Mục lục
Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người Hoa sống tại nơi này, là không thể nào dùng hai chữ cố hương này trong khẩu ngữ, bình thường sẽ nói là “quê nhà”, dùng cố hương sẽ để khiến cho cuộc nói chuyện có vẻ đặc biệt cứng nhắc, người nước khác nghe không hiểu, nhưng người Hoa nghe là có thể nhận ra ngay.

Đồng Hiểu Phương thì loại trừ, cô gái kia là một người thiếu thông minh.

Nghê Quân Lan có chút không phục, nói phát hiện khác lạ của cô ta: "Cao Vũ Huy nói con hẻm cậu ta ở khi còn bé đúng là có bà Hoàng làm bánh cống nhân củ cải, nhưng nhân bánh của bánh cống nhân củ cải bà Hoàng làm không phải sợi củ cải, là nhân ngó sen, còn có cửa hàng bữa sáng của đầu bếp Mao, súp hoành thánh ông ấy làm rất khó ăn, người trong hẻm đều không muốn ăn."

Nếu như Cao Vũ Huy thật sự ở con hẻm đó, chắc chắn biết những thứ này.

"Thật thông minh!"

Đường Niệm Niệm hơi chân thành ngợi khen, nhưng chân thành không nhiều.

Nghê Quân Lan khẽ hừ một tiếng, kênh kiệu nói: "Lần này sẽ chia cho cô một nửa, về sau tôi sẽ không chia cho cô nữa!"

"Cảm ơn nha!"

Đường Niệm Niệm trả lời qua loa, xem như cô đã nhìn ra, Nghê Quân Lan này là người thẳng tính, khuyết điểm rất rõ ràng, ưu điểm cũng rất rõ ràng.

Dạng người này cô không chán ghét nổi, cũng không thích, nhưng nếu có chuyện trọng yếu gì cần nhờ vả người khác, Nghê Quân Lan và Đồng Hiểu Phương hai chọn một, cô sẽ chọn cô cả Nghê này.

Mỗi ngày trong trường học đều có công an thường trực, Nghê Quân Lan và Đường Niệm Niệm tìm tới văn phòng, mới mở miệng đã khiến công an căng thẳng thần kinh.

"Cao Vũ Huy khoa ngoại ngữ, hiện tại tôi sẽ điều tra hồ sơ của cậu ta."

Công an nghe thấy trong trường học có đặc vụ, hoảng sợ bay luôn cơn buồn ngủ.

"Hiện tại cậu ta đang có ý đồ theo đuổi một bạn nữ cùng lớp của tôi, tên Đồng Hiểu Phương, em ấy chắc không biết chuyện này, hai người đừng làm cô ấy sợ!" Nghê Quân Lan nói.

Đồng Hiểu Phương là sinh viên của cô ta, cô ta thân là cố vấn học tập, khẳng định phải bảo vệ mỗi một sinh viên trong lớp học, đây là nguyên tắc căn bản của làm thầy.

"Cô Nghê yên tâm, nếu như Đồng Hiểu Phương thật sự không biết rõ tình hình, chắc chắn sẽ không sao."

Lời công an nói không quá tuyệt đối, lỡ đâu Đồng Hiểu Phương trong lúc vô tình đã tiết lộ tình báo cho Cao Vũ Huy, khiến quốc gia bị hao tổn, khẳng định phải nhận trừng phạt.

Nghê Quân Lan nhíu chặt lông mày, thầm mắng Đồng Hiểu Phương ngớ ngẩn, khó khăn lắm mới thi đậu đại học, yêu đương cái quần què chứ yêu đương!

Thật là một kẻ óc heo!

"Tôi biết đại khái mục đích Cao Vũ Huy theo đuổi Đồng Hiểu Phương." Đường Niệm Niệm nói chen vào.

"Mục đích gì?" Công an và Nghê Quân Lan hỏi cùng lúc.

Đường Niệm Niệm nói một mã số, công an nghe không hiểu, nhưng Nghê Quân Lan đổi sắc mặt, lầm bầm: "Không có khả năng, biểu hiện của Đồng Hiểu Phương tại lần đợt thi đầu tiên này cũng không được xem là tốt, chọn ai không chọn chọn cô ấy vào tổ hạng mục.”

"Lão Chương nói, bên trên vì rèn luyện khóa sinh viên này, mỗi sinh viên đều sẽ vào tổ hạng mục thực tập một khoảng thời gian, đương nhiên chỉ có thể tiếp xúc với bên ngoài, nhưng Cao Vũ Huy và tổ chức của cậu ta, hẳn là sẽ nghĩ biện pháp sắp xếp cho Đồng Hiểu Phương tiếp xúc với bên trong, đến lúc đó số liệu bên trong sẽ bị gián điệp ăn cắp!"

Đường Niệm Niệm sau khi nhận ra điểm đáng ngờ của Cao Vũ Huy thì đã đoán được mục đích của anh ấy.

Mặc dù Đồng Hiểu Phương không được xem là xuất sắc, thế nhưng không kém, khẳng định Cao Vũ Huy không phải tác chiến một mình, đoán chừng đồng bọn của anh ấy đã len lỏi vào từng khoa, thậm chí còn có khả năng có lãnh đạo lớn, sắp xếp một người tiến vào tổ hạng mục cũng không khó.

"Bên trong nào dễ dàng vào như vậy, cô cho rằng là chợ à?" Nghê Quân Lan phản bác.

"Khi đó không phải cũng đã tiến vào?"

Đường Niệm Niệm phản bác.

"Tôi mạnh hơn Đồng Hiểu Phương nhiều!"

"Vậy cô thật đúng là không mạnh bằng cô ấy, tốt xấu gì người ta là thi vào chính quy.”

"Đường Niệm Niệm, tôi là giáo viên của cô, cô có biết tôn trọng giáo viên hay không?”

Nghê Quân Lan tức giận đến giơ chân, không có tham gia thi đại học là cái gai trong lòng cô ta, nhưng bảo cô ta tham gia thi đại học từ đầu thì cô ta lại không có dũng cảm đó, cô ta sợ thi không đậu sẽ bị người ta nhạo báng.

"Giọng cô lớn cô có lý!”

Đường Niệm Niệm không muốn ầm ĩ với cô ta, tạm thời nhận thua, còn nói với công an: "Vụ án này tôi sẽ báo cho quân đội, vẫn xin mọi người không nên đánh rắn động cỏ, khẳng định đằng sau Cao Vũ Huy còn có một băng nhóm!"

Cao Vũ Huy có thể nói năng lưu loát phương ngữ của thành phố Thượng Hải, cũng cực kỳ hiểu thành phố Thượng Hải, tất nhiên là đã sinh sống tại thành phố Thượng Hải từ nhỏ, hơn nữa cha mẹ, họ hàng của nah ấy đều là thật, sắp xếp kín kẽ như thế, tất nhiên đằng sau sẽ có một tổ chức khổng lồ.

Đường Niệm Niệm lo lắng bên công an không đủ lực lượng, bắt đặc vụ vẫn là quân đội có kinh nghiệm hơn, lực lượng cũng dồi dào hơn chút.

Công an biết chồng của cô là phó sĩ quan trưởng Thẩm thuộc quân khu, lập tức nổi lòng tôn kính, đương nhiên không có dị nghị.

Đường Niệm Niệm dùng điện thoại công an, gọi cho Minh Chấn Hưng, nói giản lược vụ việc này.

"Chú sẽ phái người đi thăm dò, Tiểu Đường cháu đừng quan tâm, chờ sau khi thu lưới chú sẽ xin công cho cháu.

Minh Chấn Hưng không hề hoài nghi, thực lực của Đường Niệm Niệm ông ấy đã tin phục, chắc chắn sẽ không báo giả tin, có điều trong lòng ông ấy lại cảm khái, cô gái tốt như vậy thật sự là hời cho thằng nhóc Thẩm Kiêu kia.

"Còn có Nghê Quân Lan, chúng tôi phát hiện cùng lúc."

Đường Niệm Niệm chưa quên cô cả Nghê.

Minh Chấn Hưng tỏ ý đã biết.

Đường Niệm Niệm báo xong rồi, đã không quan tâm việc này nữa, nhấc túi hành lý lên đi ngay.

"Chỉ vậy? Không cần phối hợp làm việc với bọn họ?"

Nghê Quân Lan cảm thấy có chút quá đơn giản, hành động bắt giặc oanh oanh liệt liệt trong tưởng tượng của cô ta đâu?

"Đến lúc đó sẽ có người tìm cô nói chuyện, cô kín miệng chút, đừng lộ ra chuyện này với bất cứ kẻ nào, nếu không cái mạng nhỏ cô..."

Đường Niệm Niệm vươn tay cắt xẹt qua cổ, đặc vụ đều là người g.i.ế.c người không chớp mắt.

"Chỉ cô biết? Chút tính cảnh giác đó tôi không có à?"

Nghê Quân Lan liếc một cái, lúc cô ta ba tuổi đã biết cái gì gọi là giữ bí mật công việc, công việc cha cô ta làm là công việc cần giữ bí mật, chưa từng nói chuyện làm ăn ở nhà, đến nay cô ta và mẹ cô ta cũng không biết cụ thể công việc của cha cô ta là cái gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK