“Cô thật sự có thể giúp tôi? Trước đây tôi cũng từng đề nghị ly hôn, nhưng đều không thành công, anh ta…anh ta rất giỏi diễn kịch!”
Du Tú Mẫn không tin lắm, đâu có chuyện ly hôn dễ dàng như thế, Phạm Trung sẽ không đồng ý.
“Cách của chị chắc chắn không được, tôi dám đảm bảo thì nhất định sẽ làm được, hơn nữa chị thật sự muốn sống cả đời với loại đàn ông tởm lợm này? Không chỉ chị ghê tởm, con gái chị cũng ghê tởm, chị không phát hiện con gái chị đã có bóng ma tâm lý rồi sao? Sống lâu dài trong hoàn cảnh này, có ảnh hưởng rất lớn với tính cách và sự trưởng thành của trẻ con, những tội phạm thiếu niên đó, phần lớn đều xuất thân từ kiểu gia đình này!”
Tuy Đường Niệm Niệm nói có hơi lố một chút nhưng cũng đều là sự thật, đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh gia đình bạo lực, tính cách thông thường đều sẽ có khuyết thiếu, có một bộ phận rất lớn trẻ em sẽ đi vào con đường phạm tội, đây là điều được số liệu khoa học xác thực.
Mặt Du Tú Mẫn biến sắc, bản thân cô ấy khổ như thế nào cũng không sao, nhưng con gái tuyệt đối không thể có chuyện.
“Tôi đồng ý, chỉ cần cô có thể giúp tôi thoát khỏi Phạm Trung, tôi sẽ đến nhà máy của cô làm việc!”
Du Tú Mẫn không do dự nữa, mặc kệ lời Đường Niệm Niệm nói là thật hay giả, cô ấy đều quyết định cược một ván.
Bởi vì Đường Niệm Niệm là người duy nhất chịu chìa tay ra giúp đỡ cô ấy trong suốt những năm qua.
Hơn nữa trực giác của cô ấy mách bảo Đường Niệm Niệm thật sự có thể giúp cô ấy, trên người cô gái xinh đẹp này có một loại khí chất khiến người ta tín phục, Du Tú Mẫn đã chịu đủ cuộc sống bây giờ, cô ấy đánh cược.
“Chị muốn Phạm Trung sống hay là sống dở chết dở? Hoặc chị muốn làm góa phụ?” Đường Niệm Niệm rất chân thành hỏi.
Thủ đoạn cô đối phó Phạm Trung tùy thuộc vào thái độ của Du Tú Mẫn.
Du Tú Mẫn giật mình, ra sức lắc đầu: “Cô đừng làm chuyện phạm pháp, để anh ta ly hôn là được!”
“Hay là đưa anh ta vào bệnh viện tâm thần?”
Đường Niệm Niệm nghĩ tới hai người bệnh ở bệnh viện tâm thần, Thẩm Kiêu nói với cô, muốn đưa hai người đó ra giúp cô làm việc, cô không đồng ý, vẫn nên để các bệnh nhân ở lại bệnh viện tâm thần vui vẻ sống thì hơn, nhưng cô đã bỏ tiền mua chuộc viện trưởng của bệnh viện tâm thần, chất lượng cuộc sống của những người bệnh đó tăng lên thấy rõ.
Bây giờ cô nghĩ thông rồi, làm việc giúp cô không cần thiết phải xuất viện, ở bệnh viện tâm thần phù hợp hơn!
Mắt Du Tú Mẫn sáng lên, đưa vào bệnh viện tâm thần?
Thật sự được sao?
“Cứ quyết định như vậy nhé, đưa Phạm Trung tới bệnh viện tâm thần!”
Đường Niệm Niệm xoay người đi, phải đi làm việc rồi.
“Đợi đã, chuyện đưa tới bệnh viện tâm thần này có thể kín đáo chút không? Đừng để người ngoài biết, tôi sợ ảnh hưởng Điềm Điềm!” Du Tú Mẫn có hơi ngại, cô ấy có hơi được voi đòi tiên rồi.
Nhưng cô ấy sợ sau khi Điềm Điềm lớn lên hẹn hò, nếu để người ta biết cô bé có một người cha điên, chắc chắn sẽ ảnh hưởng.
“Được, chị nói với mọi người là sức khỏe Phạm Trung không tốt, về quê tịnh dưỡng!”
Đường Niệm Niệm đồng ý ngay, đối với cô mà nói, đều là chuyện nhỏ.
Du Tú Mẫn gật đầu, trong lòng bỗng nhiên thoải mái hơn không ít, tràn ngập mong chờ về tương lai, cô ấy tò mò hỏi: “Cô chuẩn bị làm như thế nào?”
“Chị sẽ nhìn thấy nhanh thôi, mặc kệ là ai tới hỏi, chị đều nói Phạm Trung nghiện rượu, tính tình nóng nảy, một lời không hợp liền động thủ. Cho người khác xem vết thương trên người chị, chứng minh sự hung tàn của anh ta, còn có thể động thủ với người ngoài, tóm lại chị phải cho tất cả mọi người biết Phạm Trung là một tên điên tính khí độc địa, còn giỏi diễn kịch!”
Đường Niệm Niệm dặn dò vài câu, Du Tú Mẫn gật đầu, cô ấy biết phải làm thế nào rồi.
Du Tú Mẫn trợn mắt líu lưỡi nhìn Đường Niệm Niệm nghênh ngang vào nhà mình, thoạt tiên cô ấy kinh ngạc, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, theo vào nhà, còn đóng cửa lại.
Phạm Trung nằm trên giường ngáy, trong nhà ngập tràn mùi rượu gay mũi, trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, Điềm Điềm thu mình ngủ.
Nhưng cho dù ngủ, gương mặt nhỏ của Điềm Điềm vẫn nhăn lại, chân mày cũng nhíu rất chặt, mang dáng vẻ tâm sự trùng trùng, trong lòng Du Tú Mẫn giống như bị dao găm, cuối cùng cô ấy cũng hiểu những lời Đường Niệm Niệm nói, không phải là đe dọa.
Nếu còn sống cùng người đàn ông tàn ác như Phạm Trung nữa, con gái rất có thể sẽ bị hủy.
Cuối cùng Du Tú Mẫn cũng hạ quyết tâm, cho dù Đường Niệm Niệm không thành công, cô ấy cũng nhất định sẽ nghĩ cách dẫn con gái rời đi.
Đường Niệm Niệm lấy thuốc gây ảo giác ra, là sản phẩm mới của tương lai, có thể khiến người ta sản sinh ảo giác tạm thời, hơn nữa trong lòng muốn gì thì sẽ hiện ra trước mặt một cách đầy chân thực, sau đó sẽ làm một số chuyện mất đi lý trí.
Hiệu quả của thuốc gây ảo giác kéo dài khoảng mười lăm phút, đủ cho Phạm Trung ‘phát bệnh’ rồi.
Đường Niệm Niệm dùng một tay nhẹ nhàng xách Phạm Trung lên, mở cửa ra, ném anh ta ra bên ngoài, Phạm Trung chỉ mặc bộ đồ mỏng, nhanh chóng bị lạnh tỉnh, còn chưa mở mắt đã muốn chửi rủa, nhưng một luồng sương bắn tới, nét mặt của anh ta nhanh chóng trở nên mơ màng.
Trên gương mặt mê mang của Phạm Trung lộ ra nụ cười dung tục, bởi vì anh ta nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ăn mặc mát mẻ, chính là hoa khôi trong nhà máy của đơn vị anh ta, cô gái đang vẫy tay với anh ta, cười nói: “Anh Phạm, tới đây, mau tới đây!”
Phạm Trung ở trong nhà máy biểu hiện cực kỳ thành thật đôn hậu, các mối quan hệ cũng tốt, nhưng trên thực tế ngày nào anh ta cũng giống như con chuột trong mương tối, nhìn trộm nhất cử nhất động của phụ nữ xinh đẹp trong nhà máy, sau đó âm thầm tưởng tượng tình dục, ảo tưởng một số chuyện tục tĩu buồn nôn.
Đặc biệt là hoa khôi nhà máy, mỗi ngày bị anh ta tưởng tượng tình dục mấy chục lần, ngay cả buổi tối mộng tinh, nhân vật chính cũng là anh ta và hoa khôi, đang làm một số chuyện không thể miêu tả.
“Anh Phạm, mau tới đây!”
Hoa khôi nhà máy khác với dáng vẻ lạnh lùng ban ngày, trở nên cực kỳ nhiệt tình, còn chủ động cởi cúc áo, một cúc, hai cúc, ba cúc…