Mục lục
Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyên Xuân Vinh đã có người yêu rồi, đứa con gái ngỗ nghịch này còn dây dưa không dứt, chính là không biết liêm sỉ, chính là ngu không thể tả!

Đường Hồng Hạnh run tay, nhặt cái kéo gần cô ta nhất, Hoàng Chiêu Đệ muốn ngăn cản, bị đại đội trưởng hung hăng trừng mắt, bà ấy không dám nữa, ôm mặt khóc.

“Tuyên Xuân Vinh đã từ chối mày rõ ràng như thế, mày không nghe hiểu tiếng người? Còn mặt dày mày dạn quấn lấy người ta, mất hết mặt mũi nhà họ Đường, nếu mày nghe lời thì dựa theo sắp xếp của tao, sang năm gả vào núi, không chịu nghe, đi chết ngay bây giờ, tao tuyệt đối không ngăn cản!”

Đại đội trưởng mặt lạnh như băng, lời nói ra còn lạnh hơn băng.

Bây giờ ông ấy rất hối hận, trong nhà chỉ có một đứa con gái, ông ấy và vợ đều chiều chuộng hơi quá, nuôi đứa con gái này thành ngu muội ích kỷ, cũng đành, cứ coi như kiếp trước mắc nợ nghiệt chướng này, bây giờ trả.

Đường Hồng Hạnh giơ kéo lên, run rẩy đưa cổ ra, Hoàng Chiêu Đệ mấy lần đều muốn ngăn cản, đều bị đại đội trưởng cản lại, bà ấy không dám nhìn nữa, quay lưng lại khóc.

Trong nhà rất yên tĩnh, không ai lên tiếng, chỉ có tiếng khóc của mẹ con Đường Hồng Hạnh và Hoàng Chiêu Đệ.

Đường Niệm Niệm nhàm chán ngáp một cái, lề mà lề mề, chắc chắn là không nỡ chết, Đường Hồng Hạnh này còn không bằng Đường Ngũ Cân, khi Đường Ngũ Cân cắt cổ không chút hàm hồ.

Cuối cùng Đường Hồng Hạnh cũng không xuống tay, kéo dừng rất lâu trên cổ, rơi xuống đất, cô ta bi phẫn nhìn đại đội trưởng, oán hận nói: “Cha, vì sao cha cứ phải ép chết con? Con là con gái ruột của cha!”

“Tao không có đứa con gái ngu xuẩn ích kỷ như mày, hai con đường tao nói rõ rồi, nếu mày đã không dám chết thì ngoan ngoãn ở nhà, sang năm gả vào núi, cũng không cần tới nhà máy vớ làm việc nữa!”

Đại đội trưởng hoàn toàn lạnh lòng, ông ấy sẽ không để thứ ngu dốt này ở lại Đường Thôn nữa, gả đi sớm một chút tự sinh tự diệt.

Cũng đừng trách ông ấy tàn nhẫn, ai bảo đồ ngu này không muốn sống cuộc sống tươi đẹp, một mực học theo Đường Ngũ Cân, chọn một con đường cùng tự hủy diệt!

“Con không gả, cha, cha cho con gặp mặt Tuyên Xuân Vinh một lần, con hỏi rõ sẽ chết tâm, xin cha cho con gặp mặt một lần!”

Đường Hồng Hạnh khóc lóc khẩn cầu, cô ta vẫn không tin Tuyên Xuân Vinh sẽ nói những lời đó, chắc chắn là vì không muốn liên lụy cô ta, mới cố ý nói những lời tàn nhẫn đó, cô ta phải đích thân hỏi rõ ràng.

“Bác ba, ba ngày sau đài truyền hình tới phỏng vấn, tới lúc đó đừng để xảy ra chuyện.”

Đường Niệm Niệm chen vào một câu, còn nói với Đường Hồng Hạnh: “Bây giờ Tuyên Xuân Vinh ở tỉnh thành, anh ta và người yêu anh ta tình cảm rất tốt, anh ta nói với tôi, trước đây nhiều lần từ chối cô, đồ cô tặng tới, anh ta cũng đều không nhận, còn nói cô thường xuyên quấn lấy anh ta, tạo nên quấy nhiễu rất lớn với anh ta, Tuyên Xuân Vinh nhờ tôi chuyển lời với cô, hi vọng cô sau này đừng tới tìm anh ta nữa, anh ta không muốn người yêu hiểu lầm!”

Câu nói phía sau là Đường Niệm Niệm tự thêm vào, nhưng cô cảm thấy chắc Tuyên Xuân Vinh cũng nghĩ như vậy, chỉ là không nói ra mà thôi.

Mặt Đường Hồng Hạnh tái mét, môi run lẩy bẩy, lẩm bẩm nói: “Không đâu, Xuân Vinh sẽ không nói như vậy đâu!”

“Tại sao không chứ? Tuyên Xuân Vinh không thích cô, cô thích anh ta, anh ta nhất định phải thích cô sao? Cô như vậy quá cưỡng cầu rồi, tôi nói rõ ràng với cô, qua một khoảng thời gian nữa đài truyền hình tới phỏng vấn, cô phải an phận một chút, nếu gây ra chuyện, tôi sẽ không khách sáo đâu!”

Ngữ khí của Đường Niệm Niệm trở nên lạnh đi, nói xong liền đứng dậy, cô đã sớm thiếu kiên nhẫn rồi, loại ngu dốt này chính là lãng phí thời gian của cô.

“Tiểu Niệm, yên tâm, bác nhốt nó lại!”

Đại đội trưởng đảm bảo, ông ấy nói được làm được, lập tức đi lấy dây thừng, gọi Đường Kiến Thụ cùng trói người với ông ấy.

Đường Niệm Niệm không trả lời, cho dù Đường Hồng Hạnh thật sự gây chuyện, cô cũng có cách trị.

Trong nhà truyền ra tiếng khóc của Đường Hồng Hạnh, nhưng rất nhanh liền tắt lịm, chắc là bị chặn miệng, Đường Niệm Niệm lắc đầu, thực sự không hiểu nổi đường về não của loại người như Đường Hồng Hạnh và Đường Ngũ Cân, họ còn ngu gấp trăm lần người phụ nữ đào rau dại đó!

Ít nhất Vương Bảo Xuyến người ta là vợ chính thức cưới hỏi đàng hoàng, đào rau dại cũng đào quang minh chính đại, Đường Hồng Hạnh này hoàn toàn là đơn phương, Tuyên Xuân Vinh người ta đã từ chối rõ ràng rồi, đồ ngu này vẫn tình nguyện đi nhảy sông.

Ngu hết thuốc chữa!

Đường Niệm Niệm về nhà không bao lâu, bà cụ Đường và Đường Mãn Đồng cũng về tới, khi ăn cơm tối, bà cụ Đường nhắc tới Đường Hồng Hạnh, ngữ khí rất ghét bỏ: “Trước đây còn tưởng con bé Hồng Hạnh này thông minh giỏi giang, không ngờ cũng là một đứa ngu, ngu hết thuốc chữa!”

Sắc mặt Từ Kim Phượng thay đổi, bà ấy nghĩ tới con gái lớn Đường Ngũ Cân, không khỏi thở dài.

Nhưng bà ấy cũng không thương tâm quá lâu, đứa bé trong bụng sẽ chào đời vào nùa xuân, bà ấy cảm nhận rõ ràng cái thai này khác với bốn thai trước, chắc chắn là một đứa con trai, toàn bộ tâm lực của Từ Kim Phượng đều đặt lên đứa bé trong bụng, không có tâm tư quản chuyện khác.

Ba ngày sau đó, Đường Hồng Hạnh chưa từng lộ diện, cũng không đến nhà máy vớ làm việc, đại đội trưởng nói bị bệnh, nghỉ ngơi ở nhà.

Thực ra là bị nhốt lại, cửa sổ và cửa chính đều dùng ván gỗ đóng đinh lại, đại đội trưởng còn rút kinh nghiệm từ Đường Ngũ Cân, đóng mấy hàng đinh, cho dù Đường Hồng Hạnh mọc cánh cũng không bay ra được.

Trong thôn không có ai hỏi Đường Hồng Hạnh, tâm tư bây giờ của mọi người đều đặt hết vào chuyện đài truyền hình phỏng vấn, nhà nào nhà nấy bắt đầu quét dọn vệ sinh, đã hai tháng kể từ khi thương nhân nước ngoài tới tham quan, thôn bất cẩn một chút lại chất đầy phân chó phân gà, trong nhà đã tích tụ đầy bụi, người lớn trẻ nhỏ cũng phải vệ sinh cá nhân.

Có một số đứa trẻ, cổ có lớp đất dày một tấc, phải lấy bàn chải chà sạch sẽ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK