Mục lục
Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Bằng chạy về nhà, vừa bước vào ngưỡng cửa đã lùi lại, đánh giá cổng lớn, anh ta nhớ rõ cổng lớn là màu đỏ thẫm, sau bây giờ lại biến thành cái cửa nát rồi?

“Mẹ ơi!”

Thẩm Bằng kêu to, nhưng người bước ra lại là thím Trương.

“Tiểu Bằng cuối cùng cũng quay về, trong nhà có trộm, không có tiền mua đồ ăn, cậu mau cho tôi tiền mua đồ ăn đi.”

Thím Trương xòe tay đòi tiền, Thẩm Chí Viễn và Phó Bạch Lan ra ngoài từ sáng, đến giờ vẫn chưa về, cả ngày nay bà ấy đều ăn mì sợi, còn không có trứng gà.

“Mẹ tôi đâu?”

Thẩm Bằng móc mười đồng trong túi đưa sang.

“Ra ngoài từ sáng rồi, vẫn chưa trở về, bố cậu cũng không về, cả Tiểu Ưng cũng chẳng biết đi đâu, chỉ có một mình tôi ở nhà.”

Thím Trương cầm tiền đi mua đồ ăn.

Thẩm Bằng nhíu mày, nỗi bất an trong lòng càng mãnh liệt hơn, luôn cảm thấy đã xảy ra chuyện.

Nhung anh ta lại cảm thấy mình chỉ đang suy nghĩ nhiều, mẹ anh ta là người lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không sao.

Thẩm Bằng ngáp một cái, ngồi xe lửa mấy ngày liền mệt muốn chết, anh ta phải đi ngủ, nhưng tới phòng, anh ta lại phát hiện trong phòng trống rỗng, đến giường cũng không có.

Mẹ nó!

Lúc này Thẩm Bằng mới nhớ ra trong nhà có trộm, mẹ nó trộm này tới nội thất cũng trộm, cái đếch gì vậy!

Bất lực, Thẩm Bằng chỉ đành sang phòng em trai ngủ, Thẩm Chí Viễn mua nội thất giá rẻ, vừa hẹp lại vừa nhỏ, ngủ vô cùng khó chịu, nhưng anh ta quá mệt mỏi nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

Thẩm Ưng vẫn còn ăn chơi đàng đi3m bên ngoài với một đám bạn bè xấu, trong đó có hai người anh em là Chu Tư Vũ và Chu Văn Nhã.

Đám công tử bột suốt ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, ngợp trong vàng son, lấy đủ mọi lý do để tổ chức party, thật ra là làm loạn.

Một số người nịnh nọt họ sẽ mang tới vài cô gái xinh đẹp, tùy ý các anh chàng đó muốn làm gì thì làm.

Rất nhiều cô gái trong số đó là tự nguyện, phần còn lại là bị lừa, nhưng chỉ cần tới địa bàn của họ, kêu trời trời không nghe, kêu đất đất không thấu, các cô gái bị ức hiếp cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng, không dám lộ ra ngoài.

“Mẹ nó, hàng càng ngày càng kém, chán quá!”

Đêm nay Chu Tư Vũ tức giận, bởi vì rất không hài lòng với cô gái mà thuộc hạ hiếu kính cho anh ta, không khơi dậy chút hứng thú nào.

“Anh Vũ, không phải mới hiếu kính cho anh hàng tốt rồi sao, nhất thời trong thời gian ngắn tìm không tìm thêm được, anh cứ dùng tạm có được không ạ?”

Cấp dưới ngoài mặt không ngừng cười làm lành nói lời tốt, trong lòng lại chửi má nó.

Bọn họ đã tìm hết những cô gái xinh đẹp trong thành phố rồi, mấy người này không dễ gì mới tìm được, đám công tử nghiện ngập vẫn còn bắt bẻ, thật mẹ nó khó hầu hạ mà.

Thẩm Ưng bỗng có một suy nghĩ, anh ta chạy qua nói: “Em có loại hàng thượng hạng này, chắc chắn sẽ khiến anh Vũ thỏa mãn!”

Anh ta bước tới nói thầm bên tai Chu Tư Vũ: “Chính là người yêu của tên con hoang bên nhà em, là một con bé nông thôn, gương mặt đẹp như tiên trên trời, anh Vũ và anh Văn ăn trước, em ăn sau, thế nào ạ?”

Thẩm Ưng luôn đi theo nhóm Chu Tư Vũ lăn lộn, mấy chuyện thất đức này trước kia đã làm không ít.

Ánh mắt của Chu Tư Vũ sáng lên, hỏi: “Đẹp đến vậy sao?”

“Có bao giờ em lừa anh chưa, nhất định sẽ khiến anh Vũ thỏa mãn!”

Thẩm Ưng vỗ ngực đảm bảo.

Chu Tư Vũ động lòng, Chu Tư Văn ở bên cạnh lại có chút lo lắng, khuyên nhủ: “Ông kêu chúng ta không được ra ngoài gây chuyện, Tư Vũ em phải ngoan một chút!”

Gần đây trong nhà xảy ra không ít chuyện, ba anh trai hai người chết một người tàn phế, chị gái cũng chết, dù anh ta không có quá nhiều tình cảm với mấy người kia nhưng ông cụ đã lên tiếng, không cho phép bọn họ gây chuyện ở bên ngoài, lá gan của Chu Tư Văn nhỏ hơn Chu Tư Vũ nhiều.

“Anh sợ cái gì? Ông cụ còn đang nằm ở nhà kia kìa, sao biết được chúng ta làm gì ở bên ngoài chứ!”

Chu Tư Vũ xùy một tiếng, anh ta cảm thấy ông cụ quá nhát gan, với địa vị hiện tại của nhà họ Chu chắc chắn là một trong ba vị trí đứng đầu ở Bắc Kinh, chỉ cần không chọc thủng trời, còn chuyện gì mà anh ta không thể làm cơ chứ?

Còn về chuyện đám người Chu Tư Minh kia qua đời, anh ta cũng không xem là chuyện lớn gì, Chu Tư Minh và Chu Tư Nhân bình thường vô cùng kiêu ngạo, anh ta cũng đâu phải là em trai ruột thịt gì, hai người đó cũng không thèm đặt anh ta vào mắt, chết là đáng đời!

Hơn nữa nếu bọn họ không chết, sao anh ta có thể ra mặt đây?

Trước kia ông cụ chưa bao giờ quan tâm đ ến anh ta, dù anh ta có chơi bời ở bên ngoài cả một tuần không về nhà, ông cụ cũng không hỏi tới, bây giờ cứ một ngày lại hỏi một câu, lúc nào cũng quan tâm đ ến anh ta.

Chu Tư Vũ cảm thấy chuyện đám người Chu Tư Nhân chết đi là chuyện vô cùng tốt, họ còn sống thì chẳng tốt gì cho anh ta, chết rồi mới tốt.

“Cơ thể của ông hiện tại không tốt, vẫn nên về nhà thôi!”

Chu Tư Văn lúng túng khuyên nhủ, anh ta cảm thấy không quá thích hợp, ông cụ còn đang nằm trong nhà kìa.

“Không phải đã nói chỉ là bệnh vặt thôi sao, nhất định không có vấn đề gì lớn đâu, anh muốn về thì tự mình về đi, em phải chơi cho thỏa chí!”

Chu Tư Vũ không đồng ý, vì Chu Hồng Xương nói với bên ngoài là bị bệnh vặt, anh ta cũng tin là thật, hoàn toàn không coi là chuyện to tát.

“Vậy anh cũng không quay về.”

Chu Tư Văn không muốn trở về một mình, anh ta cũng rất thèm thuồng loại hàng thượng hàng mà Thẩm Ưng nói tới kia, không thể để Chu Tư Vũ ăn một mình được.

“Xùy!”

Ánh mắt của Chu Tư Vũ đầy khinh thường, cái thứ không có tiền đồ!

“Con bé nông thôn kia đang ở nhà nghỉ, anh Vũ, bây giờ đi luôn sao?” Thẩm Ưng hỏi.

“Đi, cậu dụ Thẩm Kiêu rời khỏi, sau đó gặp lại ở đây!”

Chu Tư Vũ đã có chủ ý, anh ta đánh không lại Thẩm Kiêu, nhưng có thể dùng trí.

Vết thương trên người Thẩm Ưng lại bắt đầu đau, anh ta không dám.

Cuối cùng bọn họ quyết định, anh ta và Chu Tư Văn sẽ đi dẫn dụ Thẩm Kiêu, Chu Tư Vũ tới cướp Đường Niệm Niệm, sau đó bọn họ sẽ cùng nhau nếm thử món ăn ngon hạng nhất kia.

Thế là, cả nhóm người trùng trùng điệp điệp đi về phía nhà nghỉ.

Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu vừa ăn cơm tối xong đã trở về nhà nghỉ, chuẩn bị tiến vào không gian, Thẩm Kiêu qua cửa sổ nhìn thấy đám người đó.

“Anh đi đuổi!”

Thẩm Kiêu chuẩn bị đi xuống, đánh đuổi thằng nhóc đáng ghét kia.

“Em đi cho, anh vào không gian làm việc đi!”

Đường Niệm Niệm ngăn cản anh, đã chủ động tới cửa, cô nhất định phải tiếp đãi cho thật tốt.

Thẩm Kiêu nghe lời bước vào không gian.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK