Mục lục
Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà ấy châm biếm với Đường Niệm Niệm đứng cạnh rằng: “Còn chưa kết hôn mà khuỷu tay đã chĩa về phía gia đình quả phụ kia, cậu út này của con nuôi không rồi!”

“Bà, có lẽ chú út không ngốc đến vậy đâu!” Đường Niệm Niệm vẫn còn hơi tin tưởng vào chú út, sẽ khác với hai kẻ ngốc Đường Ngũ Cân và Đường Hồng Hạnh.

“Cũng không thông minh đến thế đâu!”

Trong lòng bà cụ Đường có lửa, nên cơm tối cũng không ăn được bao nhiêu, bà ấy vừa nghĩ đến cả nhà Kiểu An Na là trong lòng lại như có ruồi nhặng bu vào vậy, buồn nôn c.h.ế.t đi được.

Thím Trương biết khúc mắc trong lòng bà ấy nên bèn an ủi rằng: “Bà nghĩ nhiều như thế cũng vô dụng, sau khi chúng nó kết hôn chắc chắn sẽ sống ở Thượng Hải chứ đâu có sống cùng bà, mắt không thấy tâm không phiền, dù sao thì bà đâu chỉ có một đứa con trai, trong nhà còn có hai đứa mà!”

“Tôi không cam lòng đấy, đắng cay vất vả nuôi con trai lớn chứ đâu nuôi cho người khác!” Bà cụ Đường thật sự không cam tâm, bà ấy đâu phải muốn làm bà mẹ chồng ngoa ngoắt, nhưng bà ấy không bằng lòng với loại gia đình của Kiều An Na mà thằng con trai út lấy, quá đáng ghét.

“Đâu phải là đi ở rể, nào phải là nuôi cho người khác, bà bớt lo lắng đi thôi!” thím Trương cười nói.

“Nếu như nó dám đi ở rể thì tôi sẽ đánh gãy chân nó!” hàng mày của bà cụ Đường xoắn lại, lửa giận lên tận trời.

Đi ở rể là vảy ngược của bà ấy, từ xưa nay đều là hạng đàn ông hèn nhát bạc nhược mới phải đi ở rể, cả đời đều sẽ bị người ta coi khinh, còn phải chịu cơn giận của bên nhà gái.

Cho dù gia đình nghèo túng tới nỗi không có gì ăn thì bà ấy cũng sẽ không đồng ý cho con trai đi ở rể, chứ đừng nói điều kiện bây giờ của gia đình tốt, thằng con trai út có nhà có xe lại còn biết kiếm tiền như thế, nếu như đi ở rể thì chắc chắn sẽ bị người ta chê cười!

Thời gian hẹn là ba ngày sau, bà cụ Đường bỗng cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, cảm giác như đã lâu lắm rồi mà mới chỉ có qua một ngày.

Cuộc sống trong khu ở vẫn ồn ào như trước, bà cụ Đường thường xuyên sang nhà hàng xóm nên biết được rất nhiều lời đồn đại trong khu.

“Hà Vọng Đệ nào vừa lười vừa tham, còn không vệ sinh, ở trong nhà không có chỗ nào đứng được, bốn cô con gái đều giống cô ta.”

Lúc ăn cơm tối, bà cụ Đường kể về Hà Vọng Đệ.

“Cô ta lười lắm, suốt ngày kêu không có tiền, nhưng rau vẫn phải đi mua, sau đồi có nhiều đất trống như thế mà không trồng rau, lười vô cùng tận!” thím Trương cũng móc mỉa theo.

“Tham ăn lười làm, còn không vệ sinh dọn dẹp, chân tay cũng không sạch sẽ, loại người này đúng thật là…” bà cụ Đường nói rồi lắc đầu, hôm nay bà ấy đi qua nhà của Hà Vọng Đệ, thấy trong nhà sàn nhà vãi dầu đen đúa thì buồn nôn tới nỗi suýt nữa nôn sạch bữa trưa ra.

Nhà của cô con dâu lười biếng nhất thôn Đường cũng còn sạch sẽ hơn nhà của Hà Vọng Đệ, đúng thật là lười quá thể đáng.

“Cô ta còn cho tôi một nắm dưa chua, bảo rằng khi trước đều là hiểu lầm, tôi cũng không thể nói là không cần nên chỉ có thể mang về.”

Bà cụ Đường vừa mang về đã ném dưa chua sang một góc, sau khi trông thấy nền nhà bẩn của Hà Vọng Đệ thì bà ấy nuốt không trôi dưa chua mà mụ đàn bà này làm nữa.

Hơn nữa bà ấy còn trông thấy bên trên mặt nước trong cái hũ dưa chua của Hà Vọng Đệ hình như có lông xanh nổi lềnh bềnh, bà ấy cũng không chắc lắm vì dù sao già cả mắt đã mờ nên cũng có thể là đã nhìn lầm.

“Tiểu Chương, dưa chua kia bà vứt đi đi, chớ đế Hà Vọng Đệ trông thấy.” Bà cụ Đường dặn dò.

“Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ vứt vào thùng rác.” Thím Trương gật đầu đồng ý, bà ấy cũng làm dưa chua, vừa ngon vừa sạch sẽ, không cần phải ăn đồ của Hà Vọng Đệ.

Đường Niệm Niệm vùi đầu vào ăn cơm, cô hoàn toàn không có hứng thú với chuyện của Hà Vọng Đệ, sau khi ăn cơm xong thì cô quay về phòng đọc sách, tháng sau phải thi đại học nên cô phải ôn tập.

Đêm đã khuya, khu dân cư vang lên tiếng hét chói tai.

“Người đâu, mau đến đây!”

Đường Niệm Niệm vừa mới vào giấc đã bị đánh thức, cô lật người lại, khó chịu đá Thẩm Kiêu, kêu anh ra ngoài xem có chuyện gì.

“Không cần, bà nội và thím Trương ra ngoài rồi!”

Thẩm Kiêu cũng không muốn dậy, anh không ngửi thấy mùi thuốc súng, thế thì đều là chuyện nhỏ cả, không có liên quan tới anh.

Theo như Thẩm Kiêu thì quân địch quấy nhiễu quân khu mới là chuyện lớn còn những việc khác đều là chuyện nhỏ, không ảnh hưởng tới việc anh ôm vợ ngủ.

“Anh lười c.h.ế.t đi được!” Đường Niệm Niệm tức giận thụi anh một cái rồi tiếp tục yên giấc ngủ.

Thời tiết vừa trở lạnh thì chuyện bên ngoài chiếc giường đều là chuyện trời ơi đất hỡi.

Không phải chuyện lớn trăm vạn thì chớ nghĩ để cô rời giường.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Kêu như có người c.h.ế.t vậy, tiếng từ đâu vậy?”

Bà cụ Đường và thím Trương ló đầu ra khỏi cổng nghe ngóng nhưng không thấy có chuyện gì.

Rất nhiều người đã bị đánh thức, người của khu dân cư đều là người nhiệt tình nên đều bò dậy, chỉ ngoại trừ hai tên lười là Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm.

“Hình như khu lầu bên kia, đi xem xem!” Vợ chồng Triệu Xuân Mai cũng đều dậy cả, rồi chạy về phía khu lầu bên kia, bà cụ Đường và thím Trương không chút do dự chạy theo xem chuyện ồn ào.

Bên phía khu lầu đằng ấy đã có không ít người vây quanh, ồn ào nhốn nháo, chỗ xảy ra chuyện là gia đình Hà Vọng Đệ.

“Hình như là ngộ độc, Hà Vọng Đệ và bốn cô con gái đều bất tỉnh rồi, nôn ra khắp sàn!”

“Tiểu đoàn trưởng Hứa cũng nôn mửa rồi, anh ta ăn ít nên không nghiêm trọng, mau chạy ra ngoài gọi người!”

“Ăn cái gì mà ngộ độc?”

“Ai mà biết, mau chóng đưa đi bệnh viện!”

Cửa nhà họ Hà chật kín người, trong nhà nhòe nhoẹt nham nhở buồn nôn, trên mặt đất đều là bãi nôn và phóng uế của bọn họ, nôn mửa tiêu chảy nên vốn không kịp vào nhà vệ sinh, nên phóng hết ra nhà.

Một mùi chua lòe bay ra ngoài, bà cụ Đường và thím Trương vội vàng dời ra xa một chút, thấy mấy người nhiệt tình khiêng Hà Vọng Đệ và bốn cô con gái ra, bọn họ đều hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái xanh, trông rất bất ổn.

“Nhường đường, xe tới rồi!”

Có người lái chiếc xe Jeep đến, nhưng không chở được năm người, tuy tiểu đoàn trưởng Hứa không nghiêm trọng nhưng anh ta cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, không gắng gượng được.

“Mấy người quân trưởng Minh tới Kim Lăng họp rồi, đi hết xe cả rồi!” Có người nói.

Cả nhà Hà Vọng Đệ cũng xui xẻo, cứ đúng lúc cán bộ quân khu tới Kim Lăng họp hành, lái hết mấy chiếc xe đi cả, chỉ còn lại có một chiếc xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK