Mục lục
Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà cụ Đường nhếch miệng, chỉ toàn nói nhảm.

Nhưng mà lần này may mắn mà có Lang Tể Tử, bằng không những kẻ không biết xấu hổ nhà họ Tề khẳng định sẽ còn làm ầm làm ĩ, nghĩ như vậy, động tác cắt ốc của bà cụ Đường càng nhanh hơn, còn dự định đêm nay làm đồ ăn sẽ thêm nhiều dầu một chút, không thể bạc đãi khách quý.

Trời tối xuống, Thẩm Kiêu từ trên trấn trở về, xách không ít thứ.

Hai túi bánh ngọt trứng gà, hai túi đào xốp giòn, còn có bốn bình rượu trắng, là anh mua ở trên trấn, chia ra hai phần, một phần cho đại đội trưởng, một phần cho nhà họ Đường.

Thẩm Kiêu đi nhà đại đội trưởng trước, để đồ vật xuống, vợ chồng đại đội trưởng thụ sủng nhược kinh, không dám nhận.

"Bác ba, khi còn bé được quan tâm chăm sóc, Niệm Niệm còn phải làm phiền bác quan tâm!"

Thẩm Kiêu ăn nói vụng về, nói chuyện có thể một chữ thì tuyệt đối không nói thêm nửa chữ, hơn nữa cũng không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, có thể làm được mức này đã là cực hạn của anh rồi.

Chủ yếu là anh nghĩ, mấy năm trước anh nhờ người khác tìm hiểu tình huống của Niệm Niệm, tin tức thường xuyên bị trì hoãn, lỡ như Niệm Niệm xảy ra chuyện gì, có khả năng anh sẽ tới không kịp.

Hẳn là nhờ đại đội trưởng chiếu cố, ở chung một thôn, lại là bác ba của Niệm Niệm, khẳng định sẽ dễ nhờ hơn người ngoài.

"Niệm Niệm là cháu gái tôi, người trong nhà chiếu cố là chuyện đương nhiên, cậu khách khí cái gì, lấy đồ đi đi!"

Đại đội trưởng không vui, cảm thấy Thẩm Kiêu coi thường ông ấy, ông ấy há lại vì đồ vật mới bằng lòng chăm sóc thân nhân?

Bác ba gái đã vươn tay ra, nghe lời này lập tức rụt tay trở về, trừng mắt nhìn chồng mình.

Nhiều đồ tốt như vậy đã đưa đến bên miệng, thế mà không cần, thật ngu!

"Cháu đi đây!"

Thẩm Kiêu xoay người rời đi, anh không biết nói lời khách sáo, đồ đã đưa rồi thì chắc chắn sẽ không lấy lại.

Đại đội trưởng xách đồ muốn đuổi theo nhưng người đã sớm chạy xa, bác ba gái đi tới, giành lấy đồ, sẵng giọng: "Tiểu Thẩm nhất định là thích Niệm Niệm, muốn ông nói tốt trước mặt Niệm Niệm, cậu ấy đưa đồ tới thì ông cứ nhận là được, về sau ông ở chỗ Niệm Niệm nói tốt mấy lời giúp Tiểu Thẩm, Niệm Niệm có chuyện gì, ông kịp thời nói cho Tiểu Thẩm là được."

Bác ba gái cũng không biết Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm đã hẹn hò với nhau, đại đội trưởng không nói với bà ấy, chê bà ấy nhiều chuyện.

Bà ấy suy đoán Thẩm Kiêu là muốn theo đuổi Đường Niệm Niệm, mới có thể mang đồ tới, cho nên nhận đồ không chút khách khí nào.

"Niệm Niệm thật sự là có phúc lớn, có công việc chính thức, tiền lương còn cao như vậy, hiện tại lại có đối tượng tốt như vậy, toàn bộ công xã cũng không tìm được người may mắn hơn nó!"

Bác ba gái thở dài, vô cùng hâm mộ.

Lại nghĩ tới đứa con gái ngu xuẩn nhà mình, tâm tình tốt của bà ấy rớt xuống ngàn trượng, đồ vật trong tay cũng không thơm nữa.

Trước kia trong thôn, thanh danh của Hồng Hạnh còn tốt hơn con bé Niệm nhiều, Hồng Hạnh dung mạo xinh đẹp, làm việc chịu khó nhanh nhẹn, trong nhà trong ruộng đều làm việc đâu vào đấy, còn là học sinh tốt nghiệp trung học, trong thôn ai không khen Hồng Hạnh là cô gái tốt?

Con bé Niệm mặc dù dung mạo xinh đẹp, nhưng lại ham ăn lười làm, ngay cả bát cũng không rửa, bị bác hai và bác hai gái chiều hư, tính tình còn đỏng đảnh, Hồng Hạnh vừa tròn mười bảy, người tới đề hôn nối liền không dứt, ngưỡng cửa muốn giẫm phẳng luôn rồi.

Bây giờ lại đảo ngược, con bé Niệm càng ngày càng ưu tú, Hồng Hạnh lại bị con trai địa chủ bỏ bùa mê đến thần hồn điên đảo, ngay cả cha mẹ cũng không cần.

Bác ba gái thở dài một cái, lúc nào con gái của bà ấy mới có thể nghĩ rõ ràng đây?

Thẩm Kiêu hai tay đều xách theo đồ vật, nhanh chân đi về phía nhà họ Đường, sắc trời tối om, trên đường đi gặp không ít thôn dân, đang bưng bát cơm ngồi ở bên ngoài ăn cơm, đều kinh ngạc nhìn về phía anh nhưng cũng không ai dám hỏi.

Chờ Thẩm Kiêu đi xa chút, các thôn dân mới khe khẽ bàn luận.

"Chàng trai này không phải bộ đội phái tới sao? Chuyện của Tề Quốc Hoa đã tra rõ chưa?" Có người thấp giọng hỏi.

"Anh còn không biết? Đã tra rõ từ sớm rồi, mắt mũi Tề Quốc Hoa không được, hai năm trước kiểm tra sức khoẻ tham gia quân ngũ lừa dối qua cửa, bạn học cấp ba của cậu ta nói, từ lúc đi học ánh mắt cậu ta đã không tốt, còn thường xuyên nói dối, lời nói của loại người này quỷ cũng không tin!"

"Khó trách cửa nhà họ Tề cũng không dám mở, đây là có tật giật mình, Đường Niệm Niệm cũng là khổ tám đời mới đính hôn với loại người xúi quẩy này, may mắn đã hủy hôn rồi!"

"Trước kia ai biết Tề Quốc Hoa mặt người dạ thú chứ, nhìn cậu ta tuấn tú lịch sự, còn là học sinh cấp ba, có biết bao cô gái muốn gả cho cậu ta!"

"Dương Hồng Linh cũng là xui xẻo, gả cho loại người này, về sau cô ta nếm mùi đau khổ đã đời!"

"Nồi nào úp vung nấy, đều không phải là thứ gì tốt!"

Tiếng nghị luận của các thôn dân càng lúc càng lớn, ấn tượng đối với Tề Quốc Hoa rơi xuống đáy cốc, còn có mấy người từng cho nhà họ Tề vay tiền, dự định ăn cơm xong sẽ đi đòi nợ.

"Chàng trai kia xách theo nhiều đồ như vậy đi đâu đây? Nhìn giống như là đi nhà Đường Niệm Niệm!"

Mọi người lại nói thầm, hết sức tò mò về Thẩm Kiêu nhưng lại không dám đi theo.

"Tôi đi xem một chút!"

Có người gan lớn đi theo, qua một hồi lâu, người nọ hứng thú bừng bừng trở về.

"Đến nhà Đường Niệm Niệm, nhà họ Đường làm rất nhiều đồ ăn, ở đằng xa mà tôi đã ngửi được mùi thơm, liền ăn xong một bát cơm."

Thôn dân gan lớn còn chưa ăn hết cơm trong chén, ban đêm ăn cháo khoai lang với dưa muối, ông ta ăn đến nhạt nhẽo vô vị, vừa nãy ở cổng nhà họ Đường, trong không khí mùi thịt bay khắp tứ phía, ông ta liền và hai ba miếng ăn sạch, còn đứng ở cổng hít mùi thịt kia cho đã, giữ lại sáng mai ăn cơm tiếp.

"Chàng trai kia đến nhà Đường Niệm Niệm làm gì? Quen biết?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lòng ngứa ngáy, dự định ngày mai hỏi bà cụ Đường một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK