Mục lục
Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu không phải quy củ nhà họ Bào ít, chỉ cần không phải phạm đại tội là bò lên giường của ông chủ bà chủ thì có thể làm tới già ở nhà họ Bào, chứ nếu không bọn họ đây không muốn hầu hạ hai con quỷ keo kiệt này đâu!

"Khụ khụ... Niệm Niệm ăn bánh đi, đầu bếp nữ nhà tôi có hơi ngốc nhưng làm bánh ngon lắm!”

Bào Liên Sinh hắng giọng một cái, chuyển bánh ngọt người hầu đưa lên đến trước mặt Đường Niệm Niệm, nóng lòng hỏi: "Lãnh đạo của cô còn nói gì không?"

Ông ta rất thích nghe lãnh đạo tán dương, không hổ là làm lãnh đạo, nói chuyện nghe hay quá, không giống người đần ở Hồng Kông, chỉ biết nói ông ta keo kiệt hẹp hòi, hừ, sống không tiết kiệm một chút thì làm sao tích lũy gia nghiệp?

"Lãnh đạo khen rất nhiều, trí nhớ của tôi không tốt, chỉ nhớ được vài câu, lãnh đạo nói ông chủ Bảo có thể so với Đàm Tử thời Xuân Thu trong sự tích Đàm Tử lấy sữa hươu[1], Trọng Điền đi trăm dặm lấy gạo[2], Vu Công[3] lòng mang thiên hạ. Về tư hiếu thuận mẹ ruột, vợ chồng ân ái, tại thế giới phồn hoa như Hồng Kông này, thật sự là một đấng anh tài hiếm có, có thể so với hoa sen trong nước bùn mà không tanh mùi bùn, thật sự là tấm gương chúng ta cần học tập."

[1]Một sự tích về lòng hiếu đạo. Đàm Tử có cha mẹ có bệnh ở mắt, gần như bị mù. Một lần cha mẹ nghe nói sữa hươu có thể trị bệnh mắt nên đã nói với Đàm Tử, Đàm Tử đã không ngại hiểm nguy đi vào rừng sâu cải trang thành hươu, suýt chút đã bị thợ săn bắn để lấy sữa hươu về cho cha mẹ.

[2]Trọng Điền là một người cực kỳ hiếu thảo, vì muốn cha mẹ được ăn cơm, Trọng Điền quyết tâm đi hơn trăm dặm để mua gạo, sau đó lại vác gạo chạy về nhà.

[3]Vu Công là một vị quan viên dựa theo pháp luật của triều đình để phán quyết phạm nhân, không bị người khác ảnh hưởng.

Đường Niệm Niệm vắt hết óc, lại khen một trận, còn mệt hơn cô viết mở bài của tập làm văn, ông chủ Bảo này nếu không quyên vật tư nhiều chút thì phải xin lỗi đợt khen ngợi này của cô rồi.

Khóe miệng Bào Liên Sinh kéo đến sau tai, con mắt vốn đã không lớn bây giờ đã híp lại thành một đường nhỏ. Ánh mắt nhìn Đường Niệm Niệm chí ít hiền lành hơn gấp trăm lần khi ông ta nhìn người thân.

"Ha ha, tôi nào có tốt như vậy, lãnh đạo của cô quá lời!"

Bào Liên Sinh ngoài miệng thì rất khiêm tốn, trong lòng thì đang thét lên: "Khen nữa đi, mau khen, ông đây thích nghe!"

Đường Niệm Niệm nhấp một ngụm trà, nghiêm mặt nói: "Thủ tục về quê cơ quan chính phủ sẽ xử lý chu toàn, đến lúc đó sẽ có người liên hệ với ông chủ Bảo, đối ngoại ông chủ Bảo chỉ cần nói dẫn mẹ trở về chẩn bệnh là đủ."

"Được rồi được rồi, máy công cụ của cô để ở nơi đâu, thuyền của tôi đã chuẩn bị xong, có chiếc thuyền phải đến Nhật Bản, đến lúc đó sẽ cập bến bóc hàng tại thành phố Thượng Hải."

Bào Liên Sinh kích động tới mức liên tục xoa tay, một hồi ông ta sẽ nói tin tức này cho mẹ, nhất định là mẹ có thể ăn thêm một chén cơm.

"Liên Sinh!"

Mẹ Bào được người hầu đỡ đến đây, trông bà cụ đã có tinh thần hơn mấy ngày trước nhiều, bà cụ nghe người hầu nói Đường Niệm Niệm tới nên muốn tự mình tới cảm ơn.

"Mẹ, sao mẹ ra đây làm gì. Quý cô này là cô Đường, thuốc viên mà mẹ uống chính là do cô Đường phối."

Bào Liên Sinh nhanh chóng đỡ mẹ, còn giới thiệu Đường Niệm Niệm.

"Mẹ biết mà, cô Đường, rất cảm ơn cô!"

Mẹ Bào rất cảm kích, hiện tại sức khỏe của bà cụ đã khá hơn rất nhiều, coi như chỉ có mấy tháng tuổi thọ thì bà cụ cũng muốn ra đi một cách thoải mái, ít chịu khổ, may mắn Đường Niệm Niệm đã giúp bà cụ.

"Đừng khách khí, bổn phận của bác sĩ."

Đường Niệm Niệm khẽ cười, bộc lộ phong phạm cao nhân một phương.

"Mẹ, nói cho mẹ một tin tức tốt, chúng ta sắp có thể về nhà rồi."

Bào Liên Sinh giống như một đứa trẻ, ghé vào bên tai mẹ nói tin tức tốt, còn thuật lại những lời lãnh đạo khen ông ta cho mẹ nghe. Một ông già hơn sáu mươi tuổi giống như một đứa trẻ ở trước mặt mẹ.

"Ánh mắt của vị lãnh đạo này thật tốt, cô Đường, cô không biết, Liên Sinh nhà tôi từ nhỏ đã là một đứa bé ngoan, thông minh tài giỏi còn hiểu chuyện, không phải tôi khen con trai mình, Liên Sinh nhà tôi là đứa trẻ ngàn dặm mới tìm được một, tìm toàn Ninh Ba cũng không tìm ra đứa bé tốt hơn Liên Sinh đâu.”

Mẹ Bào lại cười khà khà, khen ngợi con trai đến mức như sắp bay lên trời, Bào Liên Sinh cười ha ha không ngừng, cả người như đang tỏa sáng.

Đường Niệm Niệm cố nén cười phụ họa vài câu, Bào lão phu nhân đúng là có phong cách hoàn toàn với “bé” phu nhân nhà cô, mẹ Bào là khen khen khen, bé” phu nhân nhà cô thì là mắng mắng mắng, thật thú vị.

Tinh thần của mẹ Bào rất không tệ, ngồi xuống tán gẫu cùng Đường Niệm Niệm, nghe ngóng tình huống hiện tại của đất liền, Đường Niệm Niệm báo chi tiết cho bà cụ: "Cuộc sống đã tốt hơn vài năm trước đây một chút, nhưng ấm no vẫn là một vấn đề lớn, thiếu vật tư nghiêm trọng, ngay cả vật tư quân nhân có đôi khi cũng không được bảo đảm."

"Đều là bọn người phương Tây và bọn quỷ Nhật, đánh chiến tranh nhiều năm như vậy, vốn liếng đã bị cạn sạch, quân nhân cũng ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bọn họ đang dùng mạng để bảo vệ quốc gia."

Mẹ Bào hung dữ chửi mắng người phương Tây và bọn quỷ Nhật, bà cụ trải qua triều đại Từ Hi Thái Hậu, cắt đất bồi thường cũng đã trải qua, về sau bọn quỷ Nhật đánh tới, con trai dẫn bà cụ tới Hồng Kông, bà cụ hận bọn quỷ Nhật muốn chết. Nếu không tại lũ trời đánh này, bây giờ bà cụ đang ở quê nhà Ninh Ba sống an lành rồi.

"Liên Sinh, con đi chuẩn bị chút vật tư, đưa qua cho quân nhân ở quê nhà, chuẩn bị nhiều chút nhé. Quá tội nghiệp, đói bụng cũng không dễ chịu, con có nghe thấy không?" Mẹ Bào căn dặn.

"Nghe thấy rồi, mẹ yên tâm, con sẽ dùng thuyền vận chuyển qua đó." Bào Liên Sinh ngoan ngoãn đồng ý.

"Thế này mới đúng, kiếm tiền thì phải tiêu, không phải để con phung phí, mà là phải sử dụng ở chỗ đáng sử dụng, ăn uống cá cược chơi gái là phá gia chi tử, quyên cho quốc gia gọi là tích phúc, số tiền này phải tiêu."

Mẹ Bào cứ nói đâu đâu, bà cụ đã lớn tuổi, nói chuyện luôn luôn lặp đi lặp lại, nhưng Bào Liên Sinh rất kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng còn đáp lại vài câu, hình ảnh mẫu từ tử hiếu khiến cho người ta cảm động.

Đường Niệm Niệm vốn còn muốn thuyết phục Bào Liên Sinh hiến vật liệu, lần này bớt việc rồi, Bào lão phu nhân đã giúp cô một đại ân.

Mẹ Bào hơi mệt, Bào Liên Sinh đỡ bà cụ trở về phòng nghỉ ngơi, chờ đến khi ông ta đi ra, Đường Niệm Niệm hỏi: "Có phải ông chủ Bảo thích đánh cầu lông hay không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK