Mục lục
Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng họ không kinh ngạc quá lâu, bản năng của thương nhân khiến họ nhanh chóng bình tĩnh lại, giống như Đường Kiến Thụ, phụ việc cho Đường Niệm Niệm.

“Đơn đặt hàng quá nhiều, ngày giao hàng đã kéo tới tháng mười năm sau nữa rồi!” Đường Niệm Niệm chậm rãi ký hợp đồng, nói rõ tình hình trước.

“Có thể tăng tốc không? Tôi thêm tiền!”

Tuy mấy người này sợ chết nhưng bản tính kiếm lãi của thương nhân khiến họ theo bản năng nói ra câu nói này.

Kéo dài tới năm sau nữa mới giao hàng, tiền đều bị người khác kiếm hết rồi, họ ngay cả canh cũng không húp được.

“Có thể!”

Đường Niệm Niệm đưa ra cái giá tăng tốc, tăng thêm hai phần so với giá hiện tại.

Mắt Thượng Quan Tĩnh còn tròn hơn, rất nhiều lần muốn nói lại thôi, muốn khuyên Đường Niệm Niệm thân thiện với thương nhân nước ngoài một chút, giá ban đầu đã cao hơn sản phẩm cùng loại không ít, còn tăng thêm hai phần, gần như là gấp ba lần giá của sản phẩm cùng loại.

Cho dù quả thực sản phẩm của Đường Niệm Niệm tinh xảo đẹp mắt hơn sản phẩm khác, nhưng cũng không tới mức đắt nhiều như vậy chứ?

Lỡ như những người nước ngoài này nhập hàng về, không kiếm được tiền, sau này không tới tham gia hội quảng giao nữa, tổn thất rất lớn.

Đường Mãn Đồng nhẹ nhàng kéo tay của cô ấy, khẽ lắc đầu, ra hiệu cô ấy đừng xen vào.

“Niệm Niệm sẽ không làm bừa, yên tâm đi!”

Tuy Đường Mãn Đồng cũng cảm thấy giá này hơi khoa trương nhưng anh ấy tin cháu gái, tuyệt đối sẽ không làm loạn đại cục.

“Giá này cao gấp ba lần sản phẩm cùng loại, quá rồi!”

Thượng Quan Tĩnh hạ thấp giọng, cô ấy là người của bộ phận chính phủ, phải có cái nhìn đại cục, tiền đề của kiếm tiền là không thể ảnh hưởng đại cục.

“Không quá, sản phẩm khác đâu tốt bằng của chúng tôi? Bán đồ chú trọng hình thức, sản phẩm của chúng tôi hình thức đẹp mắt nhất, chất lượng cũng tốt, bán đắt một chút không sao cả!”

Đường Mãn Đồng rất giỏi ăn nói, tuy phản bác Thượng Quan Tĩnh nhưng nói có lý có chứng.

“Các người không phải là đắt một chút, là đắt gấp ba.”

Thượng Quan Tĩnh hùng biện, cô ấy không phải phản đối nâng giá, nhưng nâng thế này quá nhiều rồi, cô ấy sợ sau này sẽ có phiền phức.

“Đồng chí Thượng Quan, tôi lấy ví dụ cho cô nhé, người kiếm được tiền nhất trong Lê Viên là ai? Đều là vai chính, tiền do một vai chính kiếm gấp mấy chục lần, thậm chí trăm lần vai phụ khác, cô nghĩ đi, cùng là hát hí khúc, dựa vào đâu vai chính kiếm được nhiều tiền như thế? Nhưng mọi người đều cảm thấy hợp tình hợp lý, không ai nói vai diễn đó lấy nhiều, đúng chứ?”

Đường Mãn Đồng chậm rãi giảng giải với cô ấy, còn lấy vai chính ra làm ví dụ.

Thượng Quan Tĩnh muốn phản bác nhưng mở miệng lại không biết nói gì, nhất thời nghẹn lại, cuối cùng nặn ra một câu: “Anh là đang cưỡng từ đoạt lý, căn bản không giống nhau!”

Đường Mãn Đồng cười, lộ ra hàm răng trắng, có thêm vài phần khí chất tiêu sái, anh ấy tiếp tục giảng đạo lý: “Là không giống nhau thật, nhưng lại cùng một đạo lý, sản phẩm của chúng tôi chính là vai chính, sản phẩm khác chính là vai phụ, cô xem những người tây này, đắt gấp ba không phải vẫn liều mạng giành sao? Tôi không hiểu đạo lý đao to búa lớn gì, tôi chỉ biết, có người mua, chứng tỏ thứ này đáng!”

Thượng Quan Tĩnh bị anh ấy nói đến choáng, cảm thấy lời anh ấy nói quả thực có lý, có mua mới có bán, mua bán hai bên đều không có ý kiến, đây chính là mua bán công bằng.

Nhưng cô ấy lại thoáng cảm thấy chỗ nào không đúng.

“Tôi nói không lại anh, chuyện này tôi phải xin chỉ thị lãnh đạo.”

Thượng Quan Tĩnh từ bỏ tranh biện với Đường Mãn Đồng, cô ấy phải đi xin chỉ thị của chủ nhiệm Giải.

Đường Mãn Đồng khẽ nhíu mày, không nhịn được nói: “Biết tại sao đơn đặt hàng ngoại thương của các người không lý tưởng không? Chính là bởi vì các người làm việc quá lề mề, chuyện gì cũng phải báo cáo xin chỉ thị, chút chuyện cỏn con cũng phải mở hộp thảo luận quyết định, đợi các người xin chỉ thị, họp hành xong, đồ ăn cũng nguội rồi, làm ăn chú trọng nhanh chóng quả quyết, các cô không ai có cả!”

Những lời này anh ấy đã nín nhịn rất nhiều năm rồi, thật sự không chấp nhận được hiệu suất làm việc của các bộ phận bây giờ, chút chuyện nhỏ cũng phải gõ công chương mấy ngày, còn phải cầu khẩn không ai chặn, lỡ như có một tiểu quỷ khó nhằn cố ý chặn, công chương này nửa năm một năm cũng chưa gõ xong.

Chu Quốc Khánh ra sức kéo vạt áo của anh ấy, ra sức nháy mắt, những lời này giấu trong bụng thì được, nói ra chính là chọc phiền toái.

Đường Mãn Đồng cũng phản ứng lại, vừa nãy anh ấy lỡ lời rồi, vội sửa lời: “Lãnh đạo Thượng Quan, cô mau đi xin chỉ thị đi, vừa nãy là tôi tào lao!”

“Anh đây là chủ nghĩa cá nhân tự do tản mạn, đồng chí Đường Mãn Đồng, sau này hãy cẩn trọng lời nói và hành vi!”

Thượng Quan Tĩnh tỏ ra rất nghiêm túc, còn sâu sắc nhìn anh ấy, đi tìm chủ nhiệm Giải xin chỉ thị.

Đợi sau khi cô ấy đi, Chu Quốc Khánh ra sức lau mồ hôi, nhỏ tiếng nói: “Vừa nãy anh điên rồi? Đồng chí Thượng Quan là cán bộ, anh nói những lời đó với cô ấy, không muốn sống nữa?”

“Không phải do tôi nhất thời không nhịn được sao, ngày nào cũng nhìn những người đó tỏ thái độ, tức cũng tức no!”

Đường Mãn Đồng cũng rất ảo não, anh ấy không phải nhắm tới Thượng Quan Tĩnh, chỉ là không nhịn được, cũng là sốt ruột thay hình thế hiện tại.

Rõ ràng có cơ hội kiếm tiền lớn, lại cứ bị những cán bộ ngu si làm chậm trễ, chuyện chính lợi nước lợi dân không làm, cả ngày chỉ biết giở giọng làm màu, khiến anh ấy nhìn tới nổi đóa, rất muốn vung mấy nắm đấm dạy dỗ đám ngu xuẩn chiếm hố xí không đi ị này!

“Tức cũng phải nhịn, những người đó không có năng lực gì, nhưng lại giỏi chặn chúng ta.”

Chu Quốc Khánh khuyên vài câu, lại không tán đồng nói: “Đồng chí Thượng Quan rất thực tế, giúp chúng ta không ít, vừa nãy anh oán trách với cô ấy quá không đúng rồi, sau này xin lỗi đồng chí Thượng Quan, mời người ta ăn bữa cơm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK