Mục lục
Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bác ba lý luận với những người này, chồng mình mình thương, dựa vào đâu ức hiếp chồng bà ấy?

“Họ đều đến xưởng làm, dựa vào đâu không cho chúng tôi làm?”

Người gây sự chỉ các thôn dân khác, rất hùng hổ.

“Dựa vào chúng tôi chịu khổ giỏi giang, Trương Thập Căn anh có liêm sỉ không, trước đây vợ anh bôi nhọ Tiểu Niệm, cũng không phải anh không nghe thấy? Hừ, còn nói xưởng là Tiểu Niệm làm bừa mới mở được, lúc các người bôi nhọ, sao không nghĩ thử có ngày hôm nay?”

“Còn có Tào Thổ Pháp, gia đình các người từng nói xấu Tiểu Niệm, chúng tôi đều nghe thấy, mấy nhà xưởng của thôn chúng ta may nhờ có Tiểu Niệm mới mở được, các người đâm dao sau lưng, còn muốn đi theo ăn thịt? Phi…nghĩ đẹp lắm!”

“Chu Ngân Cúc, bà và con dâu bà nói dữ dằn nhất, những tin đồn đó đều do các người tung ra, bây giờ lấy đâu ra mặt mũi gây sự? Cũng chỉ có Tiểu Niệm và đại đội trưởng khoan dung độ lượng, không đuổi các người cút đi, còn muốn tới xưởng làm việc? Nằm mơ giấc mộng xuân thu đi!”



Khi Đường Niệm Niệm và bà cụ Đường đuổi tới, chiến đấu đã kết thúc, đều không cần họ ra tay, các thôn dân đi làm ở xưởng thay nhau mỗi người một câu, tiêu diệt đám người này.

Mọi người nhìn thấy rất rõ, đi làm và không đi làm đều phụ thuộc vào thái độ của Đường Niệm Niệm.

Lúc đầu, Đường Niệm Niệm từng nói rõ trong loa, người ăn sai nói bậy vĩnh viễn đừng hòng tới xưởng làm việc, tuy Tiểu Niệm nói chuyện ngông, nhưng người ta có tư cách ngông, xưởng là do Tiểu Niệm mở, đơn đặt hàng cũng là Tiểu Niệm kiếm được, người ta dĩ nhiên có quyền quyết định ai tới đi làm.

Các thôn dân đều nhìn rất thoáng, cũng chỉ vì không thể mở xưởng tư nhân, nếu không Tiểu Niệm hoàn toàn không cần hợp tác với thôn dân, một mình cô đã có thể mở xưởng rồi.

Cho nên mọi người đều không có ý kiến việc Đường Niệm Niệm chiếm mấy cổ phần, chia được bao nhiêu tiền, họ chỉ quan tâm đi làm lấy lương, người ta kiếm tiền nhiều là bản lĩnh của người ta, ngưỡng mộ thì được, không thể đố kỵ.

“Thím hai, tôi biết sai rồi, trước đây đều là tôi không đúng, sau này tôi chắc chắn sửa, tôi không nói xấu Tiểu Niệm nữa, xin thím cho cả nhà tôi miếng cơm ăn đi!”

Có mấy người lao tới trước mặt bà cụ Đường, quỳ xuống dập đầu, còn khổ sở khẩn cầu.

Bà cụ Đường giật nảy mình tránh sang một bên, chửi: “Các người muốn tổn thọ của bà đây à, tự dưng dập đầu với bà, phi…thật xui xẻo!”

Bà ấy phải sống lâu trăm tuổi, hưởng phúc thêm mấy chục năm nữa!

“Tôi thấy các người chính là tư tưởng có vấn đề, còn chê bai làm ruộng, không làm ruộng các người ăn gì? Đều không làm ruộng, nhân dân cả nước đều phải đói bụng, vốn dĩ chính là con nhà nông, còn chê bai làm ruộng, tư tưởng và thái độ đều có vấn đề lớn!”

Bà cụ Đường đứng ở cao điểm đạo đức, cực kỳ chính nghĩa quở trách một trận, những người này không dám phản bác một câu nào, nếu để người khác nắm thóp, họ sẽ bị đưa tới nông trưởng cải tạo.

“Mãn Sơn, lần sau họ còn tới quậy, cháu cứ nói với lãnh đạo công xã, đưa tới nông trường tiếp nhận giáo dục, cháu làm đội trưởng quá yếu ớt rồi, chút chuyện nhỏ cũng không xử lý được, đối phó những người có tư tưởng không đoan chính này, giáo dục là đúng rồi!”

Bà cụ Đường lại ngắm chuẩn lửa đạn vào đại đội trưởng, nói rất mạch lạc.

Các thôn dân đều lần lượt gật đầu, lớn tiếng ủng hộ bà cụ Đường: “Không sai, tư tưởng có vấn đề thì đưa tới nông trường cải tạo, không thể để mấy cục phân chuột này phá hỏng danh dự của thôn chúng ta!”

“Không sai, tôi thấy đưa đi ngay bây giờ luôn, đỡ cho ngày ngày tới gây sự!”

Mấy chàng trai trẻ trung sung sức đi về phía những người gây sự, muốn áp giải họ tới nông trường.

“Chúng tôi không quậy, quậy lúc nào!”

Những người này sợ hãi bỏ chạy tán loạn, tuy không cam tâm nhưng cũng không dám quậy nữa.

Bây giờ họ là phái thiểu số trong thôn, thiểu số không đấu lại đa số!

Bà cụ Đường ghét bỏ trừng đại đội trưởng, lớn tiếng trách: “Cũng chỉ tại bác lớn tuổi rồi, nếu sớm hơn mấy chục năm, đội trưởng còn không tới lượt cháu làm!”

Đại đội trưởng mang một bụng tức, nhưng lại không dám phản bác.

Phần lớn người trong thôn đều ở đây, Đường Niệm Niệm nhân cơ hội nói: “Cháu nói rõ lần nữa, chỉ cần mọi người giữ quy tắc, đừng nói lung tung ở bên ngoài, xưởng chúng ta chắc chắn sẽ ngày càng phát triển, lương của mọi người cũng sẽ ngày càng cao, cuộc sống cũng sẽ ngày càng hồng phát!”

“Tiểu Niệm giỏi quá!”

Không biết ai nói một câu, mọi người đều đồng thành ồ lên, sĩ khí lập tức tăng cao.

Đường Niệm Niệm quơ hai tay xuống, âm thanh lập tức dừng lại, đại đội trưởng nhìn đến ngưỡng mộ, ông ấy cũng muốn có uy nghiêm như thế này, không cần lên tiếng, vươn tay là có thể chỉ huy người khác.

“Năm sau còn sẽ mở nhà máy cơ giới, Đường Thôn chúng ta chắc chắn sẽ ngày càng tốt lên, nhưng cháu nói trước, nếu ai làm loạn sau lưng, đừng trách cháu không nể tình nghĩa cùng thôn, sai một lần, cả đời không dùng!”

Giọng nói của Đường Niệm Niệm lạnh đi, còn lạnh lùng lướt mắt một vòng về phía các thôn dân, mỗi người bị nhìn tới đều không khỏi run người, không khỏi tự chủ thẳng lưng lên, không dám thở mạnh.

“Nếu ai dám giở trò sau lưng nữa, tôi tuyệt đối không tha cho người đó!”

“Tôi cũng vậy!”

Mấy thanh thiếu niên dẫn đầu bày tỏ thái độ, quan hệ giữa họ và Đường Kiến Thụ, Đường Mãn Đồng đều rất tốt, cũng đi làm trong xưởng, vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Họ không muốn quay về ngày tháng cơ cực bán mặt cho đất bán lưng cho trời như trước đây, mệt sống mệt chết cả năm cũng không được ăn no, muốn tặng quà cho cô gái mình thích, trong túi không có nổi đồng bạc.

Bây giờ họ kiếm được lương, muốn mua gì thì mua đó, cô gái trước đây coi thường họ, bây giờ đều chủ động nhờ bà mai tới nhà, tới lượt họ chọn người khác rồi, những điều này đều là phúc do Đường Niệm Niệm mang tới cho họ, họ phải kiên định bảo vệ Đường Niệm Niệm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK