Mục lục
Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mã Tam kêu lên: "Ra đi!"

"Cuối cùng đã tới, cám ơn trời đất, bồ tát phù hộ!"

"Ha ha ha ha..."

Chui ra khoang thuyền, những người này được bước đi trên bờ cát, hít không khí mằn mặn thật sâu, sau đó ai ai cũng giống như bị điên, khóc, cười, nhảy, còn có mấy người quỳ xuống, mặt hướng về phía đất liền, thành kính dập đầu mấy cái, khi ấy, nước mắt đã rơi lã chã.

Đặng Mạt Lỵ đang làm hô hấp nhân tạo cho em trai, kỹ năng của cô ấy coi như chuyên nghiệp, kiên nhẫn ấn ngực, rất nhanh đã mệt mỏi không còn sức nữa, nhưng cô ấy không có từ bỏ, cắn răng tiếp tục ấn ngực.

"Tiểu Hoa, em cố lên, sắp tìm được cha rồi, sẽ có tiền trị bệnh cho em rồi, chị hứa với em đi tìm cha, chị đã làm được, em hứa với chị sẽ sống thật tốt, em cũng phải làm được, không thể nuốt lời..."

Đặng Mạt Lỵ vừa khóc vừa làm động tác ấn ngực, tay của cô ấy đã đau đến mất cảm giác, nước mắt nhỏ trên mặt em trai.

Mã Tam dùng nước sạch đút vào trong miệng em trai, còn lấy Nhân Đan* ra đút cho chàng trai mấy hạt, anh ta tưởng em trai bị cảm nắng, ăn Nhân Đan có lẽ là có tác dụng.

*Thuốc hỗ trợ giảm bớt các chứng chóng mặt, buồn nôn, say sóng, cảm nắng, tiêu hóa không tốt, say rượu, khó tiêu.

"Sức của cô yếu quá, để tôi!”

Đường Niệm Niệm kéo Đặng Mạt Lỵ dậy, thay cô ấy ấn ngực, kĩ năng của cô rất chuyên nghiệp, lực cũng mạnh, hơn nữa nhờ sự cấp cứu của chị gái, chàng trai đã đang từ từ khỏe lại, lại thêm Đường Niệm Niệm, sắc mặt chàng trai đã càng ngày càng bình thường.

"Khụ khụ..."

Chàng trai ho ra tiếng, mặt tất cả mọi người lộ vẻ vui mừng, vui vẻ nói: "Tỉnh, không sao!"

Mặc dù trước đó có oán trách chàng trai, nhưng bây giờ đã an toàn, bọn họ cũng hi vọng chàng trai có thể sống sót, nhìn hai chị em rất đáng thương.

Chàng trai mở mắt ra, đôi mắt đảo lòng vòng, cuối cùng đã đặt vào chị mình, suy yếu kêu lên: "Chị, em... Em không có nuốt lời!"

"Tiểu Hoa!"

Đặng Mạt Lỵ kích động ôm em trai, vừa khóc vừa cười.

Lúc này Mã Tam nói: "Mọi người, chúc mọi người tương lai rực rỡ, tôi về đây!"

"Cảm ơn anh Mã, đi đường cẩn thận!"

Tất cả mọi người rất cảm kích Mã Tam, thu phí có hơi đắt chút, nhưng đúng là đáng tin cậy.

Mã Tam nhảy lên thuyền, rất nhanh đã cách xa bờ, biến mất trong biển rộng.

"Tôi đi trước một bước, sau này còn gặp lại!"

"Tôi cũng phải đi rồi, ngày sau sẽ liên lạc lại!"

"Tạm biệt!"

Những người này ở bên Hồng Kông đều có bạn bè thân thích, có chỗ đặt chân, chẳng bao lâu sau đã đi hết, chỉ còn đôi chị em trai Đặng Mạt Lỵ, Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu.

"Chị, chúng ta đi đâu tìm cha?" Đặng Hoa nhỏ giọng hỏi.

"Tiến vào thành phố rồi nghe ngóng."

Trong lòng Đặng Mạt Lỵ cũng không chắc, cô ấy chỉ biết tên cha, còn biết ông nội rất có tiền, vừa giải phóng là cả nhà đã đến Hồng Kông, nhưng cha ở Hồng Kông mấy năm thì lại trở về thành phố Thượng Hải. Quen biết mẹ, sinh ra cô ấy và em trai, lúc em trai một tuổi, cha lén chạy đi, chỉ để lại một bức thư, nói muốn đến Hồng Kông tìm ông nội, còn nói sẽ gửi tiền cho trong nhà. Hai năm đầu có gửi chút tiền, nhưng về sau đã không có tin tức, nhà cô ấy cũng bởi vì có quan hệ bà con với nước ngoài nên bị cho là phe cánh hữu, mẹ bị cạo nửa đầu, còn bị treo bảng hiệu dạo phố, cô ấy và em trai cũng bị ức hiếp, cô lập trong trường học, mỗi một ngày trôi qua đều như đang đi trên băng mỏng.

Trong mắt Đặng Mạt Lỵ chỉ có hận thù, cô ấy hận người cha không làm tròn trách nhiệm, hận thói đời khốn nạn này, lần này cô ấy tới Hồng Kông, ngoại trừ chữa bệnh cho em trai thì còn muốn đòi lại nợ mà cha thiếu bọn họ.

Đường Niệm Niệm quan sát mọi sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt của cô ấy, là một cô gái quả quyết tàn nhẫn, thật là thú vị.

"Cô gái, tôi tên Đặng Mạt Lỵ, cám ơn cô cứu em trai tôi!"

Đặng Mạt Lỵ dẫn em trai đi tới, nói xong thì kéo em trai quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái.

Trước đó khi dưới khoang thuyền, nếu như không nhờ cô gái xinh đẹp này lên tiếng, cô ấy nhất định sẽ ấn đầu em trai tới khi cập bờ, thời gian bị ấn đầu dài như vậy, nói không chừng em trai sẽ...

Đặng Mạt Lỵ hoảng sợ, ân cứu mạng nhất định phải báo đáp.

"Hiện tại tôi không có năng lực báo đáp, ngày sau nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ báo đáp cô!"

Biểu cảm của Đặng Mạt Lỵ rất chân thành, hiện tại chính bản thân cô ấy còn khó bảo toàn, nhưng cô ấy sẽ không mãi thế này, về sau cô ấy nhất định sẽ vượt hẳn mọi người.

"Cô tên Đặng Mạt Lỵ? Chữ Đặng có bộ Hựu và Nhĩ, Mạt Lỵ của hoa nhài*? Người của thành phố Thượng Hải?" Đường Niệm Niệm dùng phương ngữ của thành phố Thượng Hải nói.

*Âm Hán Việt của hoa nhài trong tiếng Trung là Mạt Lỵ. Họ của Đặng Mạt Lỵ là chữ邓, ghép bởi chữ Hựu 又 và chữ Nhĩ 耳.

"Đúng, cô cũng là người của thành phố Thượng Hải?"

Đặng Mạt Lỵ bật thốt phương ngữ của thành phố Thượng Hải, vẻ mặt mừng rỡ, không ngờ mình cùng là đồng hương với ân nhân cứu mạng.

"Tôi ở tỉnh Chiết Giang, xem như là nửa đồng hương đi, họ Đặng hiếm thấy, tôi nhớ trước kia ở thành phố Thượng Hải có ông chủ nhà máy sợi bông tên Đặng Trường Quang, ông chủ đó có quan hệ gì với cô không?”

Đường Niệm Niệm rất có hứng thú với Đặng Mạt Lỵ, bởi vì cô gái này rất có thể là một nhân vật có máu mặt trong truyền thuyết.

Cô phải xác định thử xem.

"Đặng Trường Quang là ông nội của tôi, nhưng tôi chưa từng gặp ông ấy, cha tôi tên Đặng Sâm Húc." Đặng Mạt Lỵ trả lời.

Đường Niệm Niệm âm thầm gật đầu, không sai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK