“Cậu và Lục Tân Nam ngẫm lại, mình nơi này còn có chuyện phải bận rộn!” Phó Kiến Văn đem túi bóng đậy kín rồi để ở một bên, anh mở vòi nước ra để rửa tay.
“Cậu đang trong thời gian nghỉ ngơi, hôn lễ lại có mẹ vợ cùng tiểu Lục bận rộn nữa, cậu có cái gì để bận bịu!”
“Bận chuẩn bị bữa tối cho vợ con.” ngữ điệu của Phó Kiến Văn không có chút rung động nào.
Đường Tranh: “...”
Lý do này đúng là để Đường Tranh không cách nào phản bác lại!
Phó Kiến Văn sạch sẽ tay, ra hiệu Tố Tâm lấy điện thoại xuống.
Tố Tâm cầm quá điện thoại di động, ấn tắt sau đó để ở một bên, cô nhìn qua Phó Kiến Văn: “Anh đây là muốn trút giận cho Đoàn Đoàn sao”
“Đúng vậy!” Phó Kiến Văn giật hai tấm giấy dùng để lau tay.
“Thành Tây Vương gia vẫn chưa tìm được hai người con của công ty chế dược Quang Hạ, anh nói hai người kia chạy trốn tới nước Mỹ gặp sau đó gặp được người quen ở Hải Thành, người quen này hẳn là chỉ Phó Thành hoặc là Diệp Tử Kỳ!”
“Vợ nhà ai mà thông minh như vậy!” Phó Kiến Văn búng một cái nhẹ vào trán của Tố Tâm, biểu hiện âu yếm, sau đó đem cục giấy ném vào trong thùng rác.
Khoé môi Tố Tâm không nhịn được mỉm cười, cảm thấy lòng tràn đầy ngọt ngào, hai tay cô chống ở kệ bếp, khuôn mặt nhỏ nhắn sát vào Phó Kiến Văn, trả lời rất sảng khoái: “Nhà anh!”
“Cái miệng nhỏ ngọt như vậy, có phải lại có ý đồ gì bất lương hay không! Hử!” một tay Phó Kiến Văn chống ở kệ bếp, ngũ quan anh tuấn tới gần Tố zyaam hơn, tiếng nói thoáng khàn khàn.
Ánh mắt của Tố Tâm không nhịn được nhìn về phía cửa phòng ăn, sợ bị Đoàn Đoàn nhìn thấy, rồi lại không nhịn được nói với Phó Kiến Văn: “ý đồ của em rất lớn, nói ra... sợ hù chết anh!”