Mục lục
Truyện Cả đời chỉ yêu em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như Lý Mục Dương chính là một người bình thường, Tố Tâm nhất định sẽ gọi điện thoại cho Lữ Hàm Tử, dẫn Lữ Hàm Tử cùng đi Mãn Giang lầu, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Mục Dương... Cười ha ha giới thiệu cho anh ta Lữ Hàm Tử chính là bác sĩ về phương diện thần kinh, để anh ta tìm Lữ Hàm Tử để trị liệu một chút!



hình ảnh hiếm hoi như vậy chỉ xuất hiện trong ảo tưởng của Tố Tâm, Lý Mục Dương biến thái như vậy mà lại có thân phận đặc thù, Tố Tâm không muốn đem Lữ Hàm Tử cũng liên luỵ trong đó.



Sau khi gọi điện thoại lại cho Đường Tranh, Tố Tâm gõ cửa phòng khách, Tố Tâm còn chưa nói ý định của mình, Vưu Nại Nại đã biết.



Vưu Nại Nại cầm áo khoác trong tay, vừa mở cửa vừa trùm áo khoác vừa nói: "Đường Tranh gọi điện thoại nói với tôi rồi! Tôi đi xuống lấy xe, cô thay quần áo trước, chúng ta cùng Đường Tranh gặp nhau trên đường"



Tố Tâm gật đầu: "Tôi đi gọi dì Lý để ý Đoàn Đoàn..."Tố Tâm thay quần áo xong, nhờ dì Lý lên lầu đến chỗ của Đoàn Đoàn nghỉ ngơi.



Đã xuống lầu, Tố Tâm lại lo lắng một lúc nữa nhìn thấy dưỡng nữ của Cố Thanh Thành, buổi tối trời lạnh sợ đứa trẻ bị lạnh, Tố Tâm lại xoay người trở về phòng ngủ mang thêm một cái áo khoác.



A Triển đang rót trà cho Lý Mục Dương bống ngẩng đầu nhìn về phía cửa vào, tuy rằng Tố Tâm mang theo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai, nhưng A Triển có thể nhìn thấy cặp mắt trong trẻo của Tố Tâm, vẫn là nhận ra Tố Tâm đã đến.



Thấy người tiến vào ngoại trừ Tố Tâm còn có Vưu Nại Nại cùng một người đàn ông, đáy mắt rõ ràng có đề phòng.



A Triển đem chén nước đặt ở trước mặt Lý Mục Dương, rót thêm trà cho Lý Mục Dương, sau đó chào hỏi Tố Tâm: "Tố tiểu thư!"



Con ngươi u ám của Lý Mục Dương phảng phất như không nhìn thấy người khác, anh ta bưng chén nước còn mờ mịt hơi nóng lên, môi mỏng khẽ mở, nhấp một ngụm trà, cầm qua Menu, hỏi: "Mãn Giang lầu chính là chỗ tốt, Tố Tố em có muốn giới thiệu một vài món không!"



Giọng nói chuyện của Lý Mục Dương thật giống như hai người là bạn bè thân thiết, như là không có chuyện gì, chỉ là hẹn nhau ăn một bữa cơm không thể bình thường hơn.



Tố Tâm lấy khẩu trang xuống, cặp mắt xinh đẹp không nhìn ra tâm tình, tròng mắt đen bị giấu ở dưới bóng tối của mũ lưỡi trai.
















"Không cần Lý tiên sinh phí tâm, món ăn đã được chọn rồi..." mặt mày Đường Tranh sâu thẳm, anh mỉm cười, khóe môi tự có mùi vị trầm ổn phong lưu, anh nghiêng đầu mở miệng nói với người phục vụ phòng riêng, "Bưng món lên!"



Lúc này Lý Mục Dương mới nhìn về phía Đường Tranh.



Đường Tranh ung dung thong thả mở cúc áo âu phục của mình ra, thay Tố Tâm cùng Vưu Nại Nại kéo ghế ra, đem áo khoác âu phục dựng ở chỗ tựa lưng của ghế, sau khi ngồi xuống mới nói: "Lý tiên sinh yên tâm, nếu là chiêu đãi khách, sẽ không để Lý tiên sinh oan ức..."



"Dưỡng nữ của Cố Thanh Thành đâu rồi!" sau khi ngồi xuống Tố Tâm không có thể làm được vẻ mặt tươi cười nói chuyện với Lý Mục Dương giống như Đường Tranh được.



...



Mãn Giang lầu.



Cũng giống như lần trước, Lý Mục Dương tới trước, nhưng lúc này đây cách làm của Đường Tranh cường thế hơn lúc trước rất nhiều.



Người của Đường Tranh đều chờ ở dưới lầu, còn Đường Tranh vừa thấy Lý Mục Dương cùng A Triển đến, liền mang theo Lý Mục Dương đi đến phòng riêng mà mình đã định trước.



A Triển khắp nơi đều là căm tức, nhưng Lý Mộc Dương lại cười nói: "Bọn họ làm như vậy cũng là vì bảo đảm sự ấm áp an toàn, mục đích của ta là muốn ăn cơm cùng Tố Tố, về phần ăn ở chỗ nào, ăn như thế nào... Không cần chú ý!"



Nói xong, Lý Mục Dương lôi kéo gậy ba tong đi lên bậc thang của Mãn Giang lầu, mỉm cười: "Dẫn đường!"



Lần này Đường Tranh không có đứng ở xa xa nhìn như lần trước, anh ta và Vưu Nại Nại đi theo Tố Tâm cùng nhau tiến vào phòng riêng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK