"Bản thân mình cũng rất thích người dẫn chương trình này, nhưng mình cũng cảm thấy khí chất của Tố Tâm cùng với Phượng Vô Loan chênh lệch quá lớn, tuy rằng phim còn chưa xem, nhưng mình cảm thấy Tố Tâm nhất định sẽ kéo bộ phim "hàng ma truyền kì” đi xuống"
"Ai! Mình còn cho rằng Tô Mạn Mạn sẽ đích thân diễn kiếp trước của Phượng Vô Loan, dù cho mình đã đọc qua truyện, biết kiếp trước của Phượng Vô Loan cùng kiếp này khuôn mặt không giống nhau, nhưng đổi thành Tố Tâm ... Mình cảm thấy thật sự là không hợp, mình cũng không muốn nhìn, từ lúc đọc truyện đến giờ vẫn mong chờ nhìn thấy kiếp trước của Phượng Vô Loan, nhưng bây giờ ... đúng thật là mất hứng!"
"Mình có tin tức nội bộ, nghe nói Tố Tâm đi quay kiếp trước của Phượng Vô Loan, khi đứng trước ống kính đã NG cả ngày, đạo diễn đã nổi giận trực tiếp để Tố Tâm trở về, không biết có thể thay đổi Tố Tâm được không, đổi được thì đúng là tốt quá rồi! Tìm một diễn viên chuyên nghiệp nào đó thì thật là tốt!"
Tố Tâm nghe lời bàn tán của người khác, tâm tình không ngừng chìm xuống.
Cô nghĩ đến lần trước mình quay phim đã NG vô số lần, nghĩ đến đạo diễn chau mày ngồi ở chỗ đó ...
Đối với cái nhân vật này, Tố Tâm cảm giác mình đúng là chưa nhập tâm triệt để, là bởi vì bản thân cô không đủ nỗ lực.
Mặc dù chỉ là một màn ảnh ngắn!
Tố Tâm chỉ đọc mỗi lời thoại của mình thôi thì e chừng đúng là không đủ, muốn hiểu rõ một cách chân thật về Phượng Vô Loan, Tố Tâm cảm giác mình phải trở về lấy tiểu thuyết đọc mới đúng.
...
Sau khi dỗ Đoàn Đoàn ngủ xong, Tố Tâm rửa mặt rồi nằm ở trên giường, mở ra máy tính tìm tới tiểu thuyết " hàng ma truyện".
"Còn chưa ngủ !" Phó Kiến Văn nói chuyện điện thoại xong trở về, thấy Tố Tâm vẫn ngồi ở đầu giường xem máy tính, hỏi một câu.
"Vâng!" Tố Tâm ôm máy tính, vén chăn lên, "Em ra bên ngoài xem! Không sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh mất ..."
"Xem cái gì vậy !"
Phó Kiến Văn đem điện thoại di động đặt ở đầu giường, hỏi Tố Tâm một câu.
" Em đọc tiểu thuyết hàng ma truyện, anh ngủ trước đi, em xem xong sẽ ngủ sau ..."
Hôm nay ở trong rạp chiếu phim, những người khác bàn tán về Tố Tâm, Phó Kiến Văn cũng nghe được.
Nỗ lực vì công việc, Phó Kiến Văn không có đạo lý gì để ngăn cản Tố Tâm.
Tố Tâm đi ra khỏi phòng, ngồi ở phòng khách dưới lầu, nghiêm túc đọc tiểu thuyết.
Bản thuyết tổng cộng có hơn 1.5 triệu chữ, Tố Tâm xem rất chăm chú từng câu từng chữ, liền ngay cả lúc Phó Kiến Văn đi xuống cũng đều không có phát hiện.