Mặc dù là Diệp lão gia đã có chuẩn bị, nhưng vẫn là thiếu một chút bị tức đến nỗi bệnh tim phát tác, ông ta che một tay ở trước ngực sau đó để người hầu đem toàn bộ đồ vật của cha Diệp Tử Kỳ ném ra khỏi Diệp gia!
Cha của Diệp Tử Kỳ vừa nghe được, hốt hoảng đến bó tay rồi!Từ nhỏ ông ta lớn lên ở Diệp gia, chính là đứa trẻ duy nhất của Diệp gia, mặc dù biết cha của mình không phải đặc biệt yêu thích mình, thế nhưng khi ở bên ngoài ông ta vẫn là người thừa kế duy nhất của Diệp gia, ở nhà chính là thiếu gia duy nhất của Diệp gia, tháng ngày vừa qua có thể nói chính là muốn gió được gió muốn mưa được mưa!
Cho dù hiện tại ông ta đã ở tuổi trung niên, con cái cũng đều đã kết hôn và ông ta cũng đã có cháu, ông ta vẫn cà lơ phất phơ như trước... bởi vì ông ta cho rằng Diệp gia tài cao thế lớn, dù ông ta không nỗ lực làm việc thì cả đời này cũng không phải lo tiền tiêu xài!
Mấy trò như ăn uống chơi gái đánh cược, cha của Diệp Tử Kỳ đều tinh thông mọi thứ, nhưng mọi việc làm ăn ở công ty, nếu không phải đau đầu thì chính là không thoải mái.
timviec taitro
Tuy rằng Diệp lão gia chỉ tiếc mài sắt không nên kim, nhưng ông ta có thể làm gì được khác! Dù sao cũng chính là con trai của mình...
Nhưng ai biết đột nhiên nội dung vở kịch cuộc đời của ông ta lại chuyển tiếp đột ngột, con trai duy nhất của ông ta lại không phải con ruột của ông ta mà lại là con hoang của vợ ông ta cùng với người đàn ông khác, thử hỏi xem làm cho ông ta có thể tiếp nhận!
Trong lúc nhất thời không tiếp thụ được không chỉ có Diệp lão gia mà còn có cha của Diệp Tử Kỳ, ông ta hoang mang hoảng loạn nói không mạch lạc ở trước mặt của Diệp lão gia, nói: “Cha! Con đã gọi người là cha hơn năm mươi năm rồi! Coi như con không phải là do người thân sinh ra thì cũng nên tính là con nuôi của người! Cho dù cha không thích con cũng không thể đuổi con rời khỏi Diệp gia! Con đi rồi kẻ nào dưỡng lão đưa ma cho người!”