Mục lục
Truyện Cả đời chỉ yêu em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người hầu đang chuyển quần áo thì nghe được, nhỏ giọng thầm thì...



“Này nói cũng không cảm thấy ngại, cái lọ thuốc hít kia là dùng tiền của Diệp gia mua, ông ta cũng không kiếm được một đồng tiền nào cho Diệo gia, ngược lại còn rút không ít ngân khố của công ty, nói là mình mia còn không thấy ngại...”



“Đúng rồi! Cũng không biết xấu hổ!”



“Ngài không nên làm khó những người làm hạ nhân như chúng tôi” thái độ của quản gia đối với cha của Diệp Tử Kỳ vẫn tính là cung kính.



“quản gia Lưu, lão gia để cho tôi xuống hỏi một chút tại sao vẫn chưa xử lý tốt, phía dưới nhao nhao ồn ào như vậy!” Trợ lý của Diệp lão gia đẩy một kính trên mũi một cái, giọng nói trầm thấp lãnh đạm, “xử lý nhanh lên một chút, lát nữa Đại tiểu thư trở về đến rồi!”



Diệp Tử Kỳ vừa nghe xong, lông tơ trên toàn thân đều bị dựng lên.



Diệp lão gia đón người con gái rơi kia về!



Mấy năm trước khi Diệp Tử Kỳ còn ở trong nước, không ít lần tới chỗ của người con gái rơi kia thăm quan, người con gái rơi mắt mù của Diệp lão gia còn nói được, nhưng con gái của bà ta, thật đúng là hung ác, hiện tại Diệp Tử Kỳ nhớ tới đều cảm thấy da đầu tê dại.



“Trợ Lý Giản! Phiền ngài nói với ông nội tôi một chút, cha tôi là bị hãm hại! Là bị Phó Kiến Văn hãm hại! Là vì ở lúc trước ở Phó gia con trai của anh có có xảy ra xung đột với hai đứa con của tôi, cho nên Phó Kiến Văn là muốn trả thù tôi, cho nên mới tính kế hãm hại cha tôi! trợ lý Giản, ông để cho tôi gặp ông nội tôi một chút, tôi nhất định sẽ nói rõ ràng với ông nội tôi!”



Diệp Tử Kỳ thấy trợ lý Giản xuống lầu, kích động mở miệng thỉnh cầu.



Trợ lý Giản nhếch môi mỏng, giống như chuyện này khó khăn rồi: “Xin lỗi Phó phu nhân, hiện tại lão gia không muốn gặp cô và cha của cô”



“Trợ lý Giản! Trợ lý Giản!” Cha của Diệp Tử Kỳ kéo cánh ta của trợ lý Giản lại, “Như vậy, ông đi lên nói với cha tôi một chút, để ông ấy cho tôi cầm lọ thuốc hít kia đi!”
















“Xin lỗi, lão gia đã nói qua, ngoại trừ quần áo và đồ vật hằng ngày của ngài ra, cái gì cũng không thể mang đi.”



Trợ lý Giản vừa dứt lời, Diệp Tử Kỳ liền nghe thấy tiếng bánh xe nghiền ép cục đá.



Cô ta quay đầu lại chỉ thấy chiếc xe bản dài sang trọng đnag dừng ở dưới bậc thanh trước cửa vào.



Trợ lý Giản bước nhanh đi ra xe, tự mình đi tới trước xe, kéo mở cửa xe, cung kính mở miệng với người ở bên trong xe: “Đại tiểu thư, hoan nghênh ngài đã về nhà!”



Diệp Tử Kỳ chỉ cảm thấy tóc gáy toàn thân đều bị dựng lên.



Mắt thấy một bên cửa của chiếc xe sang được đẩy ra, một người mặc đồng phục học sinh buộc tóc đuôi ngựa từ bên trong xe đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn sạch sẽ xinh đẹp, tràn đầy khí tức thanh xuân, đôi mắt trong suốt sạch sẽ tràn đầy kinh hỉ đánh giá một vòng Diệp gia, cũng không có quên nhanh chóng vòng qua đuôi xe đi đỡ mẹ của mình.



Khi cô gái này vẫn ở tuổi học sinh, có một lần Diệp Tử Kỳ đi đến nhà hàng của bọn họ gây sự, kết quả hôm sau cô gái này ôm dao đi ra, cứ thấy Diệp Tử Kỳ ở nơi nào liền chém, trên cánh tay của Diệp Tử Kỳ vẫn còn có một cái sẹo, chính là do lúc đó để lại, nếu như lúc đó Diệp Tử Kỳ không tránh kịp, hậu quả khó mà lường được.



Cũng chính là bởi vì chuyện này, khiến cho trong lòng Diệp Tử Kỳ vô cùng sợ hãi cô gái nhỏ tuổi mới lớn này.



Mẹ của cô gái ăn mặc vô cùng đơn giản, nhìn lên khoảng bốn mươi tuổi.



“Mẹ! Chúng ta đến nhà ông ngoại rồi!” Giọng nói của cô gái nghe vô cùng trong trẻo.



Người phụ nữ trung niên thể gầy gò nhẹ nhàng cười gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK