Mới vừa nhìn thấy Tố Tâm ở trên tân văn, vào lúc này cha của Lục Tân Nam cũng là đau lòng rồi, hồi trẻ ông đã mong muốn sinh một đứa con gái, nhưng lại sinh ra hai tên tiểu tử, cho nên cha của Lục Tân cứ hễ nhìn thấy con gái nhà ai xinh đẹp ... ông đều muốn lừa gạt về nhà mình!
Thêm vào, vừa nãy trên Website viết cha ruột của Tố Tâm đã tự sát, cha của Lục Tân Nam cảm thấy Tố Tâm là đứa nhỏ sớm không có cha, ông ảo não vì sao vừa nãy mình không quan tâm nhiều hơn tới Tố Tâm hơn một chút.
Vừa nghe cha của Bạch Hiểu Niên nói lời này, mắt cha của Lục Tân Nam đều sáng lên: "Được! Chính là không biết con gái nhà người ta có ưng Lục Tân Nam nhà tôi không ..."
"Tố Tâm đứa bé kia tuyệt đối sẽ không!" cha của Bạch Hiểu Niên khẳng định vì ông biết Tố Tâm là đứa trẻ tốt!
"Vậy thì tốt! Hiểu Niên cùng Tố Tâm vốn như hai chị em, lần này ... Nếu như lần này thành chị em dâu, không phải thân càng thân sao!"
Cha của Lục Tân Nam cảm thấy một lần mà kiếm được hẳn hai đứa con dâu xinh đẹp, ông thật sự cảm thấy rất vui nha!
...
Mới vừa từ thang máy đi ra ngoài Tố Tâm đã cảm thấy ngứa mũi, cô hắt hơi một cái, điện thoại trong túi xách liền rung lên.
Tố Tâm ấn nghe, người gọi điện thoại tới chính là chú Hồ, chú Hồ nói chú đang đậu xe dưới bãi đậu xe của bệnh viện.
Tố Tâm đoán chính là Phó Kiến Văn bảo chú Hồ tới đón cô, khóe môi Tố Tâm không tự chủ mỉm cười, tuy rằng trên miệng Phó Kiến Văn tức giận, nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm tới cô.
Mặc dù biết Phó Kiến Văn không có ở bên ngoài bệnh viện chờ mình, nhưng bước chân của Tố Tâm đi ra ngoài vẫn có chút nhảy nhót.
Tố Tâm vừa ra tới liền nhìn thấy chú Hồ đang dùng cây lau lau xe, chú Hồ nhìn thấy Tố Tâm đi ra, ông vội vàng đem cây lau nhà bỏ vào cốp sau, ân cần giúp Tố Tâm kéo cửa ghế sau ra.
Tố Tâm nói cám ơn, cô ngồi vào, suy nghĩ một chút lấy điện thoại di động ra nhắn cho Phó Kiến Văn một tin nhắn, nói buổi tối cô tự mình xuống bếp, hỏi Phó Kiến Văn muốn ăn cái gì.
Đợi rất lâu nhưng Phó Kiến Văn vẫn không có trả lời tin nhắn của cô.
Tố Tâm nắm chặt điện thoại di động, nắm đến toát mồ hôi tay ...
Tố Tâm thở dài một hơi, cô phân tích, hoặc là Phó Kiến Văn đang bận công việc, hoặc là Phó Kiến Văn cố ý không trả lời cô.