Ngoài cửa sổ, lá cây đại thụ kia đã ố vàng, một mảnh một mảnh lặng lẽ rơi xuống đất, Vân Lưu Ly nhìn thấy có một cặp tình nhân đang ngồi trên ghế dài, đầu gối của cô gái gối lên bả vai người đàn ông mặc quần áo bệnh nhân, khóe môi đều là ý cười hạnh phúc.
Vân Lưu Ly cảm khái, Cố Thanh Thành quá mạnh mẽ, xưa nay đều không có bị thương, nếu như Cố Thanh Thành bị thương, cô có thể đi chăm sóc anh ta, như vậy thì cảm tình cũng sẽ tăng lên không ít!
Rất nhanh, Vân Lưu Ly liền lắc lắc đầu, đưa cái ý nghĩ đáng sợ này vứt ra khỏi đầu, nếu như Cố Thanh Thành bị thương, cô sẽ khóc chết!
Nhưng nếu cô bị thương, Cố Thanh Thành đại khái cũng chỉ để cho người dưới đưa cô đi bệnh viện xử lý vết thương, sau đó đi làm chuyện của mình, nhiều hơn một phút cũng không chịu cho cô...
Vân Lưu Ly cảm thấy, đây đại khái là bởi vì thế giới của mình chỉ có Cố Thanh Thành, nhưng thế giới của Cố Thanh Thành... có quá nhiều quá nhiều chuyện cùng quá nhiều người!
“Lạch cạch!”
Nghe đến bên chân truyền tới tiếng vang khẽ, Vân Lưu Ly cúi đầu...
Đường Tranh đưa đến cho Vân Lưu Ly một đôi dép lê: “đi vào! Không cảm lạnh!”
Vân Lưu Ly thích đi chân trần, đây là bí mật giữa cô và Cố Thanh Thành, người khác không biết, Vân Lưu Ly thuận theo ngoan ngoãn mang dép vào, mỉm cười đặc biệt xinh đẹp với Đường Tranh: “Cái kia... cháu có thể gọi điện thoại cho Cố Thanh Thành sao!”
Đường Tranh: “...”
Tờ báo chí của Đường Tranh khẽ run lên, giả bộ không nghe thấy thứ gì, sau đó đem báo chí che ở giữa mình và Vân Lưu Ly, để cho Vân Lưu Ly không nhìn thấy mình.