Trong lòng Phó Kiến Văn rất vui sướng nhưng vẫn tỏ ra một bộ vô tâm, hai tay anh vẫn thả ở trong túi, cũng không có ý định ôm Tố Tâm, Tố Tâm ngửa đầu, nỗ lực muốn làm ra một bộ tội nghiệp.
Nhưng đáy mắt không nhịn được mỉm cười, khóe môi cũng mỉm cười, nơi nào có ủy khuất chứ.
Tố Tâm rõ ràng Phó Kiến Văn lúc này sẽ không thật sự giận cô, mà là một bộ tiểu nhân đắc chí.
"Anh làm một bộ tiểu nhân đắc trí như thế là muốn nhìn thấy em làm cái gì !"
Cặp mắt thâm trầm của Phó Kiến Văn bỗng sáng lên ...
"Kẻ nào là tiểu nhân đắc chí !"
Tố Tâm lập tức buông cánh tay ra khỏi người của Phó Kiến Văn, cánh tay còn chưa kịp rút đi, đã bị Phó Kiến Văn nắm lấy cổ tay ép cô dừng lại, để cho cô lần nữa ôm lấy eo của mình, sau đó anh lại bỏ hai tay vào túi của mình: "Ôm! Ai cho em buông ra !"