Đoàn Đoàn chớp mắt to, một tay ôm áo khoác của mình, một tay lôi kéo ống quần của Phó Kiến Văn, nhóc nhìn thấy bộ dáng của Phó Thiên Tứ, rồi đột nhiên xoay người chạy đến phòng khách...
Ánh mắt của Phó Kiến Văn chú ý tới biểu lộ không cao hứng của Phó Thiên Tứ, cậu ta cúi đầu xuống nhìn xem đầu ngón tay của mình, nhẫn nhịn nước mắt.
Lông mày của Phó Kiến Văn khẽ nhíu lại, vừa muốn há miệng liền nghe thấy Tố Tâm nói trước: “Bảo cậu gọi điện thoại không phải sợ cậu liên luỵ, mà là vì để tránh những phiền phức không cần thiết, phiền phức thì cần giải thích mà tôi không muốn gặp cha của cậu, cũng không muốn cho Kiến Văn gặp, không phải hắt hủi cậu...”
Cảm thấy trong lòng Phó Thiên Tứ đang cảm thấy oan ức, Tố Tâm mở miệng thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng, giọng nói mát mẻ hờ hững, giống như đang quay chương trình truyền hình, không có gì đặc biệt cả.
Phoa Thiên Tứ cảm thấy ống quần bị kéo, tầm mắt của cậu ta chuyển xuống nhìn về ốn quần của mình, chỉ thấy Đoàn Đoàn đang giơ một cái kẹo que, kiễng nhọn chân đem kẹo que nâng thật cao đưa cho mình: “Kẹo...”
Con mắt sáng lóng lánh của Đoàn Đoàn nhìn về phía Phó Thiên Tứ.
“Quần áo của Kiến Văn khả năng hơi lớn một chút, cậu tắm xong có thể mặc tạm, buổi chiều trở về đi qua trung tâm mua sắm tôi sẽ mua giúp cậu mấy bộ quần áo...”
Nghe nói như thế, Phó Thiên Tứ ngẩng đầu nhìn về phía Tố Tâm, nhưng Tố Tâm đã đi lên lầu, chuẩn bị quần áo cho Phó Thiên Tứ.
Quần áo của Phó Thiên Tứ vẫn còn treo rất nhiều ở trong tủ quần áo ở phòng khách của biệt thự Phủ Thiên Loan, nhưng Phó Thiên Tứ không có nói.