Dì Phúc nghe được âm thanh ngẩng đầu: “Nha! Chính là Miểu Miểu đến rồi! Ông Phúc... ông mau đi ra nghênh đón con bé!”
“Được được được!” Chú Phúc mới vừa đem điểm tâm cầm tới, vội vã đem điểm tâm đặt xuống rồi đi ra ngoài đón, phúc tử cũng đi theo phía sau đi ra ngoài đón.
“Là cô bé giúp dì tới chăm sóc phúc tử cùng giữ nhà, tên là Tôn Miểu Miểu, trước đó phúc tử bị mất, chính là Miểu Miểu nhặt được phúc tử rồi đưa về, cô bé vẫn là sinh viên đại học, người dáng dấp vô cùng xinh đẹp, tâm địa cũng thiện lương, lần trước tới nhà thăm phúc tử, biết chúng ta muốn đi Hải Thành tham gia hôn lễ của hai đứa dì có nói sẽ đem phúc tử đưa đến cửa hàng thú cưng, kết quả Miểu Miểu liền nói cô bé sẽ qua giúp đỡ...”
Tố Tâm nghe dì Phúc nói xong, nghiêng đầu hướng về phía ngoài cửa nhìn tới.
Trong tuyết, một cô gái chống cái ô màu xám nhạt xuống đất, cô gái khom lưng vuốt ve đầu phúc tử, nghe được chú Phúc đi ra, cô gái nhanh chóng ngẩng đầu lên, cười nói: “Chú Phúc!”
Đôi mắt của Tôn Miểu Miểu xinh đẹp như là khảm nạm dải Ngân Hà, rất rực rỡ, một đầu tóc đen nhánh như tơ lụa, nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng phấn trắng.
Thực sự là khó gặp được một cô gái xinh đẹp thanh thuần như vậy, khắp toàn thân đều lộ ra mùi vẻ thanh mát trẻ trung.
“Xin lỗi chú Phúc, trên đường bị kẹt xe cho nên con tới chậm!” Tôn Miểu Miểu áy náy cười cười với chú Phúc.
Chú Phúc xua tay: “Không có không có! Bây giờ chúng ta cũng vừa mới phải đi!”
Dì Phúc cũng đi theo ra ngoài, Tố Tâm cầm qua áo khoác của Đoàn Đoàn, giúp Đoàn Đoàn mặc vào...
Tôn Miểu Miểu thấy dì Phúc cũng đi ra, giơ tay đem tóc vén ra sau tai, sau đó cười ôn như với chú Phúc dì Phúc: “Chú Phúc cùng dì Phúc yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho phúc tử!”