Phó Kiến Văn thật sự có ý định không để ý đến mình nữa rồi ! Muốn anh để ý, nhất định phải cúi đầu nói trắng ra là cô đồng ý mặc quần áo tình thú!
Tố Tâm ngẩng đầu, híp con mắt lại, nhìn chằm chằm vào ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, cô soạn một tin nhắn ngắn!
Tố Tâm: Thích em mặc thứ Tạ Tĩnh Tĩnh mua.
Tố Tâm mới vừa nhắn tin xong, còn chưa kịp để điện thoại di động xuống, thì điện thoại trong lòng bàn tay đã rung lên.
Tố Tâm cúi đầu, thấy là tin nhắn của Phó Kiến Văn, còn chưa xem đã cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Mở ra ...
Phó Kiến Văn: Cũng được.
Tố Tâm: "..."
Xem xong tin nhắn, Tố Tâm biết là Phó Kiến Văn đang cố ý chêu đùa cô!
Lỗ tai cô đỏ lên một mảng.
Tố Tâm cắn môi, tròng mắt đã đượm tình.
Tố Tâm lại nhắn thêm một cái tin.
Tố Tâm: Vậy tối nay mấy giờ anh về !
Phó Hoài An: Mặc không?
Câu nói này đủ cho Tố Tâm biết là Phó Kiến Văn đang kìm nén ý xấu!
Nhưng mà ý xấu này lại khiến cho Tố Tâm cảm thấy có mấy phần hạnh phúc ngọt ngào ...
Tố Tâm: Đều bị anh xé rách rồi, mặc cũng phải mua xong mới có thể mặc!
Gửi xong tin nhắn, Tố Tâm suy nghĩ một chút rồi lại bổ sung thêm một câu.
Tố Tâm: Anh có muốn hôm nào đi mua cùng em không !
Nhắn xong cái tin này, mặt Tố Tâm có thể bốc cháy được rồi!
Mặt bếp bằng đá cẩm thạch đen, đều có thể hiện ra gương mặt đang đỏ như gấc của Tố Tâm, hơn nữa còn càng ngày càng đỏ!
Phó Kiến Văn: 8 giờ về đến nhà.
Tố Tâm nhìn xem tin nhắn của Phó Kiến Văn, cười ra tiếng, trong lòng lại không nhịn được oán thầm Phó Kiến Văn gian xảo.
Tâm tình đã vui vẻ hơn rất nhiều, Tố Tâm để điện thoại di động xuống, vừa vặn nghe thấy âm thanh của tiếng xe ở bên ngoài , Tố Tâm ngẩng đầu nhìn lên, chính là chú Hồ đón Đoàn Đoàn trở về rồi.
Tạm thời Tố Tâm bỏ qua vấn đề kia ở một bên, cô đi ra cửa đón Đoàn Đoàn béo mập của mình.
Đoàn Đoàn không biết hôm nay Tố Tâm ở nhà, lúc xuống xe khuôn mặt nhỏ nhắn banh ra, đeo lại cặp của mình, cậu nhóc ăn mặc đồng phục học sinh, trắng trắng mập mập, khiến lòng người đều cảm thấy ấm áp.