Chính là từ khi Lô Thiên Tứ biến thành Phó Thiên Tứ, nụ cười ôn nhu của mẹ liền chỉ dành cho cho cha của mình.
Thấy Phó Kiến Văn đang duỗi cánh tay lấy áo khoác cho Tố Tâm, nắm đấm bên người Phó Thiên Tứ nắm thật chặt, thẹn thùng mà mở miệng: “Tôi có thể đi cùng các người không!”
Tầm mắt của Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn đều hướng về phía Phó Thiên Tứ nhìn tới, thính tai Phó Thiên Tứ chợt đỏ: “Nếu không đồng ý coi như xong, tôi chỉ là cảm thấy một mình ở lại Phủ Thiên Loan rất nhàm chán!”
Hai tay của Phó Thiên Tứ cắm ở trong túi quần nắm chặt lại, mặc dù mặt ngoài bình tĩnh, nhưng sâu trong nội tâm vẫn còn có chút khẩn trương, kỳ thực cậu ta rất sợ bị từ chối.
Phó Kiến Văn liếc nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian không còn sớm: “Mười phút có đủ tắm rửa hay không!”
Phó Thiên Tứ vừa nghe, bàn tay nắm chặt trong túi quần buông ra, đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
“Đủ đủ!” Giọng nói của Phó Thiên Tứ rõ ràng nhẹ nhàng nhưng không che dấu được vui sướng, cậu ta xoay người liền đi lên lầu.
“Em đi tìm một bộ quần áo thể thao của anh cho Phó Thiên Tứ mặc...”
“Trong phòng khách có quần áo của Phó Thiên Tứ!” Phó Kiến Văn cười nói với Tố Tâm.
Tố Tâm: “...”
Vậy tại sao vừa nãy không nói, khiến cho cô lao lực như vậy mới tìm được một bộ mà Phó Thiên Tứ có thể mặc.
Phó Thiên Tứ rửa ráy rất nhanh, mười phút đã thay đổi xong quần áo xuống lầu.