Ông ta thấy Đoàn Đoàn nho nhỏ y ôi ở trong lồng ngực của Tố Tâm, trong tay Tố Tâm bưng để đó một chút điểm tâm, dùng đôi đũa mang theo điểm tâm, thổi thổi đưa đến bên mép Đoàn Đoàn, căn dặn Đoàn Đoàn cẩn không thận bỏng.
Phó Kiến Văn hai chân trùng điệp ngồi ở một bên, trong tay cầm một quả quýt vỏ ngoài đã được nướng khô, xé ra, khớp xương ngón tay dài nhỏ đem một mảnh quả quýt đưa đến bên môi Tố Tâm.
Tiểu Lục rất có ánh mắt, đi nhà bếp giúp dì Phúc đựng rượu nếp than trứng gà, mỗi người một bát, cả phòng đều tràn đầy mùi thơm của các loại đồ ăn tụ hợp lại.
Khương Trình Viễn rất muốn nói chuyện với Đoàn Đoàn, nhưng lại sợ Phó Kiến Văn cho nên vẫn một mực nhẫn nhịn không có mở miệng.
Con mắt to tròn của Đoàn Đoàn nhìn sang hướng Khương Trình Viễn, viền mắt Khương Trình Viễn chợt đỏ, trong lòng bị một dòng nước nóng xung kích, ông ta nở một nụ cười đối với Đoàn Đoàn.
Trong tay Đoàn Đoàn nắm chặt một mảnh quýt, chớp mắt to nhìn về phía Khương Trình Viễn, tầm mắt cũng không có né tránh.
Hầu kết của Khương Trình Viễn khẽ nhún, từ trên lò cầm cuống một quả quýt, xé ra, trong giọng nói mang theo lấy lòng: “Đoàn Đoàn cod còn ăn không, gia gia bóc quả quýt cho con!”
Trong miệng Đoàn Đoàn bị điểm tâm nhét đến phồng mang trợn má, nhóc không hé răng, nhưng lại nâng quả quýt trong tay của mình lên, biểu thị mình có rồi.
Khương Trình Viễn theo bản năng nhìn về phía Phó Kiến Văn, thấy Phó Kiến Văn cúi thấp lông mi dài xuống chuyên tâm bóc quýt, không có phản cảm chuyện ông ta nói chuyện với Đoàn Đoàn, Khương Trình Viễn lại nói: “Đoàn Đoàn, con đến nơi này của gia gia có được hay không! Để gia gia ôm con một cái...”
Giọng nói của Khương Trình Viễn thoáng nghẹn ngào.
Đoàn Đoàn tựa ở trong trong lồng ngực của Tố Tâm, bất động.