Mới sáng sớm, vốn dĩ Tố Tâm muốn cùng Phó Kiến Văn còn có Đoàn Đoàn thật vui vẻ đi Kim Thành gặp chú dì Phúc, đột nhiên bị Diệp Tử Kỳ làm cho không vui vẻ, giống như là rót xăng vào đám lửa đang cháy trong lòng Tố Tâm, khiến cho hỏa khí của Tố Tâm tháo chạy lên đỉnh đầu.
Nhìn xem Tố Tâm một mặt tức giận đi ra ngoài, Phó Kiến Văn không yên lòng, đứng dậy vỗ vỗ đầu nhỏ của Đoàn Đoàn: “Ăn thật ngon bữa sáng, ba ba đi xem mẹ!”
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng!”
Tố Tâm vừa mở cửa, liền thấy tiểu Lục đang ngăn ở cửa vào, quản gia Diệp đứng ở một nhìn Diệp Tử Kỳ, kéo cũng không phải mà không kéo cũng không phải, một mặt lúng túng khó xử.
Bên ngoài cửa biệt thự, ánh sáng ấm áp theo Tố Tâm lọt ra ngoài khe cửa, Diệp Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía Tố Tâm, âm thanh cuồng loạn: “Tố Tâm! Nhà các người tất cả đều là chó điên sao! Không phải chỉ là đem đứa trẻ nhà các người đẩy vào trong hồ thôi sao, người còn chưa chết! Các người lại đi nói cha tôi không phải là con ruột của ông nội tôi, nói xấu Phó Thành ẩn dấu kẻ thù mà Thành Tây Vương gia muốn tìm! Các người đây là muốn nhà chúng tôi tan cửa nát nhà sao! Trên thế giới làm sao có ai độc ác như nhà các người chứ!”
Tố Tâm vừa nghe Diệp Tử Kỳ nói cái gì người còn chưa chết, hỏa khí bay lên, cô tiện tay quơ lấy cái ô ở trên kệ bên ngoài cửa vào: “Tiểu Lục, cậu tránh ra cho tôi!”
Tiểu Lục vừa quay đầu lại, thấy phu nhân nhà mình chộp lấy cái ô chạy nhanh lại đây, tiểu Lục nhanh chóng né tránh!
Tố Tâm ba chân bốn cẳng vung ô lên hướng về phía Diệp Tử Kỳ quất tới, Diệp Tử Kỳ sợ hết hồn rít gào lui về phía sau hai bước...