Sau khi quyết định xong nơi ở cho Vân Lưu Ly, Vưu Nại Nại đưa Tố Tâm trở về Phủ Thiên Loan.
Trong phòng bệnh chỉ còn dư lại Vân Lưu Ly cùng Đường Tranh...
Đại khái bởi vì ngày Đường Tranh cùng Vân Lưu Ly chưa nói rõ ràng chuyện về Cố Thanh Thành, khi hai người bốn mắt nhìn nhau dù sao Đường Tranh cũng hơi lúng túng.
Ngược lại, ánh mắt của Vân Lưu Ly thản nhiên sạch sẽ đến mức khiến Đường Tranh chột dạ, Đường Tranh nới lỏng cổ áo ra, hỏi Vân Lưu Ly: “Bữa trưa muốn ăn cái gì! Nếu như không có thứ gì đặc biệt muốn ăn, lão Bạch nói để học sinh của chú ấy đưa hai phần cơm bác sĩ lại đây.”
Vân Lưu Ly trừng mắt nhìn, giọng nói trong trẻo rõ ràng: “Cháu muốn gọi điện cho Cố Thanh Thành, muốn nghe giọng nói của anh ấy...”
Bởi vì hai người đã chọc thủng bí mật này, Vân Lưu Ly cũng không thèm che giấu ý muốn của mình trước mặt Đường Tranh, nhưng về cách xưng hô... Đường Tranh đúng là có chút bất lực...
Đường Tranh: “...”
Gọi Cố Thanh Thành là anh, còn gọi Đường Tranh anh là chú, vậy chẳng lẽ anh hơn Cố Thanh Thành một bối phận rồi sao, con bé này đúng là không còn thuốc chữa nữa rồi!
Nhưng vào lúc này Cố Thanh Thành còn đang tiếp nhận trị liệu ở trong bệnh viện, cũng không biết đang ngủ hay không ngủ...
Đường Tranh dứt khoát từ chối.
Đường Tranh nghiêng đầu nhìn thấy trên tủ đầu giường có một túi đồ ăn vặt mà Vưu Nại Nại đi cửa hàng tiện lợi mua về, bên cạnh còn để báo hôm nay.
Vưu Nại Nại thích ăn đồ ăn vặt, trong lúc làm việc đã khắc chế rất nhiều, còn khi ở nhà đều vô cùng phóng túng! Vưu Nại Nại cảm thấy mình thích... hẳn là cảm thấy Vân Lưu Ly cũng yêu thích.
Nhưng Đường Tranh biết, Vân Lưu Ly không quá thích ăn đồ ăn vặt.