Phó Kiến Văn trầm ngâm chốc lát, kiến nghị đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn sau đó sẽ trở về nhà ăn cơm, Phó Thiên Tứ cầu còn không được, trong lòng vui sướng như điên lao lên xe, dự định cơm nước xong mới về trang viên Phó gia.
Một nhà Pho Kiến Văn cùng Phó Thiên Tứ đi siêu thị mua sắm đầy một đống nguyên liệu nấu ăn trở về, lúc xuống xe, một tay Phó Kiến Văn ôm Đoàn Đoàn, một tay xách túi ny lon, trên tay Tố Tâm cũng xách một túi, chính lúc đang đi về phía trước, Phó Thiên Tứ đi từ phía sau bỗng đoạt lấy cái túi trong tay của Tố Tâm, banh gương mặt đi về phía trước.
Tố Tâm nhìn xem hành động kỳ quặc của Phó Thiên Tứ, không nhịn được mỉm cười, đi theo phía sau một lớn một nhỏ bước vào cửa.
Đem Đoàn Đoàn thả xuống, để thằng bé con đi rửa tay cùng Phó Thiên Tứ xong, Phó Kiến Văn quay đầu lại chỉ thấy Tố Tâm lấy mũ lưỡi trai xuống, một tay vịn lấy tủ giày, khom lưng cởi giày...
Đuôi tóc hơi cuộn dài đến eo xoã tung ở đầu vai, bởi vì động tác cúi người của cô mà trượt xuống bả vai, lộng lẫy sáng mềm như tơ lụa, chỗ cổ áo áo lông màu xanh lục có thể nhìn thấy xương quai xanh xinh đẹp của cô, cùng núi non mơ hồ trắng mịn.
Tố Tâm ngẩng đầu, trong nháy mắt đó cô có thể nhìn thấy đáy mắt của Phó Kiến Văn nóng rực, Tố Tâm buông tầm mắt xuống... Sợ bị lửa nóng ở đáy mắt của Phó Kiến Văn làm tổn thương.
Ánh mắt của Tố Tâm đảo qua môi mỏng của Phó Kiến Văn cùng đường nét lạnh lẽo cứng rắn dưới cằm của anh, xuống đến hầu kết, sau đó cô vội quay đầu đi, cầm mũ lưỡi trai của mình, nhón chân lên treo mũ ở trên kệ.
Phó Kiến Văn nhấc chân lên bậc thang ở cửa trước, nhấc túi ly lon mà Phó Thiên Tứ vừa để xuống đất lên, hỏi: “Vừa nãy ở siêu thị anh đã gọi điện thoại cho dì Lý, để di Lý nghỉ ngơi, bữa tối chúng ta tự chuẩn bị, anh làm trợ thủ cho em!”
Cặp mắt của Phó Kiến Văn sâu thẳm, anh nắm lấy bả vai của Tố Tâm: “Chuẩn bị bữa tối cho em, em lấy cái gì báo đáp anh!”