Phương Ngôn là người từng trải còn có thể không rõ ràng sao! Mắt thấy lông mày Tố Tâm hàm xuân so với trước đây càng thêm rực rỡ, liền biết Tố Tâm chính là đang được hưởng ý xuân.
...
Phó Kiến Văn biết hôm nay Tố Tâm sẽ đi thu lại tiết mục, không biết lúc nào sẽ trở về, sợ buổi chiều Tố Tâm không kịp trở về Đoàn Đoàn sẽ phải ở nhà một mình, cho nên đã gọi dì Lý trở về.
Đoàn Đoàn cũng đã trở về rồi, ăn xong cơm tối liền ngoan ngoãn đi lên lầu rửa ráy.
Tính thời gian, lúc về đến nhà Tố Tâm liền gọi điện thoại cho Phó Kiến Văn, may là gọi được.
“Là thần giao cách cảm sao! Anh vừa mới xuống máy bay em liền gọi điện thoại tới rồi!” bên trong tiếng nói của Phó Kiến Văn rõ ràng mang theo ý cười.
Tố Tâm liếc nhìn Vưu Nại Nại đang cùng mình bước vào cửa, Tố Tâm chỉ Vưu Nại Nại lên trên lầu, sau đó chỉ chỉ quần áo của mình, Vưu Nại Nại hiểu ý gật đầu.
“Anh đi nước Pháp là vì Cố Thanh Thành bị thương!” Tố Tâm đỡ tay vịn cầu thang.
Đầu bên kia điện thoại, Phó Kiến Vân trầm mặc chốc lát mới nói, nhưng không có phủ nhận: “Anh là sợ em lo lắng nên mới không nói, chỉ là tới xem Cố Thanh Thành một chút, không có gì nguy hiểm.”
“Chuyện dưỡng nữ của Cố Thanh Thành ở trong nước anh biết không!” Tố Tâm lại hỏi.
“Làm sao em biết!”
Mặc dù là câu nghi vấn, Tố Tâm rõ ràng cảm thấy được là Phó Kiến Văn biết rõ.
Chưa kịp để Tố Tâm trả lời, Phó Kiến Văn lại hỏi: “Lý Mục Dương tìm em!”