Phó Kiến Văn nhìn đồng hồ, tính chênh lệch thời gian không nhiều phải lên đường, tiểu Lục chú ý tới động tác nhìn đồng hồ của Phó Kiến Văn, vội nói: “Cái kia chú Phúc, dì Phúc, chúng ta nên xuất phát...”
Chú dì Phúc gật đầu liên tục, chú Phúc đem cái rương hành lý đã chuẩn bị từ sớm ôm đi ra: “Đây là hành lý của chú và dì Phúc!”
“Đi tham gia một cái hôn lễ mà mang theo hai cái rương hành lý lớn như vậy” Phó Thiên Tứ nhìn xem hai cái rương hành lý cao ngất, trợn cả mắt lên rồi.
“Đây đều là đặc sản chúng ta mang cho Kiến Văn cùng Tố Tâm!” Dì Phúc nói, hai con mắt long lanh.
Cửa gian phòng bị đẩy ra, phúc tử từ ngoài cửa đi vào, vừa nhìn thấy Tố Tâm, phúc tử thẳng chạy tới tiến đến trước mặt cô, nó ra sức vẫy đuôi, le đầu le lưỡi lại đây, thấy Đoàn Đoàn tựa ở trong lồng ngực của Tố Tâm, phúc tử chạy chậm tới Lâm Noãn trước mặt liền dừng lại, ngoẹo cổ nhìn về phía Đoàn Đoàn đang ngồi ở trong lòng Tố Tâm.
Đoàn Đoàn cũng là nhìn lại phúc tử, học bộ dáng cái đầu không đứng đắn của Phúc Tử, dẫn tới chú Phúc không nhịn được cười không ngừng.
“Chú Phúc dì Phúc, vậy còn phúc tử làm sao bây giờ!” Tố Tâm hỏi.
“Dì và chú Phúc đã mời người tới chăm sóc phúc tử thuận tiện giữ nhà rồi, người chắc cũng sắp tới, chúng ta chờ một chút cô nhóc ấy tới rồi đi có được không!” Dì Phúc hỏi.
Tố Tâm gật đầu.
“Vậy cháu đem đồ vật đi ra xe trước!” Tiểu Lục săn sóc đi đến cầm hai cái rương hành lý bên cạnh chú Phúc.
Từ nhà chú Phúc đi ra đến chỗ để xe còn có một đoạn đường khá dài, tiểu Lục nghĩ đem rương hành lý chuyển tới trước cũng tốt.
“Tiểu Lục, hai cái rương này rất nặng, cháu cầm một cái, chú cầm một cái!” Chú Phúc vội nói.