"Lý Mục Dương nói dưỡng nữ của Cố Thanh Thành chạy trốn mấy lần bị đánh đến nỗi vết thương chằng chịt rồi, nếu như lần sau lại chạy trốn bọn họ sẽ đánh gãy chân! Đường Tranh... Cố Thanh Thành vì Kiến Văn, còn anh và Lục Tân Nam đã ổn định cuộc sống! Không thể vì chuyện này mà ngay cả người thân của mình đều mất đi! Tôi ăn cùng Lý Mục Dương một bữa cơm cũng không có tổn thất gì! Có anh đi theo, còn có Nại Nại làm bạn với tôi, không có chuyện gì!"
Tố Tâm mở miệng, tiếng nói kiên định.
Đối với Cố Thanh Thành, trong lòng Tố Tâm tràn đầy cảm kích!
Nếu như không phải Cố Thanh Thành, Tố Tâm cũng không thể gặp gỡ Phó Kiến Văn.
Chính là Cố Thanh Thành mạo hiểm đổi lấy cuộc sống sinh hoạt êm đềm của bọn họ, điểm này, Tố Tâm vẫn luôn biết.
Đường Tranh bị lời nói của Tố Tâm làm cho nội tâm gợn sóng không ngừng, anh ta cắn răng, mở miệng: "Chị dâu nhỏ, hay là địa điểm để chúng ta chọn, chọn ở nơi có nhiều người một chút, hẹn xong nói cho tôi một tiếng, tôi sắp xếp người để đảm bảo an toàn..."
Tố Tâm chính là người mà Phó Kiến Văn yêu thích, cô gái kia cũng là người mà Cố Thanh Thành yêu thích!
Hai người kia đều không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Cũng không đến nỗi vì cứu một người mà đem một người khác ném vào nguy hiểm, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù Đường Tranh có mấy cái mạng cũng không đủ cho Phó Kiến Văn chém!
"Được!" Tố Tâm gật đầu.
Cúp điện thoại, Tố Tâm bấm điện thoại gọi cho A Triển, không ngoài dự liệu của Tố Tâm, người nghe điện thoại chính là Lý Mục Dương.
Cũng giống như lần trước, Lý Mục Dương cũng đoán Tố Tâm sẽ gọi điện thoại cho mình, anh ta mở miệng cười: "So với thời gian tôi dự tính còn sớm hơn rất nhiều, tôi còn cho rằng cần phải đưa một ngón tay của cô gái kia đến nơi đó của Đường tiên sinh thì em mới gọi điện cho tôi."
Nghĩ đến cô gái nhỏ còn sống sờ sờ mà bị cắt đi ngón tay của mình, da đầu Tố Tâm tê dại một hồi, ngực cũng phập phồng kịch liệt, ngay cả tiếng nói cũng không nhịn được tăng lên mấy độ: "Lý Mục Dương, anh là biến thái sao!"
Lý Mục Dương cười nhẹ một tiếng.
"Tôi đồng ý ăn cơm cùng anh, sáng sớm ngày mai, Mãn Giang lầu! Tôi muốn gặp được dưỡng nữ của Cố Thanh Thành! Hơn nữa trong khoảng thời gian từ tối hôm nay tới sáng ngày mai, tôi cần anh đảm bảo dưỡng nữ của Cố Thanh Thành không bị bất cứ tổn thương gì!"
"Tố Tố, trong này không chỉ có người của tôi, tôi chỉ có thể bảo đảm người của mình không làm tổn thương đến cô gái kia, về phần những người khác..."
Lý Mục Dương nói chậm lại, ý cười xa xăm.
Bàn tay đang nắm điện thoại di động của Tố Tâm càng siết chặt hơn: "Lý Mục Dương, có chuyện gì anh cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng như thế!"
"Có thể nói cùng ân nhân cứu mạng như vậy sao!" Bên trong giọng nói của Lý Mục Dương có ôn nhu.
Tố Tâm không hé răng, liền nghe Lý Mục Dương mở miệng: "Vậy thì luôn tối hôm nay, tôi vẫn luôn một mực chờ điện thoại của em cho nên còn chưa ăn, theo tôi đi ăn một chút, người tôi sẽ mang đến cho em..."
Đoàn Đoàn đã ngủ, lại có dì Lý đang ở, Tố Tâm cũng đỡ lo lắng liền đồng ý: "Được!"
"Vẫn là ở Mãn Giang lầu! Chọn ở nơi nào nhiều người một chút để em có thể an tâm!"
Bị Lý Mục Dương đâm phá suy nghĩ trong lòng, bất giác Tố Tâm cảm thấy lúng túng.
Chuyện cứu dưỡng nữ của Cố Thanh Thành... Bất cứ người nào làm, Tố Tâm đều sẽ cảm kích!
Chuyện như mời ăn cơm coi như là đối phương không có nói, Tố Tâm cũng sẽ chủ động biểu thị sự cảm kích của mình.
Nhưng Lý Mục Dương lại dùng loại uy hiếp này, sẽ chỉ làm Tố Tâm cảm thấy căm ghét.