“Cô... cô...” Diệp Tử Kỳ cũng không cần tôn nghiêm, mà diễn luôn vai người đàn bà chanh chua: “Nếu như hôm nay các người không đi cùng tôi đến chỗ của Vương lão giải thích! hôm nay tôi liền không đi!”
Thấy Diệp Tử Kỳ một bộ muốn giết người, Tố Tâm cười.
“Thiếu phu nhân, người nói ít đi một câu!” Diệp quản gia đang lo lắng cho nên thái độ đối với Diệp Tử Kỳ cũng khó tránh khỏi không tốt lắm, Diệp quản gia nhìn qua Tố Tâm, khắp nơi đều là khẩn cầu, “Tiểu thiếu phu nhân, hiện tại liền đừng nói cái gì tức giận nữa, cứu người quan trọng!”
Diệp quản gia từ bệnh viện đi ra cũng đã lâu, cũng không biết hiện tại ở bệnh viện chính là tình huống gì, lo lắng bó tay rồi.
“Diệp quản gia, hai chữ cứu người này của ngài hình như nói hơi quá rồi...” Ấn tượng của Tố Tâm đối với Phó lão phu nhân cùng Phó lão gia đã sớm kém tới cực điểm, “Phó lão gia cùng Phó lão phu nhân đều là người khôn khéo, đặc biệt là Phó lão gia, thử hỏi người như vậy làm sao có khả năng tận mắt thấy Phó lão phu nhân nguy hiểm đến tính mạng còn ngăn cản bác sĩ cứu trị, nếu như Phó lão phu nhân thật có chuyện gì xảy ra, Phó lão gia cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật! Phó lão gia tinh thông tính kế như vậy, chắc chắn sẽ cân nhắc nặng nhẹ, sẽ không để cho mình phải liên quan đến chuyện lớn như mạng người như vậy! Diệp quản gia thật đúng là biết nói đùa..."