Lý Mục Dương không tiếp lời Tô Mạn Mạn, chỉ cười ôn nhu với Tố Tâm sau đó xoay người rời khỏi phòng rửa tay.
Nhận thức của Tô Mạn Mạn với cái thế giới này, cũng giống với nhận thức của Tố Tâm trước kia, Tô Mạn Mạn cũng không biết Lý Mục Dương còn tồn tại ở một thế giới khác!
Ngay cả lúc trước biết Thời Hàn Sơ đã từng cùng người của hắc đạo có lui tới, Tô Mạn Mạn đều không có phát hiện nguy hiểm ở trong đó.
Một thiên kim tiểu thư như Tô Mạn Mạn, cũng giống như Tố Tâm, được bảo hộ quá tốt.
Tô Mạn Mạn giận không có chỗ phát tiết, con mắt híp lại, nếu như không phải Tô Mạn Mạn cảm thấy Lý Mục Dương là một người nhìn yếu ớt bệnh tật thì chắc chắn Tô Mạn Mạn đã động thủ rồi!
“Tôi xem anh ta không chỉ bị tàn tật Mà não cũng tàn tật!” Tô Mạn Mạn nói với Tố Tâm: “Cô không cần tin lời nói của cái người não tàn kia, cái gì mà chú ý dưỡng nữ gì gì đó cũng không có quan hệ gì với cô, hơn nữa nếu là thật bị bắt cóc, bây giờ người nhà người ta đã sớm báo cảnh sát, tôi cũng không tin anh ta bắt cóc đứa trẻ của người khác chỉ là vì muốn cùng cô ăn một bữa cơm! Nếu như anh ta thật làm như vậy cũng không phải là não tàn nữa! Đây chính là không có não! Đây là muốn chịu trách nhiệm hình sự!”
Tố Tâm gọi điện thoại cho Phó Kiến Văn, thấy anh không mở máy, liền để lại một tin nhắn, đem chuyện vừa nãy Lý Mục Dương nói chuyển lời đến anh.
“Rửa tay xong chúng ta ra ngoài! Có Nại Nại ở đây! Anh ta không dám làm cái gì với chúng ta đâu!” Tố Tâm nói.