Vốn dĩ ở nơi này của chú dì Phúc, ấn tượng của hai vợ chồng bọn họ về Phó Thiên Tứ chính là đẹp như từ bên trong truyện Manga đi ra, vô cùng anh tuấn lễ phép, nhưng Phó Thiên Tứ vừa mở miệng liền bại lộ bản tính, khiến cho ấn tượng về thiếu niên anh tuấn lễ phép của chú dì Phúc tiêu tan.
Tố Tâm: “...”
Quả nhiên, Phó Thiên Tứ vẫn là Phó Thiên Tứ, không thể nào biến thành bé ngoan.
Tầm mắt của Tố Tâm nhìn về phía Phó Thiên Tứ, Phó Thiên Tứ nghiêng đầu đón nhận ánh mắt của Tố Tâm, ngẩn ra, theo bản năng buông hai chân đang vểnh lên của mình xuống, thẳng tắp sống lưng ngồi đàng hoàng lại, trong tay bưng rượu cốc rựou nếp than trứng gà, cúi đầu uống một hớp.
Đợi Phó Thiên Tứ phản ứng lại, trong lòng có phần hoang mang, tại sao cậu ta lại phải bởi vì một ánh mắt của Tố Tâm liền biến ngoan thành ngoan ngoãn!
Khương Trình Viễn bị Phó Thiên Tứ nói cho lúng túng.
Dì Phúc cười cười lúng túng nói: “Đứa nhỏ này nói chuyện thật là thẳng thắn...”
Lỗ tai Phó Thiên Tứ có chút đỏ.
“Mẹ!” Đoàn Đoàn đột nhiên kêu Tố Tâm một tiếng, quay đầu một tay vịn đầu gối Tố Tâm, một tay cầm quả quýt trong tay nâng thật cao, nhón chân lên đút cho Tố Tâm ăn.
Tố Tâm xoa xoa đầu nhỏ của Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn ăn! Mẹ không ăn...”
Phó Kiến Văn nhìn qua Đoàn Đoàn manh nha cộc cộc, bàn tay lớn đặt ở trên đỉnh đầu của nhóc, khóe môi nở một nụ cười, xoa xoa đỉnh đầu nhóc con.