Đoàn Đoàn trưởng thành chính là thật đáng yêu, gương mặt giống Lục Tương Tư cùng Khương Minh An như đúc...
Cực kỳ giống Lục Tương Tư khi còn bé, cũng cực kỳ giống Khương Minh An khi còn bé!
Khương Trình Viễn mới vừa đuổi tới chỗ dì Phúc, đã thấy Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm và đoàn người đi vào, bước chân của ông ta dừng lại, nhìn về phía Phó Kiến Văn, đôi mắt trả vờ trầm ổn mang theo tha thiết.
Chú Phúc thấy thế, vội nói: “Khương tiên sinh cũng vào nhà trước đi!”
Nói xong, chú Phúc quay đầu lại nói với Phó Kiến Văn: “Khương tiên sinh cũng vừa tới không bao lâu...”
Phó Kiến Văn gật đầu, giữa lông mày đều là khí chất tôn quý.
Tố Tâm gật đầu với Khương Trình Viễn xem như là chào hỏi, dù sao cũng là cha đẻ của Phó Kiến Văn, nhưng Phó Kiến Văn lại là một bộ không nhận ra, Tố Tâm cũng chỉ có thể làm cái gì cũng không biết.
Cùng Khương Trình Viễn sát vai mà qua, Phó Thiên Tứ nhấc lông mày lên đánh giá Khương Trình Viễn từ trên xuống dưới một lượt, dĩ nhiên cảm thấy Khương Trình Viễn nhìn lên rất quen mặt, như là đã từng gặp ở nơi nào rồi.
Phó Thiên Tứ đi theo Tố Tâm cùng nhau tiến vào trong phòng không lớn, dì Phúc ngồi xổm ở trước mặt Đoàn Đoàn giúp Đoàn Đoàn cởi áo khoác, âm giọng nói vô cùng ôn nhu: “Bên ngoài thật lạnh nha! Có phải Kim Thành lạnh hơn so với Hải Thành hay không!”
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng rối tinh rối mù, có thể manh nha chết người.
Trong lòng dì Phúc bị mềm hoá, cởi áo khoác cho Đoàn Đoàn xong, liền dắt theo Đoàn Đoàn đi rửa tay.
Đoàn Đoàn quay đầu lại nhìn về phía Tố Tâm, thấy Tố Tâm gật đầu lúc này mới theo dì Phúc rời đi.