"Tâm ..." Tống Hiểu lộ ra nụ cười sáng rỡ với Tố Tâm, đúng là cô gái đang trong thời kì yêu đương, cả người đều trẻ ra vài tuổi.
Sầm Mặc thấy Tố Tâm đi vào, khóe môi mỉm cười, hai tay cắm vào trong túi.
Tống Hiểu lôi kéo cánh tay Tố Tâm, một tay đóng cửa, liền kéo Tố Tâm đi vào trong: "Chuyện lần trước ở Tố gia Sầm Mặc đã nói với, ngày đó chính là Sầm Mặc không đúng, đối với bạn tốt của mình còn dám lớn lối như vậy, hôm nay mình nhất định phải bảo Sầm Mặc xin lỗi cậu!"
Tố Tâm rất là bất ngờ, không nghĩ tới Sầm Mặc lại không có gạt Tống Hiểu chuyện lần trước hai người chạm mặt ở Tố gia, vốn là Tố Tâm vẫn có ý định đem chuyện này giấu đến chết.
Trong lúc nhất thời Tố Tâm không phân biệt được Sầm Mặc là có thật lòng với Tống Hiểu hay không.
Kỳ thực chuyện này mà nói, chính là Sầm Mặc lòng tiểu nhân, anh ta sợ Tố Tâm sẽ nói với Tống Hiểu chuyện này, cho nên dứt khoát liền chính mình thật thà sẽ được khoan hồng ...
Tuy nhiên, lúc Sầm Mặc nói cho Tống Hiểu, cũng không có nói tới anh ta hùng hổ doạ Tố Tâm như vậy.
Sầm Mặc vẫn như cũ là bộ tự tiếu phi tiếu, anh ta đưa tay ra với Tố Tâm: "Chuyện ngày đó tôi thật không đúng, không gặp được Tống Hiểu, tôi quả thực có chút gấp gáp hơi quá, lần nữa làm quen, Sầm Mặc, bạn trai của Tống Hiểu."
Người khác đã chịu hạ mình, hơn nữa đối phương còn là bạn trai của Tống Hiểu, dù cho Tố Tâm còn nhớ tới Tống Hiểu một thân đầy vết thương, còn nhớ bên trong phòng khách sạn khắp nơi đều là tàn tạ, nhưng Tống Hiểu đều không thèm để ý, Tố Tâm còn tính toán làm cái gì !
Tố Tâm cũng mỉm cười, bắt tay cùng với Sầm Mặc.
Tống Hiểu đứng ở một bên nhìn xem thở phào nhẹ nhõm, hôm nay Bạch Hiểu Niên không đến không có ai làm cho không khí sinh động hơn, đúng là Tống Hiểu vẫn còn sợ bởi vì chuyện ngày đó ở Tố gia, cùng chuyện ngày đó ở bên trong phòng khách sạn, Tố Tâm còn bất mãn với Sầm Mặc.
Đêm Cung ở thành phố A quả thực rất đông, nếu như không phải là Sầm Mặc sợ là không đặt được phòng riêng rồi.
Tố Tâm cũng từng nghe nói qua về nơi này, đại khái cô cũng tưởng rằng nó cũng tương tự với các hộp đêm khác, thế nhưng đêm cung kỳ thực khác hoàn toàn, nơi này nổi tiếng nhất vẫn là rựou, rượu ở nơi này là loại người có tiền chưa chắc đã mua được.
Tống Hiểu lôi kéo Tố Tâm ngồi lên trên ghế sô pha, rót cho Tố Tâm một chén rượu: "Vào lúc này tính ra cũng vừa vặn thời gian giải rượu rồi, cậu nếm thử xem ..."
Sầm Mặc cũng ngồi xuống, anh ta bưng một chiếc ly ly cao cổ ở trên bàn lên, hai chân trùng điệp, lười biếng mà lại tùy ý ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn về phía Tống Hiểu cùng Tố Tâm!
Tống Hiểu đối với Tố Tâm đều là nhiệt tình hết sức lực, nhiệt tình còn hơn so với anh ta nhiều, Sầm Mặc nhẹ nhàng lắc thứ chất lỏng trong chiếc ly, mở miệng nói: "Không biết lúc nào thì Phó tổng đến !"
"Anh ấy đưa Đoàn Đoàn trở về, dàn xếp xong liền tới." Tố Tâm trả lời cũng rất khách khí.
"Nếu như Phó tổng có thể đến nhanh hơn một chút thì tốt hơn rồi!" Sầm Mặc cười cười nhìn về phía Tống Hiểu, "Tôi sẽ không phải chịu cô đơn một mình."