• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trời ấm áp từ đường chân trời dần nhô lên, sương sớm trượt xuống theo đầu lá cây, lấp lánh như một sợi tơ màu bạc trong suốt, nhỏ xuống mặt cỏ, lặng lẽ không một tiếng động.

Phía sau, lũ mèo hoang lại đánh nhau, chim sẻ hót ríu rít trên cành. Ánh nắng vàng xuyên qua từng tầng mây, phủ lên mặt đất một lớp ánh sáng rực rỡ, vạn vật từ trong lòng đất vươn mình trỗi dậy, sinh sôi.

Không khí ẩm ướt thoảng hương bùn đất và cỏ xanh. Bây giờ là 7 giờ 30 phút sáng.

"Leng keng ——"

【Tang Tang, đã chuẩn bị xong chưa?】

【Ừm! Thu dọn xong hết rồi!】

【Bé mèo ngoan ngoãn.gif】

【Được rồi, giờ kiểm tra lại ba lô nào. Đã mang theo bình nước chưa? Áo khoác có cầm không? Thuốc cần uống có mang theo không?】

【Chết rồi, suýt nữa tớ quên mất thuốc!】

【Không sao, đừng vội, cứ từ từ.】

【Xoa đầu.gif】

Lục Ngu dậy từ lúc 7 giờ sáng, vì hôm nay cậu đã hẹn với Tống Giản Lễ đi chơi. Hình như lần cuối cùng cậu ra ngoài chơi vào thứ bảy cũng đã là chuyện từ rất lâu trước đây.

Toàn thân cậu như mang theo một chút phấn khích.

Cậu mặc một chiếc áo phông trắng ngắn tay, quần dài màu đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng màu vàng nhạt. Trên đỉnh đầu, một lọn tóc ngốc nghếch bướng bỉnh thế nào cũng không ép xuống được.

Cậu nhìn vào gương, nghịch một cái rồi mỉm cười. Lúc này mới hài lòng đeo ba lô lên, rời khỏi phòng.

Dưới lầu, dì giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Thứ bảy là ngày nghỉ nên mọi người trong nhà thường không dậy sớm. Nhưng Lục Cẩn Luật thì khác. Anh ta luôn nghiêm khắc với bản thân, cuối tuần cũng hiếm khi ở nhà nghỉ ngơi. Chỉ khi công ty thực sự không có việc gì, anh ta mới ở nhà một ngày.

Dù vậy, trong một tháng anh ta vẫn có vài ngày nghỉ ngơi. Nhưng tháng này công ty quá bận, đến cuối tháng rồi mà anh ta vẫn chưa có ngày nào nghỉ.

Lục Ngu bước xuống lầu, động tác rất nhẹ, nhưng Lục Cẩn Luật ngồi trước bàn ăn vẫn nghiêng đầu nhìn cậu.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Lục Cẩn Luật rõ ràng nhìn thấy khóe môi Lục Ngu khẽ nhếch lên rồi nhanh chóng ép xuống.

Lục Ngu cứng đờ người, chào hỏi anh ta: "Anh."

Không có câu "Anh cả, chào buổi sáng!"

Giọng điệu cũng đặc biệt bình thản, như thể chỉ cần cậu không nhìn anh ta thì sẽ không cần phải gọi.

Lục Cẩn Luật chỉ ừ một tiếng, không quá nhẹ cũng không quá nặng. Lục Ngu đặt ba lô ra sau ghế rồi ngồi xuống đối diện anh ta.

Cậu cầm một miếng bánh mì nướng cắn một miếng. Đúng lúc này, Lục Cẩn Luật lên tiếng:
"Em định ra ngoài à?"

"A, đúng vậy. Cùng..."

Cậu định nói là sẽ đi chơi với Tống Giản Lễ, nhưng bỗng nhớ đến thái độ của Lục Thành Danh khi thấy hai người quá thân thiết. Thế là cậu lại nuốt nốt câu sau vào trong bụng.

Dưới cặp kính của Lục Cẩn Luật, thần sắc anh ta thoáng trầm xuống. Không biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng trong hai ngày nay, anh ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng, muốn nói ra nhưng lại chẳng thể tìm ra được.

Lục Ngu ăn rất yên tĩnh. Cậu không thích giao tiếp quá nhiều với những người không thân thiết nên chỉ cúi đầu ăn. Từ góc nhìn của Lục Cẩn Luật, anh ta chỉ có thể thấy chiếc cằm của cậu hơi nhếch lên.

Sợ rằng Tống Giản Lễ phải chờ lâu, Lục Ngu chỉ ăn một miếng bánh mì và uống một bát cháo, sau đó không ăn thêm gì nữa.

Bầu không khí trên bàn quá mức kỳ lạ.

Lục Cẩn Luật vắt chéo chân, lặng lẽ nhìn Lục Ngu thu dọn bát đũa xong, sau đó cậu cầm lấy ba lô, đi đến cửa để thay giày.

Hai người không nói thêm câu nào nữa. Câu duy nhất trong cuộc trò chuyện là do Lục Cẩn Luật chủ động hỏi.

Anh ta nhíu mày, nghe thấy tiếng cửa mở rồi đóng lại. Lục Cẩn Luật đặt chiếc thìa xuống bát, cầm khăn giấy lau miệng.

Dì Tuệ tiến lại gần hỏi: "Đại thiếu gia, cậu ăn xong rồi sao? Cậu chỉ ăn có chút xíu vậy thôi à?"

Lục Cẩn Luật gật đầu, đứng dậy khoác lên chiếc áo vest đặt trên lưng ghế.

Dì Tuệ lo lắng nói: "Đại thiếu gia, tháng này sắp hết rồi, cậu vẫn chưa nghỉ ngơi ngày nào. Công ty bận đến vậy sao?"

Bàn tay Lục Cẩn Luật khựng lại.

Cuối cùng thì anh ta cũng hiểu được điều gì đang khiến mình khó chịu.

Bởi vì mỗi tháng, người nói với anh ta câu này vừa mới rời đi.

"Anh cả, cuối tháng rồi, anh ở nhà nghỉ ngơi hai ngày đi, đừng làm việc quá sức."

Đây vốn dĩ phải là câu nói của Lục Ngu.

Lục Cẩn Luật nâng tay day trán. Không biết vì sao, lúc này đầu anh ta bỗng đau nhói.

Dì Tuệ thấy sắc mặt anh ta không ổn, vội vàng đỡ lấy cánh tay, hỏi: "Đại thiếu gia, cậu không khỏe sao?"

Gương mặt anh ta vẫn lãnh đạm như mọi khi. Anh ta hỏi: "Dì Tuệ, dì có thấy mấy ngày nay Lục Ngu có gì đó... không giống với trước không?"

Dì Tuệ là một phụ nữ hơn 50 tuổi. Bà rất thân thiện với mọi người trong nhà, nhưng lại không chú ý nhiều đến Lục Ngu. Hoặc có thể nói, trong mắt bà, sự tồn tại của Lục Ngu quá mờ nhạt.

Vậy nên, khi nghe câu hỏi của anh ta, bà thoáng sững sờ, sau đó khó xử đáp: "Nhị thiếu gia... cậu ấy có gì khác đâu ạ?"

Lục Cẩn Luật nhìn bà một lúc rồi khẽ nói: "Thôi vậy, tôi đi đây."

"Vâng, đại thiếu gia."

——

Gió từ bức tường thấp thổi qua, hương hoa tường vi thơm ngào ngạt, lá rụng bị cuốn lên trong không trung rồi rơi xuống.

Lục Ngu đeo ba lô rời khỏi biệt thự. Ngoài cổng sắt, Tống Giản Lễ đã đứng chờ sẵn.

Hôm nay hắn mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, quần dài màu nhạt. Gió thổi nhẹ làm tóc hắn khẽ bay. Hắn chưa kịp đeo kính áp tròng, cặp kính gọng bạc nằm cao trên sống mũi, tạo cảm giác vừa thanh lãnh vừa cấm dục.

Như một bức tranh hoàn mỹ, hắn đẹp đến mức dường như hòa làm một với những bông hoa tường vi xung quanh.

"Giản ca!" Lục Ngu vẫy tay chào.

Tống Giản Lễ nhấc chân đi về phía cậu. Lúc này, Lục Ngu mới để ý ngoài chiếc túi đen đeo trên vai, hắn còn cầm thêm thứ gì đó trong tay.

"Đến rồi à?" Tống Giản Lễ mỉm cười, ánh mắt cũng cong lên theo.

Lục Ngu hơi ngại ngùng, đưa tay gãi đầu, nói: "Giản ca, ngại quá, lại để cậu đợi lâu, tại vì sáng nay tớ ăn hơi nhiều..."

Tống Giản Lễ không hề giận, thậm chí còn khen ngợi: "Tang Tang hôm nay ngoan lắm, lần sau nhớ ăn sáng đầy đủ nữa nhé."

"Ừm!" Lục Ngu nghiêng đầu cười, để lộ chiếc răng nanh sắc nhọn đáng yêu.

Sự trẻ con trên người cậu chỉ là một nét trang trí. Trong mắt Tống Giản Lễ, cậu mãi mãi là một đứa trẻ.

"Tớ đã hâm nóng sữa rồi, mau uống khi còn nóng đi." Tống Giản Lễ nhận lấy ba lô từ tay Lục Ngu, sau đó đưa cốc sữa nóng cho cậu.

Lục Ngu cầm lấy, ngập ngừng nói: "Phải uống ngay bây giờ sao? Tớ vừa ăn sáng no lắm rồi..."

"Ừ, Tang Tang không phải muốn cao thêm sao?" Tống Giản Lễ dịu dàng gật đầu.

Qua lớp kính, Lục Ngu chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hắn như một hồ nước xuân dịu dàng và lấp lánh.

Cậu hưng phấn hỏi: "Vậy tớ có thể cao như Giản ca không?"

Tống Giản Lễ mỉm cười: "Còn cao hơn tớ nữa."

Không nói hai lời, Lục Ngu lập tức mở nắp uống một hơi lớn. Sữa còn dính trên khóe miệng. Tống Giản Lễ lấy khăn giấy từ túi ra, trước khi Lục Ngu kịp phản ứng đã nhẹ nhàng lau giúp cậu.

Lục Ngu chớp mắt, sững sờ mất hai giây rồi tai đỏ bừng lên. Cậu vội vàng giật lấy khăn giấy từ tay Tống Giản Lễ, lắp bắp nói: "Tớ....tớ tự lau được mà Giản ca..."

Tống Giản Lễ chỉ cười đầy cưng chiều.

Hai người sóng vai đi về phía trạm xe buýt.

Mỗi khi ra ngoài cùng Lục Ngu, Tống Giản Lễ chưa bao giờ để tài xế riêng đưa đón. Hắn thích từng giây phút bên cậu, dù chỉ là trò chuyện cũng đủ vui rồi.

Ngay khi hai người vừa rời khỏi biệt thự, một chiếc xe sang trọng cũng từ cổng chạy ra chậm rãi.

Lục Cẩn Luật dừng xe trước cửa, hạ cửa kính, nhìn về phía hai người đang dần đi xa.

Lục Ngu đứng cạnh Tống Giản Lễ, cười rạng rỡ như vầng trăng non, trên người không còn chút gì của sự nhút nhát và tự ti thường ngày.

Dường như, đây mới chính là con người thật của cậu.

Lục Cẩn Luật đẩy gọng kính, ánh mắt trầm xuống.

Thời tiết rất nóng, không khí trở nên oi bức.

Tống Giản Lễ dự định sẽ đưa Lục Ngu đến công viên giải trí trước.

Cả hai ngồi song song ở hàng ghế sau xe buýt thì thầm trò chuyện.

"Cuối tuần công viên giải trí chắc sẽ rất đông người, tiếc ghê..." Lục Ngu nghe thấy điểm đến thì thở dài tiếc nuối.

Tống Giản Lễ cười: "Tang Tang muốn đi chơi lắm hả?"

"Muốn xem thử thôi." Lục Ngu nói vậy, nhưng giọng điệu và nét mặt lại hoàn toàn phản bội cậu.

Tống Giản Lễ nhìn thấu điều đó, dịu dàng nói: "Vậy Tang Tang, chúng ta cùng cầu nguyện hôm nay công viên sẽ vắng người nhé?"

"Dù có cầu nguyện thì chắc gì đã ít người đâu..." Tuy nói vậy, nhưng Lục Ngu vẫn chắp tay trước ngực, nhắm mắt thành tâm: "Hy vọng hôm nay công viên không quá đông, con nguyện đổi lấy mười năm độc thân!"

Cậu trông vô cùng nghiêm túc và đáng yêu.

Tống Giản Lễ vốn đang cười, nhưng khi nghe đến câu cuối, nụ cười lập tức vụt tắt.

Lục Ngu học được trên mạng rằng, chỉ cần nguyện vọng thành hiện thực thì có thể lấy vài năm độc thân để đổi.

Tống Giản Lễ nhẹ nhàng kéo tay cậu xuống, nghiêm túc nói: "Cầu nguyện lại đi."

"Sao thế? Vậy... năm năm độc thân?" Lục Ngu nghiêng đầu hỏi rồi định chắp tay lần nữa.

Nhưng tay lại bị Tống Giản Lễ giữ chặt: "Đổi cái khác đi."

Lục Ngu có chút ngốc, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo: "Được rồi, vậy đổi thành... con sẽ không buồn nữa!"

"Cái này thì được." Lúc này, Tống Giản Lễ mới buông tay cậu ra.

Cửa sổ xe mở rộng, gió thổi tung mái tóc trên trán Lục Ngu, để lộ vết sẹo mà cậu luôn muốn che đi. Theo phản xạ, Lục Ngu lập tức giơ tay lên che trán.

Cậu quá để ý đến vết sẹo này.

Tống Giản Lễ nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu, kéo xuống rồi nói: "Không có gì xấu cả, đừng che nó đi."

Lục Ngu quay mặt sang hướng khác, không muốn để Tống Giản Lễ nhìn thấy: "Xấu lắm."

Tâm trạng cậu nhanh chóng sa sút thấy rõ.

Tống Giản Lễ nhẹ giọng trấn an: "Tên đó đã thôi học từ lâu rồi, không còn trường nào nhận nó nữa đâu. Đừng nghĩ đến những chuyện khiến cậu buồn nữa, Tang Tang."

"Tớ đâu có buồn, ở bên Giản ca là vui nhất rồi." Lục Ngu chui vào lòng Tống Giản Lễ, giọng nói hơi nghẹn lại.

Chỉ khi được hơi thở nhàn nhạt của Tống Giản Lễ bao bọc, cậu mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Thật ra, không phải vết sẹo làm cậu buồn mà là ký ức về mẹ ẩn sau nó.

Tống Giản Lễ nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Lục Ngu.

Cậu gầy quá, chỉ cần chạm vào là đã có thể cảm nhận được xương sống nhô lên.

——

Xe buýt đi qua bảy trạm cuối cùng cũng đến công viên trò chơi. Bao nhiêu uể oải khi ngồi trên xe đã biến mất sạch, Lục Ngu nhảy xuống xe, nhìn thấy lượng khách cực kỳ ít trong công viên, đôi mắt cậu lập tức sáng rực lên.

"Giản ca! Giản ca!" Lục Ngu quay lại kéo tay Tống Giản Lễ: "Cậu mau nhìn xem, hôm nay công viên trò chơi ít người thật này!"

Cậu nắm chặt tay Tống Giản Lễ, cũng giống như nắm chặt trái tim của hắn vậy.

Tống Giản Lễ mỉm cười: "Xem ra điều ước của Tang Tang đã thành sự thật rồi. Sau này cậu nhất định sẽ luôn vui vẻ."

"Ừm! Hy vọng là vậy!" Lục Ngu kéo Tống Giản Lễ chạy một mạch đến quầy bán vé.

Phía sau, Tống Giản Lễ khẽ lẩm bẩm: "Ừ, chắc chắn sẽ như vậy."

"Giản ca, hôm nay để tớ mời cậu chơi nhé!" Lục Ngu ngẩng đầu nhìn vào mắt Tống Giản Lễ, vẻ mặt đầy mong chờ.

Tống Giản Lễ gật đầu đồng ý: "Được."

"Chào chị, cho bọn em hai vé vào cửa ạ!" Được đồng ý rồi, Lục Ngu vui vẻ ghé sát vào quầy vé, giơ hai ngón tay lên ra hiệu.

Nhân viên bán vé ngẩng đầu nhìn cậu một chút, hoặc có thể là đang nhìn Tống Giản Lễ phía sau.

Tống Giản Lễ khẽ gật đầu với cô ấy.

Sau đó, người bán vé mới nở nụ cười, nói với Lục Ngu: "Hai bạn là cặp đôi thứ 52 đến công viên hôm nay đó. Chúng tôi đang có chương trình giảm giá 50% cho cặp đôi thứ 52. Hai bạn may mắn thật đấy!"

Nụ cười của cô nhân viên cực kỳ ngọt ngào, cô nhanh chóng thao tác trên máy tính rồi in hai vé vào cửa, đóng dấu và đưa cho Lục Ngu.

Lục Ngu lấy điện thoại ra quét mã thanh toán.

Sau khi thanh toán xong, cậu hào hứng kéo tay Tống Giản Lễ sang một bên, không kìm được mà reo lên: "Giản ca! Giản ca...!"

Cậu kích động đến mức nói không ra lời.

Tống Giản Lễ theo thói quen định xoa đầu cậu, nhưng chợt nhớ ra trên đầu cậu vẫn còn vết thương nên lại rụt tay về.

Thay vào đó, hắn nhẹ nhàng nhéo má Lục Ngu, cười nói: "Ừm! May mắn thật đấy! Lục Tang Tang hôm nay đúng là vận đỏ rồi."

 

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau sẽ có một chút tình cảm yêu đương nhẹ nhàng giữa hai nhân vật chính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK