• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ừm, sau đó thì sao?" Tiểu Mục là người giỏi hóng chuyện nhất, mỗi ngày Lục Ngu biết được tin tức gì mới đều là do tiểu Mục kể lại, ví dụ như lần này hai học bá của khối chuẩn bị tham gia cuộc thi viết văn, danh sách còn chưa công bố thì cậu ấy đã biết trước rồi.

"Chuyện là như thế này, cậu ấy có một người bạn rất thân, rồi có một tối cậu ấy nằm mơ thấy mình hôn người bạn đó... Nhưng mà! Cậu ấy tuyệt đối, tuyệt đối không có suy nghĩ gì vượt quá giới hạn với bạn mình hết..." Lục Ngu càng nói càng cảm thấy bản thân đang giấu đầu hở đuôi.

Tiểu Mục sờ cằm nhìn cậu: "Vậy à..."

"Cậu bạn đó là nam hay nữ vậy?" Đôi mắt tiểu Mục híp lại, như ngửi thấy điều gì đó không bình thường.

"Ừm... Nam." Lục Ngu do dự một chút rồi nói.

Tiểu Mục hỏi tiếp: "Còn người bạn của bạn cậu?"

"Cũng là nam..." Lục Ngu chớp mắt trả lời.

"Khoan đã, đầu óc tớ hơi loạn rồi." Tiểu Mục gãi đầu: "Cậu là trai thẳng à? À không, ý tớ là bạn của cậu."

"Cậu ấy không rõ nữa, chắc là vậy." Tim Lục Ngu đập thình thịch, cảm thấy mình như sắp bị lộ.

Tiểu Mục nghi hoặc nhìn cậu: "Thế thì lạ nhỉ, bạn cậu là trai thẳng, cũng không thích đối phương, sao lại mơ thấy chuyện kiểu đó? Chắc là cong mà chưa nhận ra thôi."

"Chưa nhận ra..." Lục Ngu lẩm bẩm.

"Cho nên rõ ràng là bạn cậu thích người kia rồi. Cậu thử nghĩ mà xem, cậu có bao giờ mơ thấy hôn tớ không? Hoặc là mấy đứa bạn thân khác?" Tiểu Mục ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Với lại, dù cho bạn cậu thích con trai đi nữa, thì sao lại không mơ thấy ai khác mà lại là bạn thân? Chứng tỏ là cậu ấy thích người ta thật rồi."

"Đúng là bạn thân cậu, đầu óc chậm chạp y như cậu." Tiểu Mục không quên châm chọc Lục Ngu một câu.

Lục Ngu bĩu môi: "Cậu nói cậu ấy thì cứ nói cậu ấy đi, lôi tớ vào làm gì."

Rồi lại bổ sung: "Thôi kệ, dù gì cũng là bạn tớ, để cậu ấy tự xử lý đi, ha ha ha..."

"Cậu cười nhìn đáng nghi lắm." Tiểu Mục không khách khí mà bóc mẽ.

Lỗ tai Lục Ngu giật giật, mắt mơ hồ nhìn sang chỗ khác: "Có à?"

Tiểu Mục tặc lưỡi hai tiếng, mặt mày như thể nhìn thấu hết mọi chuyện mà không cần nói ra.

Lục Ngu cúi đầu sắp xếp lại sách giáo khoa, ra vẻ "Tớ rất bận nhưng cũng không biết bận cái gì."

Cậu không phải là không nghĩ đến mấy chuyện này, ngược lại chính vì nghĩ thông suốt nên mới càng thấy sợ. Những lời tiểu Mục nói khiến cậu bắt đầu xem xét lại bản thân. Cảm xúc của cậu dành cho Tống Giản Lễ đã không còn đơn giản như trước kia nữa.

Tống Giản Lễ sẽ vì cậu thích hắn mà xa lánh cậu sao?

Lục Ngu không dám tưởng tượng.

Dù gì qua những gì Tống Giản Lễ từng nói, hắn có vẻ như không thích cậu.

Lục Ngu hiếm khi cau mày, trầm ngâm suy nghĩ suốt cả tiết học.

Buổi tối cậu có tiết tự học ở phòng vẽ, tan học sẽ sớm hơn Tống Giản Lễ nửa tiếng nên sau khi học xong, cậu sẽ ngồi đợi Tống Giản Lễ ở bồn hoa dưới khu giảng dạy.

Hôm nay cũng như thường lệ.

Cậu gửi ảnh cho Tống Giản Lễ ——

【Hình ảnh 】

【Giản ca, em đang đợi anh ở đây nhé 】

【Tan học xong nhớ đến tìm em trước, được không? 】

Khoảng hơn mười phút sau, Tống Giản Lễ mới trả lời: 【 Được 】

Lục Ngu vui vẻ ôm điện thoại, cảm giác cái lạnh của buổi tối dường như tan biến.

Lại qua thêm mười mấy phút nữa, Lục Ngu buồn chán đến mức ngồi xổm bên bồn hoa đếm kiến, cuối cùng chuông tan học vang lên.

Cậu vui mừng đứng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn lối ra khu giảng dạy.

Chẳng bao lâu, giữa đám học sinh đi ra, cậu lập tức nhìn thấy Tống Giản Lễ. Tống Giản Lễ giờ đã rất cao, học lực và ngoại hình đều xuất sắc, đi đến đâu cũng là chủ đề bàn tán.

Lục Ngu vui vẻ giơ tay định vẫy chào thì bỗng nhìn thấy người đang đứng cạnh Tống Giản Lễ.

Cậu nhận ra người đó, chính là học bá khoa Văn mà bạn cùng bàn từng nhắc – Ôn Từ.

Lục Ngu vội vàng hạ tay xuống, lặng lẽ nhìn hai người họ.

Cậu không nghe rõ họ nói gì, Ôn Từ nói rất nhiều, Tống Giản Lễ thì lắng nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn đáp lại vài câu. Sau đó Ôn Từ mỉm cười rất dịu dàng.

Bạn cùng bàn kỳ thật nói đúng – Ôn Từ không chỉ học giỏi, mà còn rất xinh.

Cậu cứ đứng tại chỗ nhìn chằm chằm hai người họ. Đến khi tan học, tiểu Mục mới đến gần, lúc ấy Lục Ngu mới lấy lại tinh thần.

"Cậu đang nhìn gì thế?" Tiểu Mục giơ tay quơ quơ trước mắt Lục Ngu.

Lục Ngu thu ánh mắt lại, trong lòng có chút khó chịu: "Không có gì, tớ đang đợi người."

"Thế nhé, à mà cậu bỏ tiết tự học tối nay nên lỡ mất một chuyện lớn đấy." Tiểu Mục hưng phấn nói, ôm vai Lục Ngu, ghé tai cậu kể nhỏ.

Lục Ngu bị lời nói của tiểu Mục thu hút sự chú ý.

"Lại tin tức gì nữa đây?" Lục Ngu nhìn dáng vẻ thần bí của tiểu Mục thì đoán ra ngay.

Tiểu Mục cười hì hì: "Thứ hai tuần sau trường mình sẽ thi đấu bóng rổ với trường khác, thứ hai không phải học tiết nào luôn, vui không?!"

"Tớ cũng không biết chơi bóng rổ." Lục Ngu đáp.

"Không biết thì thôi, tớ muốn tham gia thi. Đến lúc đó cậu hãy huy động các mối quan hệ của mình, kêu một đám cổ động viên tới cổ vũ cho tớ, để tớ được dịp thể hiện một trận." Tiểu Mục thực ra có thân hình khá lực lưỡng, nhưng tâm tư lại tinh tế, tính cách và ngoại hình không hợp nhau chút nào.

Lục Ngu mím môi nghĩ một lúc: "Được rồi, tớ sẽ đến cổ vũ cho cậu."

Cùng lúc đó, bên phía Tống Giản Lễ nhìn về chỗ mà Lục Ngu thường đứng đợi mình, nhưng lần này lại chỉ thấy tiểu Mục khoác vai cậu, hai người đứng gần sát nhau, giống như kiểu bạn thân thiết vô cùng.

Ánh mắt Tống Giản Lễ hơi lạnh đi. Bên cạnh, Ôn Từ nói: "Vậy cứ quyết định vậy đi, gặp nhau lúc thi nhé."

"Ừ." Tống Giản Lễ không nhìn cậu ta, chỉ chăm chú nhìn về phía Lục Ngu mà gật đầu.

Ôn Từ theo ánh mắt anh nhìn qua, rồi khẽ cười: "Cậu cũng yên tâm đi, bạn trai tôi vừa nói với tôi rồi, cậu em đó của cậu không có mối quan hệ đặc biệt nào với ai đâu."

"Cậu cũng biết mà, cậu ấy được lòng mọi người, bạn bè nhiều là chuyện bình thường. Cứ nghĩ quá nhiều thì không tốt đâu." Nói xong, Ôn Từ nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay Tống Giản Lễ rồi rời đi.

Tống Giản Lễ cúi mắt xuống, cố gắng khiến biểu cảm của mình bình thường trở lại, sau đó bước chân dài đi về phía Lục Ngu.

Lục Ngu vừa vẫy tay tạm biệt tiểu Mục, quay đầu lại thì đụng phải lồng ng.ực cứng rắn của Tống Giản Lễ, đau đến mức ôm trán lùi lại vài bước: "Giản ca, sao anh lại đột ngột xuất hiện thế này, làm em giật cả mình."

Tống Giản Lễ đưa tay xoa nhẹ trán cậu. Lục Ngu hơi sững người, mắt ánh lên một tia sáng, tim đập lỡ một nhịp. Hành động này trước đây với hai người là bình thường, nhưng bây giờ lại rất khác. Bởi vì giờ đây, cậu hình như đã nảy sinh cảm giác chiếm hữu không bình thường với Tống Giản Lễ.

Hành động vô thức đó của Tống Giản Lễ khiến tâm trí Lục Ngu bấn loạn cả buổi tối.

Cho đến lúc cả hai đã đi ra khỏi cổng trường, Lục Ngu vẫn chưa hoàn hồn.

"Tang Tang, hôm nay em sao vậy?" Có lẽ vì cả hai đã im lặng một lúc lâu, lần này Tống Giản Lễ hiếm khi là người chủ động phá vỡ sự im lặng.

Lục Ngu không ngẩng đầu, chỉ nhìn vào đôi giày mình đang mang, khẽ nói: "Cũng ổn..."

Rồi cậu lại bổ sung: "Mà cũng không ổn lắm."

"Sao vậy?" Giọng quan tâm của Tống Giản Lễ vang lên ngay sau đó.

Lục Ngu không trả lời mà hỏi lại: "Anh, anh định cùng Ôn Từ tham gia cuộc thi à?"

"Em đang nói cuộc thi viết văn phải không?" Tống Giản Lễ hỏi, nghĩ kỹ lại thì ngoài cuộc thi đó ra cũng chẳng còn cuộc thi nào khác, nói: "Ừm, sắp tới sẽ đi thi."

Lục Ngu càng thấy khó chịu: "Anh à, em thấy em hơi buồn."

Từ nhỏ cậu đã quen với việc khi không vui thì cứ nói ra, sau đó mẹ, ba và cả Tống Giản Lễ nữa... tất cả sẽ giúp cậu giải quyết.

"Sao vậy?" Tống Giản Lễ cũng sớm đã nhận ra, từ nãy đến giờ Lục Ngu có vẻ không vui, không phấn chấn như mọi khi.

Hắn chủ động nắm lấy tay Lục Ngu. Tim Lục Ngu khẽ run, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn Tống Giản Lễ, vẫn là gương mặt ôn hòa dịu dàng quen thuộc ấy. Dù là đang quan tâm cậu, thì cũng chỉ vì cậu là em trai hắn thôi, phải không?

Ngón tay Lục Ngu khẽ co lại, môi mấp máy: "Anh à, em nghĩ em có thể thích con trai."

Tống Giản Lễ siết tay lại một chút, không tin lắm nhìn vào mắt cậu: "Tang Tang?"

"Anh cũng thấy lạ đúng không?" Khuôn mặt Lục Ngu mềm mại, mi mắt rủ xuống như phủ một làn nước, đôi mắt mờ mịt.

Tống Giản Lễ cố kiềm chế sự bất an và sợ hãi trong lòng, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh: "Không lạ đâu. Nhưng Tang Tang, nói cho anh biết, sao em lại nghĩ mình thích con trai?"

"Vì... vì em hình như đã thích một người. Người đó là con trai." Lục Ngu nhìn thẳng vào mắt Tống Giản Lễ khi nói, ý của cậu đã quá rõ ràng.

Nhưng Tống Giản Lễ lại không hiểu ra, hắn chỉ nghe thấy mấy chữ "đã thích một người".

Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến tim hắn nhói lên, hít thở không thông.

"Tang Tang, thích... thích không phải chuyện đơn giản như vậy. Có thể em và người đó chỉ là bạn thân thôi." Tống Giản Lễ cố gắng giúp Lục Ngu phân biệt giữa tình bạn và tình yêu.

Lục Ngu ngoan ngoãn lắc đầu, mái tóc mềm theo động tác khẽ đung đưa: "Không phải. Em đã mơ thấy người đó, trong mơ em đã hôn người ấy."

Tống Giản Lễ khựng lại một chút, biểu cảm đau khổ khiến Lục Ngu cũng nhận ra, lần đầu tiên thấy hắn mang nét đau đớn kìm nén như thế, Lục Ngu ôm chặt lấy eo hắn: "Anh à, anh đừng buồn như vậy. Người đó có thể cũng không thích em, cũng có thể không thích con trai. Em không học thói hư tật xấu đâu."

"Chỉ là em không nhịn được, muốn nói với anh, vì em buồn quá." Giọng Lục Ngu rất nghiêm túc.

Tống Giản Lễ từ từ đưa tay lên, ôm lấy eo cậu, nhắm mắt lại một chút, đầy thống khổ rồi nói: "Anh hiểu rồi. Nếu đó là người em thích, anh sẽ không nói gì cả."

Nước mắt Lục Ngu suýt nữa đã trào ra. Cậu muốn nói, người cậu thích chính là Tống Giản Lễ. Nhưng làm sao để biết được hắn nghĩ gì về cậu?

Nếu hắn không thích cậu, mà cậu lại bất chấp mọi thứ để tỏ tình thì liệu Tống Giản Lễ có còn là anh trai của cậu nữa không?

Lục Ngu tuyệt đối không muốn chuyện xấu đó xảy ra.

Cả hai người đều cảm thấy khổ sở, ban đêm nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ, giữa hai người bao trùm một bầu không khí kỳ lạ khó nói nên lời trong suốt hai ngày liên tục.

Sáng sớm cuối tuần, Lục Ngu với đôi mắt thâm quầng đi xuống lầu khiến Vu Trúc Y hoảng hốt.

Bà vội bước đến nắm lấy tay Lục Ngu, lo lắng hỏi: "Tang Tang, con sao vậy? Tối qua mất ngủ à?"

Lục Ngu gật đầu với vẻ mặt buồn bã, rồi ôm lấy Vu Trúc Y nói: "Mẹ, con rất khổ sở."

Vu Trúc Y như cảm thấy tim mình thắt lại: "Sao thế con? Có ai bắt nạt con à?"

Lục Ngu lắc đầu: "Không phải."

Vu Trúc Y kéo cậu ngồi xuống bên cạnh ghế sofa, ánh mắt đầy lo lắng nhìn cậu: "Tang Tang, có phải con đang thích ai đó nên mới thấy buồn bực như vậy không?"

Với việc Vu Trúc Y luôn đoán trúng tâm trạng của mình, Lục Ngu đã quen rồi. Cậu nhào vào lòng mẹ, ấm ức đến mức sắp khóc: "Mẹ ơi, con thấy con thật kỳ quái."

Lục Ngu ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe nhìn Vu Trúc Y: "Con cảm thấy... anh không phải là anh nữa..."

Vu Trúc Y dịu dàng hỏi: "Hai người giận nhau sao?"

"Không phải đâu, Giản ca sẽ không giận con." Lục Ngu theo bản năng bênh vực Tống Giản Lễ: "Là do con sai."

"Con cảm thấy con hình như thích Giản ca... nhưng... thích người thì đâu có sai gì đâu." Lục Ngu dám kể chuyện này với Vu Trúc Y là vì cậu biết mẹ sẽ không trách cậu, mà còn giúp cậu tìm cách giải quyết.

Quả nhiên, Vu Trúc Y không trách mắng gì, mà hỏi: "Tang Tang, nhìn mẹ và nói lại lần nữa nào, con chắc chắn là con thích anh, chứ không phải vì quá dựa dẫm vào anh mà sinh ra cảm giác ảo tưởng đấy chứ?"

Lục Ngu ngẩng đầu nhìn vào mắt mẹ, kiên quyết gật đầu.

Vu Trúc Y nhẹ nhàng thở ra, sau đó nói: "Mẹ không có ý kiến gì cả, con thích ai cũng được."

"Con cảm thấy khổ sở là vì con không biết anh ấy có thích con không, nhưng con lại muốn anh ấy biết con thích anh ấy, đúng không?" Từ nhỏ Lục Ngu đã được nuôi dạy trong môi trường mà có chuyện gì cũng nói ra, nên việc cậu nhịn cảm xúc lâu đến vậy đã là rất hiếm.

Lục Ngu cau mày, gật đầu: "Đúng vậy."

"Con trai của mẹ từ trước đến giờ luôn rất dũng cảm, sao trong chuyện này lại nhát gan thế?" Vu Trúc Y là người từng trải, từ lâu bà đã nhìn ra Tống Giản Lễ cưng chiều Lục Ngu vượt mức thông thường giữa anh em, cũng thấy được Lục Ngu dựa vào Tống Giản Lễ không giống như bạn bè hay anh em bình thường. Nhưng tiếc là hai đứa trẻ này không đứng từ góc nhìn của người ngoài cuộc mà cứ xoay quanh cảm xúc của mình, giằng co mãi không dứt.

"Con không phải là người nhát gan đâu, con chỉ là không muốn mất Giản ca." Lục Ngu cố gắng biện hộ cho mình.

Vu Trúc Y tất nhiên hiểu điều đó. Bà xoa đầu Lục Ngu rồi nói: "Nếu con tin mẹ, vậy nghe mẹ cho con một lời khuyên được không?"

"Con tin mẹ!" Đôi mắt Lục Ngu lập tức sáng lên.

Vu Trúc Y nói: "Con hãy tìm Tống Giản Lễ đi, nói với anh là con thích anh ấy. Một người thương con như vậy, cho dù không thích con thì cũng sẽ không ghét bỏ con."

"Nhưng mà... nếu như..." Lục Ngu lại bắt đầu do dự, cậu nghĩ đến chuyện lần trước thấy Tống Giản Lễ đi cùng Ôn Từ, cho dù thế nào đi nữa, cậu cũng muốn thử một lần. Nếu như Tống Giản Lễ chưa thích ai, vậy thì cậu sẽ theo đuổi hắn!

"Con hiểu rồi mẹ ơi, hôm nay con sẽ hẹn gặp Giản ca!" Lục Ngu nói chắc nịch.

Vu Trúc Y mỉm cười: "Được, mẹ chờ tin tốt từ con."

Ting —— Một âm thanh thông báo tin nhắn WeChat vang lên, Lục Ngu cầm điện thoại lên xem, thấy là tin nhắn từ Tống Giản Lễ: "Mẹ ơi, Giản ca rủ con ra ngoài chơi!"

"Vậy chẳng phải càng tốt sao?" Vu Trúc Y cười trả lời.

Lục Ngu không thể ngồi yên, mà Tống Giản Lễ bên kia chắc cũng không ngồi yên được đâu nhỉ?

Lục Ngu nhanh chóng thay đồ, ăn sáng xong là vội chạy ra ngoài. Vu Trúc Y còn đuổi theo dặn mặc thêm áo khoác, nhưng khi bà chạy ra đến cổng thì bóng dáng Lục Ngu đã biến mất rồi. Vu Trúc Y thở dài, nhưng trên mặt lại nở nụ cười ngày càng tươi.

 

Tác giả có lời muốn nói:

Sau đó phần cốt truyện if tuyến cũng sắp kết thúc rồi. Phần này giống như để Tang Tang có được một gia đình hoàn hảo, nhiều bạn bè, nhiều tình yêu thương và quan trọng nhất là hoàn thiện tính cách của cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK