• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Ngu mới khai giảng được hai tháng, lúc này còn chưa tới Tết Nguyên Tiêu, nhưng bên công ty của Tống Giản Lễ đã bắt đầu bận rộn trở lại.

Trận tuyết năm ngoái chỉ kéo dài có ba ngày, sau đó trời không còn đổ tuyết nữa.

Vào ngày đón năm mới hôm đó, buổi tối Tống Giản Lễ đã hứa với Lục Ngu rằng hôm sau sẽ cùng nhau đắp người tuyết. Thế là sáng hôm sau, dù còn đang buồn ngủ, Lục Ngu vẫn lôi kéo Tống Giản Lễ ra khỏi giường. Cả hai đều là lần đầu tiên đắp người tuyết. Tuyết ở thành phố C không nhiều, không đủ để đắp một người tuyết to nên người tuyết họ làm cũng nhỏ và không hoàn hảo lắm.

Thế nhưng Lục Ngu lại cực kỳ hài lòng. Giờ người tuyết đã tan từ lâu, cây cối trước biệt thự cũng đã bắt đầu nảy mầm xanh non.

Cảnh tượng tràn đầy sức sống.

Sáng sớm ngày Tết Nguyên Tiêu, khi Lục Ngu còn đang ngủ mơ thì cảm giác được người bên cạnh đắp lại chăn cho mình, có vẻ chuẩn bị rời giường.

Cậu sốt ruột nắm lấy tay người kia, mắt còn chưa mở, giọng mơ màng hỏi: "Anh đi đâu thế?"

Tống Giản Lễ cúi xuống, lại gần Lục Ngu, hôn lên môi cậu rồi dịu dàng nói: "Anh làm em tỉnh sao?"

Lục Ngu lắc đầu chậm rãi: "Là em tự tỉnh."

Tống Giản Lễ mới giải thích: "Anh có vài tài liệu ở công ty cần xử lý."

Lục Ngu buồn ngủ đến chết, nhưng nghe vậy thì khó khăn mở mắt ra, nhìn chăm chú vào gương mặt Tống Giản Lễ một lúc rồi hỏi bằng giọng khàn khàn: "Vậy ngày mai anh cũng phải đi làm sao?"

"Ngày mai... chưa chắc." Tóc Lục Ngu rối bời vì ngủ, Tống Giản Lễ giúp cậu vuốt lại.

Lục Ngu lập tức thấy buồn: "Nhưng ngày mai là sinh nhật của anh mà."

"Ừm, anh biết, nên anh sẽ cố về sớm một chút. Mẹ anh cũng sẽ đến, nếu em buồn thì có thể trò chuyện với mẹ." Tống Giản Lễ không kìm được lại hôn Lục Ngu thêm vài cái – trong trạng thái này, Lục Ngu dễ bị bắt nạt quá.

Lục Ngu cảm thấy như bị một chú chó lông vàng cọ loạn lên người, ngứa đến mức không nói được gì, lập tức lấy tay đẩy đầu Tống Giản Lễ ra, nói rõ ràng hơn một chút: "Ai lại tổ chức sinh nhật mà còn phải đi làm chứ? Ngày mai không thể nghỉ ư?"

"Bây giờ vừa mới qua kỳ nghỉ Tết, công việc công ty khá nhiều, họ hàng từ nước ngoài cũng vừa về, ba anh một mình không lo hết được." Tống Giản Lễ kiên nhẫn giải thích.

Lục Ngu rầu rĩ đáp: "Ừm, thôi được rồi."

Cậu vốn không phải người vô lý, dù Tống Giản Lễ không giải thích thì cậu cũng hiểu.

"Ba anh nói tối mai sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho anh, các gia đình liên quan tới Tống gia cũng sẽ đến. Ông ấy hy vọng em – là người yêu của anh – sẽ cùng tham gia bữa tiệc." Tống Giản Lễ thấy Lục Ngu vẫn còn lơ mơ thì nói thêm: "Dĩ nhiên, mọi chuyện vẫn do em quyết định."

Lục Ngu lại nhắm mắt không nói gì.

Mười mấy giây sau cậu mới thốt lên: "Em còn buồn ngủ quá, em ngủ thêm chút nữa. Anh đi làm nhớ đừng quá mệt nha."

Cậu đang né tránh chủ đề đó.

Tống Giản Lễ hiểu Lục Ngu. Cậu chỉ đơn thuần là chưa kịp suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện. Mọi thứ diễn ra quá đột ngột khiến cậu khó mà tiếp nhận ngay được. Dù Lục Ngu có từ chối thì cũng không sao – từ lúc họ bắt đầu quen nhau đến khi gặp người nhà, mọi chuyện đều diễn ra quá nhanh, Lục Ngu đều ở thế bị động.

Lần này dù Tống Giản Lễ đã để quyền quyết định cho Lục Ngu, nhưng cậu có lẽ vẫn sẽ đồng ý – và điều đó khiến Tống Giản Lễ càng hy vọng cậu sẽ từ chối. Hắn không muốn Lục Ngu lúc nào cũng nghĩ cho mình như thế.

"Bé ngoan." Tống Giản Lễ gọi khẽ.

Lục Ngu không mở mắt, chỉ nhẹ "Ừ?" một tiếng từ trong cổ họng.

Tống Giản Lễ nói: "Hôn anh một cái đi."

Đúng như lời Tống Giản Lễ nói, Lục Ngu sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu nào từ hắn. Thế là cậu mở mắt, cúi người, nâng tay ôm mặt Tống Giản Lễ và hôn nhẹ lên môi hắn như chuồn chuồn lướt nước.

"Đừng làm việc quá mệt nhé anh." Lục Ngu nói.

"Ừm."

Tống Giản Lễ chỉ rời đi sau khi thấy Lục Ngu nhắm mắt lại. Còn Lục Ngu, sau khi nghe tiếng cửa phòng khép lại nhẹ nhàng, lại mở mắt ra nhìn chằm chằm vào cánh cửa, trong lòng ngổn ngang.

...

Tống Giản Lễ bận đến mức không kịp nhắn tin trả lời Lục Ngu. Khi xử lý xong tài liệu cuối cùng và nhìn điện thoại, hắn thấy Lục Ngu chỉ nhắn cho mình hai dòng tin, cách đây nửa tiếng:

【Giản ca, anh ăn trưa chưa?】

【Tết Nguyên Tiêu phải ăn bánh trôi đó, ở công ty anh có không?】

Tống Giản Lễ lập tức trả lời: 【Anh chưa ăn, Tang Tang đã ăn bánh trôi chưa?】

Nhưng chưa kịp thấy Lục Ngu trả lời thì cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ.

"Vào đi."

"Giản ca." Người lẽ ra đang ở đầu dây bên kia lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt hắn. Tống Giản Lễ sững sờ, lập tức bước ra khỏi sau bàn làm việc, đi đến trước mặt Lục Ngu.

Hắn kinh ngạc hỏi: "Tang Tang, sao em lại tới đây?"

"Vì Giản ca không trả lời tin nhắn nên em đoán chắc chắn anh đang bận, thế thì chắc cũng chưa ăn trưa, nên em mang cơm trưa cho anh." Lục Ngu giơ túi giữ nhiệt trong tay lên để Tống Giản Lễ nhìn.

Lục Ngu mặc áo khoác màu nâu nhạt, quàng khăn trắng, không mang găng hay đội mũ. Ở dưới lầu công ty bị gió thổi lạnh, mũi đỏ ửng lên, trong tay cầm túi giữ nhiệt, mang cơm trưa tới cho Tống Giản Lễ.

Tống Giản Lễ nhận lấy túi, kéo tay lạnh ngắt của Lục Ngu dẫn đến ghế sofa, đặt túi lên bàn rồi hai tay ôm tay Lục Ngu, ánh mắt lộ rõ vẻ xót xa, miệng hỏi đầy lo lắng: "Sao không mặc nhiều thêm một chút? Tay em lạnh cóng hết rồi này."

"Em không thấy lạnh đâu, em mặc rất nhiều áo mà, anh xem nè, em mặc nhiều lớp lắm." Lục Ngu vốn định cho Tống Giản Lễ xem mình mặc bao nhiêu lớp áo, nhưng Tống Giản Lễ lại nắm lấy tay cậu, cậu không thể rút về được nên đành thôi không đưa tay lên khoe nữa.

Tay của Tống Giản Lễ rất ấm, còn tay của Lục Ngu thì lạnh ngắt nhưng nhanh chóng được truyền hơi ấm, trở nên ấm áp hơn.

"Tai em lạnh rồi phải không? Nếu bị cảm thì sao?" Tống Giản Lễ kéo Lục Ngu ngồi xuống ghế sofa.

Lục Ngu lắc đầu, mái tóc mềm mại cũng lay động theo: "Giản ca, anh đừng nghĩ em yếu ớt quá vậy chứ!"

Giọng cậu có phần cứng rắn, như thể không vui khi bị Tống Giản Lễ coi thường sức khỏe của mình.

"Được rồi, em tới đưa cơm trưa sao? Vất vả cho em rồi." Mãi đến khi tay của Lục Ngu đã hoàn toàn ấm lên, Tống Giản Lễ mới nói tiếp.

Lục Ngu lập tức đáp: "Chỉ là đưa cơm trưa thôi mà, không cực đâu. Anh xong việc chưa? Ăn trước đi nha? Em có mang bánh trôi tới, để tối lạnh ăn không ngon."

Lúc này Tống Giản Lễ mới buông tay Lục Ngu ra, cậu cúi người mở túi giữ nhiệt trên bàn, lấy ra hộp đựng đồ ăn, bên trong là bánh trôi và vài món khác. Lục Ngu sắp xếp từng món ra bàn rồi đưa đũa cho Tống Giản Lễ: "Giản ca, lúc nãy dưới sảnh em tính gọi anh, nhưng chị lễ tân thấy em nên gọi cho thư ký của anh đón em lên, họ đều biết em hả?"

"Chắc là trước đây từng thấy hai đứa mình đi chung." Tống Giản Lễ nhận đũa, thực ra tất cả những người làm việc quanh hắn đều biết sự tồn tại của Lục Ngu. Trước đây hắn còn cố ý nhắc trước với lễ tân, thật ra hắn đã luôn hy vọng sẽ có một ngày Lục Ngu bất ngờ xuất hiện tại công ty mình, chỉ không ngờ ngày đó lại đến sớm như vậy.

Lục Ngu nhăn mặt suy nghĩ một lúc rồi cảm thán: "Thành phố C đúng là nhỏ thật."

"Ừm, nhỏ thật." Tống Giản Lễ cũng phụ họa theo.

Lục Ngu không nghĩ gì thêm, đẩy hộp đồ ăn lại gần Tống Giản Lễ, giục: "Giản ca mau ăn đi, kẻo nguội."

Tống Giản Lễ gắp một viên bánh trôi cho vào miệng, Lục Ngu nhìn hắn đầy mong đợi: "Sao rồi? Có nguội không? Ăn ngon chứ?"

Tống Giản Lễ gật đầu, nuốt xong mới đáp: "Chưa nguội, ngon lắm. Em có muốn ăn thêm không?"

Lục Ngu lắc đầu từ chối: "Không ăn đâu, trưa nay em ăn nhiều lắm rồi."

"Trưa em ăn gì vậy?" Tống Giản Lễ hỏi.

Lục Ngu giơ tay đếm ngón kể lại mấy món mình đã ăn trưa nay.

...

Tới khi Tống Giản Lễ ăn xong cũng đã hơn hai mươi phút, hắn dọn dẹp lại hộp cơm, cho vào túi giữ nhiệt. Thấy Lục Ngu có vẻ không định rời đi, Tống Giản Lễ ôm lấy eo cậu, nhẹ giọng nói: "Ở lại với anh nhé, tối mình về cùng nhau."

"Em có làm phiền công việc của anh không?" Lục Ngu bị hắn kéo ngồi lại ghế sofa.

Tống Giản Lễ đáp: "Không đâu, văn phòng anh có phòng nghỉ, em có thể ngủ trưa trong đó, tỉnh dậy thì xem phim cũng được."

Lục Ngu cũng rất muốn ở lại với Tống Giản Lễ.

Mấy ngày Tết Âm Lịch, cậu và Tống Giản Lễ gần như không rời nhau, giờ chỉ mới nửa ngày không gặp đã thấy bồn chồn. Cậu thấy mình quá phụ thuộc vào Tống Giản Lễ, nhưng chuyện đó cũng chẳng có gì sai, vì cậu chỉ là đang yêu và muốn được dựa vào người yêu mình thôi mà.

"Vậy được không?" Lục Ngu thật sự rất mong chờ, nói thật thì cậu chưa bao giờ thấy Tống Giản Lễ làm việc ở công ty như thế nào.

Tống Giản Lễ gật đầu: "Được chứ."

Lục Ngu đồng ý, thế là Tống Giản Lễ bế cậu vào phòng nghỉ. Phòng này không khác mấy so với văn phòng chính của Tống Giản Lễ, vẫn là phong cách đen trắng chủ đạo, không có nhiều đồ trang trí. Trên tủ đầu giường có đặt một tấm ảnh chụp chung của hai người, xem như là chút màu sắc hiếm hoi trong căn phòng. Trong khi đó, phòng ở nhà vì có Lục Ngu nên đã được trang trí nhiều màu sắc hơn ngoài hai tông trắng đen.

"Giản ca không ngủ sao?" Lục Ngu đã thay đồ ngủ do Tống Giản Lễ chuẩn bị, quần áo hơi rộng lỏng lẻo treo bên hông. Trong khi đó Tống Giản Lễ vẫn mặc chỉnh tề, đắp chăn cho cậu.

Tống Giản Lễ cúi xuống hôn lên trán cậu, ánh mắt dịu dàng, giọng trầm ấm: "Chút nữa anh còn phải xử lý vài văn kiện, Tang Tang ngủ trước đi."

Lục Ngu giơ tay ôm cổ hắn, định nói gì đó, nhưng nhìn vào đôi mắt của Tống Giản Lễ lại thôi, chỉ khẽ nói: "Đừng làm việc quá sức nha."

Tống Giản Lễ gật đầu, Lục Ngu mới buông tay ra. Tống Giản Lễ đắp chăn lại cho cậu rồi mới rời khỏi phòng sau khi thấy cậu nhắm mắt lại.

Căn phòng tràn ngập mùi hương của Tống Giản Lễ, đặc biệt là trong chăn. Ban đầu Lục Ngu không buồn ngủ lắm, nhưng mùi hương nhẹ nhàng quanh mũi khiến cậu càng lúc càng buồn ngủ, cuối cùng thật sự nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Khoảng cách giữa Tống Giản Lễ và Lục Ngu chỉ là một cánh cửa. Chỉ cần hắn muốn, lúc nào cũng có thể bỏ lại công việc và vào phòng ôm cậu một lúc. Thực tế hắn đã làm vậy. Hắn đặt tài liệu xuống, mở cửa thật khẽ để không làm phiền người đang ngủ.

Thấy một "cục bông" nhỏ đang nhô lên trên giường, Tống Giản Lễ tiến lại ôm lấy Lục Ngu qua lớp chăn, hít sâu một hơi ở gáy cậu rồi không kiềm được mà hôn lên môi cậu mấy cái. Lục Ngu trong trạng thái mơ màng khẽ cau mày lẩm bẩm: "Tiểu Bảo, đừng có dụi nữa..."

Giọng cậu mềm mại, mơ hồ như vừa mới thoát ra khỏi cổ họng.

Tống Giản Lễ thấy mãn nguyện thì rời khỏi phòng, bao nhiêu mệt mỏi trong người cũng tan biến.

Trợ lý vừa mang cà phê vào: ?

Thấy Tống Giản Lễ trông rất tỉnh táo, trợ lý bắt đầu nghi ngờ chính mình: Mình... có thực sự nên mang cà phê vào không?

Cứ như vậy lặp lại, mỗi khi Tống Giản Lễ nhớ tới Lục Ngu chỉ cách mình một cánh cửa, hắn lại hưng phấn rồi vào phòng ôm cậu để "nạp điện" cho bản thân.

Có lẽ là do trước giờ Lục Ngu chưa từng tới công ty để ở cạnh hắn làm việc, giờ lại đang ngủ trên chính chiếc giường của hắn. Nếu không phải vì có quá nhiều việc, chắc Tống Giản Lễ đã quấn lấy cậu để "làm gì đó" rồi.

Giấc ngủ này thật sự rất ngon, chỉ là Lục Ngu luôn cảm thấy có gì đó mềm mềm như lông đang dụi vào mặt và cổ mình. Cứ dụi hết lần này tới lần khác.

Lục Ngu chỉ tỉnh lại khi nghe thấy âm thanh trò chuyện ngoài phòng.

"Tống tổng, bên đối diện cử ba đại diện đến giành lô hàng này, chúng ta có nên theo không?"

"Theo."

"Chúng ta bên này ra giá là..."

"Năm lần, nếu bên họ nâng giá lên, chúng ta cũng theo."

"Như vậy có lẽ sẽ không lời, lô hàng này chúng ta đã định giá rồi, giá trị thật sự không đủ để bù vốn."

"Vậy tại sao thị trường lại có người ra giá cao như thế? Chỉ có thể nói là nó đáng giá hơn nhiều so với chúng ta định giá ban đầu."

"Được rồi, Tống tổng, tôi đi làm ngay."

Có vẻ họ đang nói chuyện làm ăn, Lục Ngu không lên tiếng, định chờ bên ngoài yên tĩnh rồi mới ra. Cậu với tay lấy điện thoại trên đầu giường nhìn thử, đã ba rưỡi chiều rồi lại đặt lại điện thoại, âm thanh va chạm nhẹ phát ra.

Cậu vén chăn định xuống giường, thì ngay lúc đó cánh cửa bị đẩy ra, ánh sáng ngoài phòng chiếu vào, Lục Ngu ngơ ngác nhìn người bước vào. Tống Giản Lễ đứng ở cửa, ánh sáng bị anh che khuất hơn một nửa, nhưng lại tạo ra một vòng sáng nhạt quanh người hắn.

Cứ như người bước ra từ một chiều không gian khác.

Lục Ngu dang tay về phía hắn, và người đứng ở cửa lập tức tiến lại ôm cậu vào lòng. Từ chiếc chăn ấm áp đến vòng tay rộng lớn của hắn, cảm giác vô cùng dễ chịu.

"Anh đánh thức em à?" Tống Giản Lễ kéo áo ngủ của Lục Ngu lên một chút, che đi phần vai hở ra.

Lục Ngu lắc đầu, ôm chặt eo Tống Giản Lễ: "Giản ca, anh có mệt không?"

Tống Giản Lễ xoa đầu người trong lòng: "Không mệt, có Tang Tang bên cạnh, thế nào cũng không thấy mệt."

Lục Ngu khẽ cười, cười vài tiếng rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, lập tức chống tay ngồi dậy, nhìn vào mặt Tống Giản Lễ nói: "Giản ca, em nghĩ rồi."

"Thật ra em không muốn bị quá nhiều người chú ý, dù em rất muốn mọi người biết chúng ta yêu nhau, nhưng ngày mai là sinh nhật anh, hơn nữa... họ cũng chẳng cần thiết phải biết em là ai, giống như em cũng không cần biết họ là ai vậy."

Trong giới rộng lớn như thế, kiểu gì cũng sẽ có người biết Lục Ngu từng có một gia đình tệ hại như thế nào. Dù cậu đã không còn để tâm, nhưng những chuyện đó vẫn không thể xóa khỏi ký ức người khác.

Hơn nữa... Lục Ngu thật sự không muốn bị chú ý quá nhiều.

Nghe Lục Ngu từ chối, Tống Giản Lễ lại thở phào nhẹ nhõm.

Hắn thật sự lo Lục Ngu vì yêu hắn mà cố gắng chịu đựng, ngay cả tiệc sinh nhật mà bản thân vốn không thích cũng sẽ miễn cưỡng tham dự.

Tống Giản Lễ ôm chặt Lục Ngu hơn, cằm cọ vào đỉnh đầu cậu, tự hào khen: "Tang Tang, em giỏi lắm."

Lục Ngu hơi ngơ ngác, cố ngẩng đầu khỏi ngực Tống Giản Lễ hỏi: "Vì sao lại khen em vậy?"

"Vì em thật sự tuyệt vời." Tống Giản Lễ véo nhẹ má Lục Ngu nói.

Tình yêu không phải là xiềng xích, không thể vì yêu nhau mà bắt bản thân phải chịu đựng những điều mình không thể chấp nhận.

Lục Ngu hiểu điều đó. Tống Giản Lễ cũng cảm thấy may mắn vì Lục Ngu đã hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK