Thành phố C đón trận tuyết đầu mùa muộn hơn năm trước nửa tiếng. Tuyết rơi không nhỏ, từng bông lớn phả xuống rào rào, rất nhanh đã phủ lên mặt đất như một lớp lụa trắng. Ở thành phố C quanh năm như xuân trong miệng mọi người, thật ra đã nhiều năm không có tuyết lớn như vậy, năm ngoái chỉ lác đác vài bông tuyết nhỏ.
Một giấc tỉnh dậy, ngoài cửa sổ đã là một màu trắng xóa. Lục Ngu theo quán tính rúc vào lòng người bên cạnh, Tống Giản Lễ lập tức ôm cậu chặt hơn một chút, thật ra cả hai đều đã tỉnh.
"Giản ca, anh tỉnh chưa?" Lục Ngu ngẩng đầu hỏi.
Tống Giản Lễ nhắm mắt nghiêm túc đáp: "Chưa."
"Đồ lừa đảo." Lục Ngu chui ra khỏi cánh tay Tống Giản Lễ, ngoài cửa sổ gió rít gào, Lục Ngu xuyên qua khe hở nhỏ của chiếc rèm không kéo kín nhìn ra ngoài, thấy tuyết lớn như lông ngỗng phủ kín chân trời.
Tống Giản Lễ cười mở mắt, cứ nằm trên giường nhìn Lục Ngu đang ngồi bên cạnh.
"Không ngủ thêm một lát sao? Bây giờ mới hơn 7 giờ." Tống Giản Lễ kéo tay Lục Ngu.
Lục Ngu thuận thế nhào vào lòng Tống Giản Lễ, cậu nằm trên người đối phương nói: "Chúng ta dậy sớm ăn cơm đi? Có phải dì sắp đến rồi không?"
"Bọn họ cũng sẽ ngủ nướng." Tống Giản Lễ nói.
Lục Ngu: "Nhưng em không ngủ được, ngoài kia tuyết lớn lắm."
"Đừng nghĩ, không được ra ngoài đắp người tuyết." Lục Ngu vừa nói một câu, Tống Giản Lễ đã đoán được ý định của cậu, trực tiếp giơ tay che đôi mắt tràn đầy mong đợi của Lục Ngu.
Lục Ngu nắm tay hắn kéo xuống, bất lực tựa đầu vào ngực Tống Giản Lễ: "Được rồi."
"Có đói không?" Tống Giản Lễ vuốt lại mái tóc hơi rối của Lục Ngu.
Lục Ngu lắc đầu: "Không đói, nhưng em muốn dậy."
"Dậy làm gì?" Tống Giản Lễ buông tay đang ôm eo đối phương ra, Lục Ngu ngồi thẳng người lại nói: "Đi cho tiểu Bảo thêm thức ăn mèo."
"Được." Tống Giản Lễ cũng ngồi thẳng người theo, hắn liếc nhìn chiếc tủ quần áo hé mở rồi quay đầu nói tiếp: "Hôm nay mặc cái nào? Mặc nhiều một chút, đừng để bị cảm."
"Trong phòng không lạnh mà, mặc nhiều sẽ nóng."
"Bộ này được không?" Lục Ngu đi đến trước tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo len trắng khoác ngoài.
Tống Giản Lễ gật đầu: "Được."
Lục Ngu cầm quần áo vào phòng vệ sinh, tiện thể rửa mặt, đợi cậu từ phòng vệ sinh ra, phát hiện Tống Giản Lễ cũng đã thay quần áo xong, quần áo của hai người nhìn thoáng qua còn rất giống đồ đôi, một đen một trắng, thật ra hai người dường như chưa từng mua đồ đôi.
"Thay xong rồi?" Tống Giản Lễ đang cúi người sửa lại chiếc giường nệm bọn họ ngủ đến nhăn nhúm, quay đầu lại thấy Lục Ngu ôm áo ngủ đi ra, trên mặt còn vệt nước chưa lau khô, tóc mái ướt dính vào mặt, trông ngoan thật sự.
Lục Ngu không đáp, mà đi đến bên cạnh Tống Giản Lễ, sau đó ngồi phịch xuống chiếc nệm Tống Giản Lễ đang trải: "Giản ca, năm mới vui vẻ." Cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tống Giản Lễ nói.
Tống Giản Lễ buông tay đang nhéo góc chăn ra, cúi người hôn nhẹ lên môi Lục Ngu, dịu dàng nói: "Năm mới vui vẻ."
Tim Lục Ngu ngọt ngào, lại nói một câu năm mối vui vẻ, Tống Giản Lễ nâng mặt cậu lên hôn thêm vài cái, Lục Ngu nhắm mắt cảm nhận nụ hôn trân trọng của đối phương, đợi Tống Giản Lễ lùi lại cậu mới mở mắt ra nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Tống Giản Lễ, chỉ một cái chớp mắt thì bắt đầu cười, ý cười trong mắt sắp tràn ra, khóe môi cong lên càng cao, tiếng cười trong trẻo động lòng người, giống như tiếng suối trong khe núi và tiếng đá cuội va chạm trong nước.
Tống Giản Lễ nhìn Lục Ngu cười vui vẻ như vậy, cũng bất giác cong môi cười nhạt, nhẹ nhàng thanh khiết, trong mắt chứa đựng muôn vàn dịu dàng.
Hai người ở trên giường ầm ĩ một lát mới cùng nhau xuống lầu, nhưng Tống Giản Lễ vừa làm xong bữa sáng, cửa lớn biệt thự đã bị gõ vang, Lục Ngu đi ra mở cửa, trước mắt hiện ra một hộp quà, sau đó người ôm hộp quà mới lộ mặt: "Năm mới vui vẻ nha bé cưng." Đường Uyển Quân cười nói.
Gió tuyết lạnh từ bên ngoài ùa vào phòng, Đường Uyển Quân lại thấy Lục Ngu không mặc áo khoác dày, không đợi Lục Ngu nói chuyện thì vội vàng thúc giục Tống Trầm cùng vào nhà, đóng sầm cửa lại ngăn cách hoàn toàn cái lạnh bên ngoài.
"Đây là quà năm mới dì và chú chuẩn bị cho hai đứa." Tống Trầm và Đường Uyển Quân vào phòng, hơi lạnh trên người lập tức tan biến.
Lục Ngu nhận lấy hộp quà nhưng không mở ra xem, trước nói cảm ơn: "Cảm ơn dì."
Cậu cất hộp quà đi, Đường Uyển Quân và Tống Trầm cũng thay dép lê: "Không cần cảm ơn đâu, hai đứa chưa ăn sáng sao?"
Bà thấy bữa sáng trên bàn, lúc này Tống Giản Lễ cũng bưng bát sữa bò nóng hổi ra, hắn chào hỏi hai người rồi trả lời: "Hôm nay bọn con dậy hơi muộn."
"Vậy hai đứa ăn sáng trước đi, để ba con ra bếp xem trưa nay làm món gì." Đường Uyển Quân cởi áo khoác ngoài nói.
Tống Trầm cũng cởi áo khoác đưa cho Đường Uyển Quân: "Được, anh đi xem."
Lục Ngu cảm thấy như vậy không hay lắm, dù sao họ đến đây ăn cơm, kết quả xem ra bữa trưa có thể là họ tự làm. Đường Uyển Quân nhìn ra vẻ khó xử trong mắt Lục Ngu, cười trấn an: "Yên tâm đi Tang Tang, trước kia ăn Tết, cơ bản đều là chú con làm cơm tất niên, con cũng chưa thưởng thức tay nghề của chú ấy đúng không? Trưa nay có thể thử xem."
Tống Giản Lễ cũng nói: "Không sao đâu Tang Tang, lát nữa ăn xong bữa sáng anh sẽ ra bếp giúp."
Hai người một người một câu mới khiến Lục Ngu hơi yên tâm một chút. La Anh Lan và Phương Kỳ không lâu sau cũng đến, ngoài cửa sổ gió tuyết không ngừng, trong phòng lại náo nhiệt phi thường, ấm áp hạnh phúc.
Mùi thơm từ phòng bếp lan ra khiến tiểu Bảo đang trốn dưới sô pha cũng bị dụ ra.
......
Đã hơn 3 giờ chiều, bên ngoài gió tuyết đã ngừng rơi nhiều, sắc trời cũng tối sầm xuống, tuyết mới dưới chân vừa được công nhân vệ sinh khu dân cư dọn dẹp.
"Tạm biệt dì!" Ngoài cửa lớn, Lục Ngu vẫy tay chào Đường Uyển Quân, vài phút trước họ vừa mới tạm biệt La Anh Lan và những người khác.
Đường Uyển Quân hạ cửa sổ xe khuyên: "Mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm, nhớ hai ngày nữa cùng tiểu Giản đến ăn cơm trưa nhé."
"Vâng ạ! Dì chú ý an toàn." Lục Ngu khoác chiếc áo Tống Giản Lễ choàng lên người, thật ra không lạnh chút nào.
Tống Trầm lúc này mới lái xe đi.
Nhìn theo bóng xe xa dần, Tống Giản Lễ ôm vai Lục Ngu hỏi: "Vài ngày nữa người thân bên anh sẽ đến chỗ họ, nếu em không muốn gặp thì không cần đi."
Lục Ngu rũ mắt suy nghĩ một hồi, cậu dường như không gặp người thân của Tống Giản Lễ nhiều, trong trí nhớ của cậu, những người thân đó của Tống Giản Lễ cơ bản ở nước ngoài, hình như là do việc kinh doanh của ông nội hắn ở nước ngoài.
"Họ có muốn gặp em không?" Lục Ngu đi theo Tống Giản Lễ cùng nhau vào nhà.
Tống Giản Lễ suy nghĩ một lát: "Rất muốn." Hắn nhớ mấy ngày trước dì hai hắn còn nói chuyện này với Đường Uyển Quân.
"Vậy thì gặp đi." Lục Ngu nói.
Tống Giản Lễ nhéo nhéo ngón tay cậu, nói: "Nếu không muốn gặp thì đừng miễn cưỡng mình."
"Đâu có, bởi vì Giản ca đã cầu hôn em rồi mà, sau này chúng ta sẽ kết hôn, vậy lúc kết hôn vẫn phải gặp họ chứ." Lục Ngu giải thích cho mình, hơn nữa cậu cảm thấy những người đó chắc sẽ không làm khó mình.
Tống Giản Lễ nghe thấy Lục Ngu nói hai chữ "kết hôn" mắt thì vui mừng không hiểu sao, hắn ôm Lục Ngu chặt hơn một chút, lặp lại lời cậu: "Đúng! Chúng ta sẽ kết hôn."
.......
Sau bữa tối tuyết lại rơi lớn, Tống Giản Lễ ở thư phòng xem văn kiện, Lục Ngu ở bên cạnh trên sô pha chơi điện thoại, là Từ Sâm đang rủ cậu chơi game, cậu cứ ngồi như vậy gần một tiếng, hai người còn bật mic, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng Từ Sâm bên kia.
"Tiểu Ngu, cậu trốn một bên đi, để tôi cho cậu xem chiêu."
"Đi theo tôi này, sao cậu lại lạc đường rồi?"
"Đổi con tướng hồi máu cho mình đi, rồi vừa chơi vừa nghỉ."
Lục Ngu lúc này mới chậm rì rì mở miệng: "Đâu là tướng hồi máu?"
"Cái cậu đang dùng đó chính là..."
"Đi thôi đi thôi, đi giúp cậu cày cấp..."
Tống Giản Lễ tháo kính xuống, nhìn Lục Ngu nhắc nhở: "Tang Tang, em chơi một tiếng rồi."
"Ai đang nói chuyện đấy?" Từ Sâm hỏi.
Lục Ngu lập tức trả lời: "Là Giản ca, tôi không chơi nữa, Giản ca bảo tôi chơi lâu quá rồi."
"Cậu đừng để ý đến cậu ta, chơi với tôi lát nữa đi." Từ Sâm không khách khí nói.
Con ngươi Tống Giản Lễ tối lại, Lục Ngu ngẩng đầu nhìn Tống Giản Lễ, dường như đang trưng cầu ý kiến hắn: "Tang Tang còn muốn chơi?"
"Chơi thêm mười phút nữa được không anh?" Trong mắt Lục Ngu lộ vẻ chờ mong.
Tống Giản Lễ đối với gương mặt này và ánh mắt như vậy của Lục Ngu căn bản không thể nói lời từ chối, hắn khẽ gật đầu đồng ý: "Vậy mười phút thôi."
"Vâng ạ! Từ Sâm, Giản ca bảo tôi còn được chơi mười phút nữa." Lục Ngu nói với Từ Sâm.
Từ Sâm phát ra tiếng bất mãn: "Cậu cũng nghe lời cậu ta quá đấy?"
"Giản ca là vì tốt cho tôi mà." Lục Ngu điều khiển nhân vật trong game đi theo Từ Sâm.
Từ Sâm: "Xí, tôi không nói chuyện với kẻ yêu đương mù quáng."
"Đâu có mù quáng." Lục Ngu buồn bã đáp một câu, sau đó nói: "Nhưng cậu cũng nghe lời anh trai cậu đi, nếu để anh ấy biết cậu chơi game lâu như vậy, cậu có bị mắng không?"
"Anh ấy quản được tôi á? Đừng đùa!" Từ Sâm nói những lời này không hề chột dạ, thậm chí có chút đúng lý hợp tình.
Lục Ngu mím môi, cũng không nói thêm lời nào.
...
Tống Giản Lễ liếc nhìn điện thoại, cách mười phút Lục Ngu nói đã qua chín phút, hắn bấm gửi tin nhắn cho Từ Trạch Xuyên.
Nửa phút sau, bên Từ Sâm truyền đến tiếng: "Tôi nghe điện thoại cái đã, cậu cứ chơi đi."
Lại nửa phút sau, tiếng Từ Sâm vô cùng lo lắng truyền ra: "Tiểu Ngu lần sau hẹn nhé! Tôi off game đây!" Nói xong cũng không đợi Lục Ngu trả lời, bên Từ Sâm đã báo offline.
Lục Ngu: ?
"Cậu ta giữ lời ghê nhỉ? Bảo mười phút là mười phút luôn." Lục Ngu nhìn Tống Giản Lễ đang làm việc ở bàn nói.
Tống Giản Lễ buông điện thoại đứng lên, sau đó bước đến bên Lục Ngu: "Cậu ta vẫn luôn rất đúng giờ."
Lục Ngu tắt màn hình điện thoại: "Vâng ạ, Giản ca anh xong việc rồi ạ?"
"Xong rồi." Tống Giản Lễ gật đầu rồi ngồi xuống sô pha ôm Lục Ngu lên.
"Vất vả rồi!" Lục Ngu ngồi khóa chân trên đùi Tống Giản Lễ, vừa nói vừa xoa bóp vai cho hắn, Tống Giản Lễ thoải mái dựa vào lưng sô pha, Lục Ngu quỳ thẳng người cúi xuống ghé sát nói: "Giản ca, anh đoán em vừa nãy ở phòng phát hiện ra cái gì?"
Ánh mắt Tống Giản Lễ dừng trên đôi môi đang hé mở của Lục Ngu, nhịn xuống xúc động muốn cúi xuống hôn, hắn đáp: "Đoán không ra."
"Anh còn chưa đoán mà!" Lục Ngu hai tay ôm mặt Tống Giản Lễ xoa nhẹ một chút, rời khỏi người Tống Giản Lễ rồi cúi người xuống sờ soạng dưới bàn trà, Tống Giản Lễ ngồi dậy dùng tay che góc bàn trước trán Lục Ngu.
Lục Ngu rất nhanh lấy ra một hộp vuông: "Teng teng! Cờ caro!"
"Bây giờ còn sớm, chúng ta chơi lát nữa rồi ngủ nhé, được không anh?" Lục Ngu khua khua hộp, bên trong phát ra tiếng quân cờ va vào thành hộp.
"Có quy tắc gì không? Ví dụ như thua có hình phạt gì?" Tống Giản Lễ sau khi gật đầu nhận lấy hộp cờ, bên trong không có tờ hướng dẫn nào.
Lục Ngu ngồi xuống sô pha bên kia, đối diện với Tống Giản Lễ.
"Vậy người thua đáp ứng người thắng một yêu cầu nhỏ? Không được quá đáng kiểu đó?" Lục Ngu cũng cảm thấy cứ chơi như vậy rất không thú vị.
Tống Giản Lễ lập tức nói được.
Lục Ngu dốc hết mười hai phần tinh thần đối phó Tống Giản Lễ, lại phát hiện Tống Giản Lễ hình như không biết chơi như cậu tưởng tượng, rốt cuộc trong mắt Lục Ngu, Tống Giản Lễ luôn là người toàn năng, cơ bản không có gì anh không biết.
"Em thắng rồi!" Lục Ngu đặt quân trắng xuống, nhìn đã thành một chuỗi năm quân cờ, Lục Ngu đắc ý chống eo, cười đến ngoài ý muốn tùy ý.
Tống Giản Lễ vỗ tay: "Tang Tang giỏi thật!"
"Giản ca, anh cũng đừng nhường em nha." Lục Ngu cảm thấy mình thắng quá dễ dàng.
"Em cảm thấy anh nhường em sao? Anh còn hy vọng Tang Tang nhường anh đó chứ." Giọng Tống Giản Lễ nghe có vẻ buồn bã.
Lục Ngu cố gắng nhìn biểu cảm của Tống Giản Lễ để tìm manh mối, không có kết quả thì nói: "Vậy có lẽ ván đầu anh sơ suất."
"Vậy ván sau anh sẽ nghiêm túc." Tống Giản Lễ thẳng lưng nói.
Lục Ngu hì hì cười: "Nhưng ván này em thắng, em nói yêu cầu trước! Em muốn đắp người tuyết!"
"Không thể..." Tống Giản Lễ không chút nghĩ ngợi đã muốn từ chối, Lục Ngu lập tức ngắt lời: "Em thắng!"
Tống Giản Lễ nói được: "Vậy chơi tiếp."
Vốn tưởng Tống Giản Lễ nhường, không ngờ ván thứ hai Lục Ngu vẫn thắng, Lục Ngu kinh hỉ nói: "Em lại thắng rồi nha!"
"Tang Tang thật sự không nhường anh sao?" Tống Giản Lễ bày ra vẻ đáng thương.
Lục Ngu lập tức hùng hồn lắc lắc ngón trỏ nói: "Chúng ta phải quyết đấu công bằng."
"Vậy được rồi, Tang Tang lần này muốn yêu cầu gì?" Tống Giản Lễ nhìn Lục Ngu với ánh mắt đầy ý cười.
Lục Ngu trầm tư suy nghĩ một lát: "Giản ca không được ép em ăn cà rốt."
"Được." Tống Giản Lễ lại gật đầu đồng ý.
Lục Ngu chớp chớp mắt: "A... Thật ra nếu anh cảm thấy yêu cầu của em không tốt, anh có thể thương lượng với em." Chủ yếu là Tống Giản Lễ gật đầu quá dứt khoát, điều này khiến Lục Ngu trong lòng không hiểu sao lại hơi rụt rè.
"Tang Tang thắng mà? Hơn nữa yêu cầu này không quá đáng." Tống Giản Lễ cười ôn hòa, đuôi mắt cong lên.
Lục Ngu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Chơi tiếp chơi tiếp!"
Cậu đặt một quân đen xuống bàn cờ.
Hai phút sau, Tống Giản Lễ nhấc một quân trắng lên, đột nhiên hỏi: "Tang Tang, em yêu anh không?"
Lục Ngu có chút ngây ngốc, nhưng vẫn bản năng gật đầu đáp: "Yêu."
Thế là cậu trơ mắt nhìn Tống Giản Lễ thay thế một trong bốn quân đen của cậu đang liền nhau, "Ăn." Tống Giản Lễ nghiêm túc nói.
Lục Ngu: ?
Mắt cậu mở to hơn một chút, mờ mịt lại ngoài ý muốn: "Cờ caro không có cách chơi này."
"Tang Tang vừa mới còn nói yêu anh." Tống Giản Lễ làm bộ hít hít mũi.
Tim Lục Ngu nhảy dựng, vội vàng đặt lại quân trắng của Tống Giản Lễ ngay ngắn: "Được rồi được rồi, cái này coi như anh tự nghĩ ra."
"Tang Tang yêu anh thật nhiều." Tống Giản Lễ nghiêng đầu cười.
Lục Ngu: "Vậy thì đương nhiên." Giọng điệu rất đắc ý.
Ván này vì Tống Giản Lễ "tự nghĩ ra", Lục Ngu tự nhiên thua trận cờ, Tống Giản Lễ đưa ra yêu cầu: "Tang Tang sau này không được kén ăn."
"Cà rốt cũng phải ăn sao?" Lục Ngu cẩn thận hỏi, giọng nhỏ nhẹ lại đáng thương.
Khóe môi Tống Giản Lễ cong lên nhiều hơn: "Ừ."
"Được thôi, xem em ván sau thắng lại cho anh." Lục Ngu không hề nản chí, hai người nhanh chóng bắt đầu ván tiếp theo.
Vài phút sau, Tống Giản Lễ giở lại trò cũ: "Tang Tang. Anh..."
Lục Ngu lập tức ngắt lời: "Em yêu anh, nhưng anh không được tự nghĩ ra!"
Tống Giản Lễ nghe xong lộ ra nụ cười cưng chiều lại bất đắc dĩ: "Anh nói anh muốn thắng." Nói xong hắn đặt quân cờ xuống tay, Lục Ngu nhìn đã thành chuỗi quân trắng, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ: "Anh quả nhiên vừa nãy là giả vờ không biết chơi."
"Oan uổng quá, lần này là anh may mắn." Tống Giản Lễ cong mày.
Lục Ngu: "Ván sau em nghiêm túc."
"Anh cũng vậy." Tống Giản Lễ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Ngu, đưa ra yêu cầu thứ hai: "Không được đắp người tuyết."
"Được, bây giờ không đắp, lát nữa em sẽ thắng lại cho anh!" Lục Ngu khẽ cắn môi đồng ý.
Vài phút sau, Lục Ngu lại lần nữa đắc ý chống eo, cậu hơi nâng cằm, kiêu ngạo nói: "Em thắng rồi!"
"Em muốn đắp người tuyết!" Lục Ngu chờ nói câu này cả ván, Tống Giản Lễ thật sự bị vẻ đáng yêu của Lục Ngu làm cho mềm lòng: "Được, vậy xem ván sau em có thắng được không?"
"Em cũng sẽ không thua nữa." Lục Ngu xắn tay áo lên, ra vẻ nghiêm túc.
Lại vài phút sau, khí thế của Lục Ngu bị dập tắt, Tống Giản Lễ mỉm cười nói: "Không được đắp người tuyết."
Hai người dường như giằng co, những ván sau cũng một thắng một thua, ván cuối cùng người thắng là Tống Giản Lễ, Lục Ngu nằm liệt trên sô pha, lòng như tro tàn chờ Tống Giản Lễ nói câu "Không được đắp người tuyết".
Không ngờ Tống Giản Lễ lại đột nhiên hạ giọng, nhìn người đang ngã trên sô pha nghiêm túc nói: "Anh muốn Lục Tang Tang vĩnh viễn vui vẻ."
Con ngươi Lục Ngu co lại, ngây người ở đó, Tống Giản Lễ hỏi: "Yêu cầu này không được sao?"
Lục Ngu lập tức ngồi thẳng dậy: "Em, em, sao anh lại đưa ra yêu cầu này chứ?"
Tống Giản Lễ giơ tay nhéo nhéo mặt Lục Ngu: "Anh muốn đưa ra cái này."
"Có làm được không?" Tống Giản Lễ hỏi.
Tim Lục Ngu không hiểu sao có chút chua xót, khi được yêu thương cũng sẽ rơi nước mắt, bất quá Lục Ngu đã không còn dễ dàng rơi nước mắt nữa, cậu khàn giọng đáp: "Được, em có thể."
Tống Giản Lễ đứng lên bế Lục Ngu vào lòng, ôm cậu đi về phía thư phòng: "Bất quá Tang Tang chơi cờ giỏi thật."
"Nhưng anh cũng thắng rất nhiều mà." Lục Ngu nói.
"Bởi vì Tang Tang nhường anh đó chứ, đằng sau anh còn tự nghĩ ra cờ phi và cờ độn đất, Tang Tang cũng đâu có nói anh gian lận." Tống Giản Lễ chỉ cần cầu xin đối phương, Lục Ngu sẽ không nhịn được mà mềm lòng đồng ý, Tống Giản Lễ cũng chính là nắm chắc được điểm này của Lục Ngu, những lần thắng sau đều không quang minh chính đại như vậy.
Lục Ngu bừng tỉnh: "Đúng ha, bởi vì em nhường anh."
Tống Giản Lễ cười cười, ôm cậu trở về phòng, Lục Ngu đột nhiên phản ứng lại: "Vậy em có thể đắp người tuyết nha!"
"Ừ."
"Thật sao?!!"
"Đúng vậy."
"Giản ca em yêu anh!" Lục Ngu hôn một cái lên má Tống Giản Lễ, giọng điệu hưng phấn hơn hẳn.
Ngoài cửa sổ, lớp tuyết trên cây bị gió thổi xuống, tuyết rơi nhỏ, gió vẫn lạnh thấu xương, trong phòng lại ấm áp như lúc đầu xuân.