• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gia đình của Lục Ngu cũng không quá tốt, sau khi trưởng thành thì cậu dọn ra ngoài sống một mình, dựa vào việc làm gia sư mà học xong đại học.

Cậu không muốn biến vẽ tranh thành nghề chính, nhưng Lục Ngu may mắn vô cùng khi thuê được một phòng vẽ tranh, vì thế cậu lại quay lại nghề cũ.

Là một Omega không quá khỏe mạnh, Lục Ngu ban đầu cũng không hề thuận lợi như vậy.

Cậu bị rất nhiều người coi thường, cũng bị những Alpha đáng ghét nói lời th.ô t.ục đùa cợt, nhưng Lục Ngu chưa bao giờ bị ảnh hưởng, sau này dần dần cũng có chút danh tiếng trong ngành.

Lần đầu gặp Tống Giản Lễ cũng rất bình thường, khi đó Lục Ngu đang dọn chậu hoa trong phòng vẽ tranh ra ngoài, ánh nắng ấm áp, vàng óng chiếu lên người Omega mặc sơ mi trắng này, phủ lên người cậu một tầng ánh kim.

Tống Giản Lễ vừa lúc lái xe đi ngang qua, hắn qua cửa kính xe nhìn Lục Ngu một cái, trong khoảnh khắc, Tống Giản Lễ chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Vì thế hắn lại lái xe quay trở lại, dừng trước phòng vẽ tranh của Lục Ngu.

Lục Ngu vừa dọn xong chậu hoa, cầm bình tưới nước tự tưới cho chậu hoa, tưới ra một hình cầu vồng nhỏ, vì thế Lục Ngu lấy điện thoại ra chụp ảnh, Tống Giản Lễ cũng lấy điện thoại ra chụp cậu.

Theo tiếng tách một cái, Tống Giản Lễ lúc này mới phát hiện mình không tắt tiếng.

Lục Ngu cũng theo tiếng nhìn lại, hai người lần này đối diện không qua cửa sổ xe, trước đây, Tống Giản Lễ là người không tin nhất kiến chung tình.

"Thưa anh, anh muốn mua tranh sao?" Lục Ngu đặt bình tưới nước xuống, nhìn Tống Giản Lễ nở một nụ cười ngọt ngào, đương nhiên đây là Tống Giản Lễ nghĩ vậy, rốt cuộc Lục Ngu đối với ai cũng cười như vậy, bởi vì đây là nụ cười lịch sự.

Trái tim Tống Giản Lễ đập thình thịch, hắn kiềm chế trái tim đang kích động, xuống xe sau đó tay chân lóng ngóng đi tới trước mặt Lục Ngu: "Cái đó, phòng vẽ tranh của em, anh muốn hết."

Lục Ngu:?

"Anh...... không đùa đấy chứ?" Theo cậu thấy, Tống Giản Lễ dường như cũng không giống một ông chủ hiểu biết về hội họa, hơn nữa hành vi cử chỉ cũng có chút kỳ lạ.

Nhưng cậu cũng thầm cảm thán một câu, sao lại có Alpha đẹp trai đến vậy?

"À......" Cảm giác Lục Ngu dường như đã nhìn ra sự bất thường, Tống Giản Lễ cố gắng trấn tĩnh phất tay nói: "Thì là mua hết!"

"Anh quá hào phóng rồi, có tranh thật ra không đáng để anh mua đâu." Lục Ngu muốn dẫn Tống Giản Lễ vào phòng vẽ tranh, Tống Giản Lễ lại không dám đi vào.

Nếu hỏi hắn cờ vây thư pháp âm nhạc gì đó, hắn còn có thể nói ra một vài, trừ hội họa, thứ nhất là không có chút thiên phú nào, thứ hai là khi còn nhỏ các giáo viên phụ trách dạy hắn vẽ tranh luôn vì các lý do khác nhau mà liên tiếp từ chức, dần dà hắn cũng bỏ qua việc học hỏi về lĩnh vực này.

Đương nhiên boomerang tuy đến muộn, nhưng cuối cùng cũng sẽ đến.

Tranh là cái cớ duy nhất để hắn tiếp cận Omega này.

Mà hắn dường như hiểu biết không nhiều lắm.

"Anh vào xem đi, tôi giới thiệu cho anh một chút." Lục Ngu nhìn hắn cong mi cười.

Omega ngoan quá, nhỏ nhắn quá, cười lên sao lại đẹp đến vậy? Tống Giản Lễ tự hỏi mình.

Thực tế Lục Ngu cũng không thấp, trong số Omega bình thường cũng coi như là chiều cao trung bình, chỉ là Tống Giản Lễ quá cao, cho nên hắn mới cảm thấy như vậy.

"Anh, khụ!" Tống Giản Lễ không tìm thấy cớ từ chối, chuẩn bị cắn răng theo vào, giây tiếp theo điện thoại hắn reo, đây chẳng phải là cọng rơm cứu mạng sao?

Tống Giản Lễ vội vàng nghe điện thoại, là bạn bè hỏi hắn có muốn ra ngoài cưỡi ngựa không: "Chuyện công việc sao?"

"Tôi nói là cưỡi ngựa." Bạn bè còn chưa phát hiện ra sự bất thường, cho rằng Tống Giản Lễ là kẻ cuồng công việc bị ảo giác.

Tống Giản Lễ: "Có gấp lắm không?"

"Cũng không phải đặc biệt gấp, cậu không đến cũng không sao, tôi hỏi tiểu Tứ." Bạn bè đã nhận ra một chút bất thường.

Tống Giản Lễ: "Được rồi, tôi lập tức quay lại xử lý."

Bạn bè: "Bảo cậu đi cưỡi ngựa, cậu muốn xử lý cái gì? Xử lý ngựa hay tiểu Tứ?"

Giây tiếp theo, Tống Giản Lễ cúp điện thoại.

Bạn bè: Là xử lý tôi đấy à?

Tống Giản Lễ ngẩng đầu nhìn về phía Lục Ngu, trên người Lục Ngu tỏa ra một loại hơi thở ấm áp, rất có sức sống, Tống Giản Lễ vừa nhìn thấy cậu là nhịn không được đi theo mỉm cười, kèm theo trái tim cũng bắt đầu mềm nhũn.

"Hiện tại công việc của anh có chút việc, mấy ngày nữa anh sẽ đến lại, còn về việc em nói tranh không đáng, cứ để đến lúc đó rồi nói vậy." Tống Giản Lễ từ chối lời mời của Lục Ngu, hơn nữa cái lý do từ chối này quá đỗi hoàn hảo.

Lục Ngu lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, nhưng ngay sau đó cậu lại mỉm cười, cậu đối với Tống Giản Lễ cúi chào thật sâu: "Vậy hoan nghênh anh lần sau ghé thăm phòng vẽ tranh "Biết Vẽ", chúc anh thuận buồm xuôi gió, công việc thuận lợi."

Không được rồi, Omega này nói lời khách sáo cũng dễ nghe ghê.

Tống Giản Lễ hận bản thân không là Tề Bạch Thạch ngay bây giờ, đối với những bức tranh sơn thủy mực tàu thì hạ bút thành văn, đáng tiếc hắn là Tống Giản Lễ, Tống Giản Lễ duy nhất dốt đặc cán mai về vẽ tranh.

"Được." Tống Giản Lễ gật đầu sau đó quay người rời đi.

Chỉ là vừa mở cửa xe, Lục Ngu chạy theo tới bên cạnh hắn: "Là thế này thưa anh, có thể cho tôi xin một phương thức liên hệ của anh không? Nếu được, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút."

Vì thế Tống Giản Lễ lần đầu tiên lấy ra tài khoản cá nhân để thêm người lần đầu gặp mặt.

Nhưng hắn không biết, Lục Ngu cũng là lần đầu tiên chủ động hỏi người khác phương thức liên hệ.

Lại thêm một tháng nữa trôi qua, Tống Giản Lễ ngày ngày đều ngâm mình trong phòng học vẽ, có đến hơn mười họa sĩ nổi tiếng thay phiên giảng dạy cho hắn. Vốn dĩ hán học rất nhanh, lại mang theo mục tiêu rõ ràng nên chỉ trong thời gian ngắn đã miễn cưỡng bước vào ngưỡng cửa hội họa. Ít nhất thì khi người ta nói đến các danh họa, hắn cũng có thể trò chuyện đôi chút, không đến mức im lặng.

Hắn lại mở vòng bạn bè của Lục Ngu ra xem.

Phát hiện ra đối phương thật sự là một người yêu cuộc sống, là một Omega dịu dàng và tốt bụng.

Cậu hay làm những món đồ thủ công nhỏ tặng cho bạn bè, biết chăm sóc hoa cỏ, cũng hay cứu giúp những con vật nhỏ bị bỏ rơi. Khi đi công tác xa cũng thường đăng những tấm ảnh phong cảnh.

Hai người trò chuyện riêng cũng rất vui vẻ, chỉ là Tống Giản Lễ cảm nhận rõ ràng rằng Lục Ngu có giữ khoảng cách, điều này khiến Tống Giản Lễ cảm thấy thất bại.

Ban đầu hắn còn nghĩ lần sau gặp lại Lục Ngu sẽ là ở phòng tranh, nhưng không phải vậy.

Hôm đó, như thường lệ Tống Giản Lễ lướt xem vòng bạn bè của Lục Ngu. Hơn ba mươi bài viết, hắn đọc đi đọc lại, từng bức ảnh, từng lời chú thích — chỉ cần mở miệng ra là có thể kể vanh vách.

Rồi lần này hắn lại tình cờ phát hiện Lục Ngu vừa đăng một bài mới.

【Lục Ngu: Vì một bé mèo hoang không thể về nhà được, đành phải cho nó ở tạm trong phòng tranh một đêm, mai nghỉ một buổi nhé mọi người, đừng đến nhé. Trời mưa to quá đi mất [tức giận][tức giận]】

Kèm theo là hình một con mèo đen trắng bị mưa dội ướt sũng, đôi mắt tròn xoe đang nhìn vào ống kính. Nó đang nằm trong chiếc ổ nhỏ Lục Ngu chuẩn bị sẵn, trông ngoan đến mức khiến người ta tan chảy.

Tống Giản Lễ ôm tim.

Đáng yêu quá...

Hắn không chỉ nói con mèo, mà là nói chủ nhân của dòng trạng thái này. Chỉ một đoạn chữ cũng khiến hắn tưởng tượng được biểu cảm của Lục Ngu khi viết — cho dù là đang tức giận thì chắc cũng rất dễ thương.

Tống Giản Lễ thay đồ ngủ, cầm chìa khóa xe trên bàn và ra khỏi nhà.

Hai mươi phút sau, xe Tống Giản Lễ dừng lại trước cửa phòng tranh.

Hắn chỉnh lại bộ vest trên người — đúng rồi, hắn cố tình mặc vest mới ra ngoài mà.

Chỉnh đến mức tinh tươm gọn gàng.

Sau đó gõ cửa một căn phòng tranh nhỏ đã hơi cũ.

Lục Ngu bị tiếng gõ cửa đột ngột làm giật mình. Cậu với tay cầm lấy bình hoa gần đó rồi bước ra mở cửa: "Ai đó?"

Tống Giản Lễ biết mình đến bất ngờ như vậy thật không phải phép, có thể còn làm Lục Ngu hoảng sợ. Nhưng hắn thật sự không kiềm được, chỉ muốn thân thiết với Lục Ngu hơn chút, ít nhất Lục Ngu đừng coi hắn là người quá xa lạ nữa.

"Là anh, Tống Giản Lễ." Hai người đã kết bạn WeChat và biết tên nhau từ trước.

"Anh thấy bài đăng của em... nói là..." Chưa nói hết lời thì cửa phòng tranh đã mở, theo đó là một mùi hương thanh mát nhè nhẹ phả vào mũi — là mùi hương trong phòng tranh? Hay là...

Hắn theo bản năng nhìn lướt qua gáy của Lục Ngu. Không có tuyến thể? Gì cơ? Là Beta sao??

Tống Giản Lễ sững người hai giây, rồi nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc. Beta thì sao, vẫn có thể yêu mà.

Lúc này, Lục Ngu cũng ngẩng đầu nhìn hắn. Cậu hai tay ôm bình hoa, lồng ng.ực hơi phập phồng, khóe mắt còn hơi ươn ướt như vừa bị hoảng sợ.

"Thì ra là anh, tôi nghe nói gần đây quanh đây có Alpha xấu tính gì đó, cứ tưởng là..." Lục Ngu nói lấp lửng rồi lắc đầu: "Không sao, anh đến đây có chuyện gì vậy?"

Lục Ngu nói nửa chừng khiến Tống Giản Lễ hiểu ra: thì ra mình đã làm em ấy giật mình. Hắn theo bản năng xin lỗi: "Xin lỗi, anh vừa vặn đi ngang qua đây, lại thấy bài đăng của em nên muốn ghé xem thử em có cần gì giúp đỡ không."

"Không sao đâu, anh là người tốt bụng." Lục Ngu đặt bình hoa xuống, sau đó đi đến bên ổ mèo. Trong ảnh không thấy rõ, giờ thì Tống Giản Lễ mới nhìn kỹ, ổ mèo được làm bằng một chiếc áo khoác.

Chiếc áo đó chắc chắn là của Lục Ngu.

Bảo sao trời đang mưa to mà Lục Ngu chỉ mặc áo thun ngắn tay.

Trong phòng lại không có điều hòa, trên da cậu đã nổi một lớp da gà vì lạnh.

Tống Giản Lễ không đành lòng, lập tức cởi áo khoác ngoài ra.

"Bên ngoài mưa lớn, trong này cũng lạnh, em khoác tạm áo anh đi." Tống Giản Lễ đưa áo qua.

Lục Ngu hoảng hốt xua tay: "Như vậy sao được..."

"Không sao, anh là Alpha, thể chất tốt mà." Tống Giản Lễ nói.

"Hơn nữa anh vừa mới từ văn phòng ra, còn thấy nóng đây." Sợ Lục Ngu từ chối, hắn lại nhanh chóng thêm vào.

Lục Ngu khẽ cười: "Cảm ơn anh, anh tốt thật."

Tống Giản Lễ suýt nữa vui quá mất kiểm soát.

Hắn ho nhẹ một tiếng rồi nhìn xuống con mèo đang run rẩy: "Sao nó vẫn run dữ vậy?"

"Lạnh quá, ban đầu tôi định mang nó về nhà vì ở nhà có đèn sưởi dành cho thú cưng, nhưng gọi mãi không được xe nên đành để tạm ở đây. Một lát nữa tôi lau khô lông cho nó rồi ôm về." Lục Ngu nghiêm túc đáp.

Tống Giản Lễ lập tức xung phong: "Anh có xe, để anh chở em về."

"Có tiện đường không?" Hắn hỏi thêm.

Lục Ngu: "Vậy thì ngại quá..."

"Không sao đâu, nhà em ở đâu?" Tống Giản Lễ lấy chìa khóa xe ra.

Tới mức này rồi, Lục Ngu cũng không tiện từ chối nữa nên nói địa chỉ cho Tống Giản Lễ.

Tống Giản Lễ nghĩ bụng: Ừm, thật "tình cờ", hoàn toàn không tiện đường chút nào. 

"Về nhà anh cũng đi ngang qua khúc này, đúng là trùng hợp ghê."

"Thật sao? Ban đầu tôi còn sợ làm phiền anh, tiện đường thì tốt quá, chỉ cần không làm anh mất thời gian là được." Lục Ngu ngẩng đầu nhìn Tống Giản Lễ mỉm cười, đôi mắt hạnh ánh lên tia sáng dịu dàng như chứa đầy sao.

Tống Giản Lễ suýt nữa không kiềm được cảm xúc.

Vậy là Lục Ngu ôm con mèo run lẩy bẩy ngồi lên xe Tống Giản Lễ, ngồi ở ghế phụ. Không gian yên tĩnh khiến hai người cũng không nói gì thêm.

Chỉ có Lục Ngu nhẹ nhàng vỗ về con mèo hoảng sợ: "Con phải cảm ơn anh ấy đó, là anh ấy giúp con nha."

"Đừng sợ, đừng sợ, đưa con về nhà rồi." Lục Ngu nhẹ nhàng gãi cằm con mèo bằng ngón tay thon dài.

Cuối cùng, Tống Giản Lễ đưa Lục Ngu đến trước chung cư nhà cậu.

Trên người Lục Ngu vẫn mặc áo khoác của Tống Giản Lễ, tay áo dài phủ qua bàn tay, vạt áo cũng dài, trông giống như một đứa trẻ mặc áo người lớn — đáng yêu không chịu nổi. Tống Giản Lễ nghĩ.

"Ống quần anh cũng bị ướt rồi, lên nhà tôi ngồi một lát đi, tôi tìm quần cho anh thay nhé." Mưa to quá, lúc bung dù che cho Lục Ngu và con mèo, quần và vai của Tống Giản Lễ bị bắn nước, nhưng nhờ chất vải trắng cao cấp nên nhìn không rõ bị ướt.

Một Beta xinh đẹp lại mời mình lên nhà chơi.

Tống Giản Lễ chưa bao giờ gặp kiểu người mà đuôi mắt lúc nào cũng hơi nhếch lên như thế.

Hắn cố giữ bình tĩnh nói: "Vậy thì phiền em rồi."

Thế là, Tống Giản Lễ đi theo Lục Ngu lên lầu.

Chỗ Lục Ngu thuê là một khu nhà chung cư kiểu cũ, bên ngoài nhìn vừa cũ kỹ vừa thấp bé, nhưng hắn không ngờ bên trong lại được Lục Ngu dọn dẹp sạch sẽ, ấm cúng đến vậy.

"Anh ngồi chờ một lát, tôi đi tìm quần sạch cho anh thay." Lục Ngu đặt con mèo vào trong hộp giữ ấm dành cho thú cưng rồi rót cho Tống Giản Lễ một ly nước ấm.

Tống Giản Lễ khẽ gật đầu, Lục Ngu chạy lon ton vào phòng ngủ.

Tống Giản Lễ khẽ xoa ngực, nơi này thơm quá, mùi hương giống trong phòng vẽ tranh, có vẻ còn đậm hơn, là mùi cây mai, hơi giống mùi tin tức tố nhưng Lục Ngu không có tuyến thể, cậu là beta.

Vậy nên chắc là mùi nước hoa.

Hắn tò mò nhìn quanh nơi này.

Không nói quá, đây là lần đầu trong đời Tống Giản Lễ bước vào loại nhà như thế này, nhưng trải nghiệm lại không tệ.

Căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, phía trên ghế sofa còn treo mấy xếp hạc giấy, trên bàn trà cắm hoa tươi, mặt tủ lạnh thì dán đầy mấy tờ giấy dễ thương.

Làm sao lại có một Beta dễ thương như thế này chứ?! Tống Giản Lễ thật sự không hiểu nổi.

Nhưng hắn biết mình tiêu rồi, từng không tin vào "yêu từ cái nhìn đầu tiên", mà bây giờ không chỉ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên với một Beta, còn dùng đủ kiểu lý do cớ này cớ nọ để tiếp cận người ta.

Hy vọng Lục Ngu đừng nhìn ra được điều gì.

Không lâu sau, Lục Ngu từ trong phòng ngủ bước ra, chính cậu cũng thay bộ đồ ở nhà, trông rất thoải mái.

"Anh Tống, đây là chiếc quần lớn nhất tôi có, anh cầm thử xem vừa không." Lục Ngu hai tay đưa ra hai cái quần.

Thế là, theo lời mời của Lục Ngu, Tống Giản Lễ bước vào phòng ngủ của cậu. Vừa bước vào, mùi mai càng nồng hơn, bụng hắn bỗng thấy khô nóng lạ thường. Kỳ ph.át tì.nh của hắn mới vừa qua mấy ngày, sao lại thế được? Nhưng mùi hương này dường như đâu đâu cũng có, lại không lưu lại được.

Chỉ cần rời khỏi nơi này, mùi hương ấy sẽ phai nhạt dần.

Lục Ngu đưa cho hắn hai cái quần đều là quần ở nhà rộng rãi, nhưng với người cao lớn như Tống Giản Lễ thì vẫn quá nhỏ, đến cả lưng quần cũng không kéo lên được.

Vài phút sau, Tống Giản Lễ vẻ mặt thất bại bước ra khỏi phòng ngủ. Thấy hắn chưa thay được quần, Lục Ngu lập tức hiểu ra, cậu vội bước từ chỗ con mèo đang nằm nhảy xuống, lộ vẻ áy náy: "Có phải là quần hơi chật không?"

"Không phải lỗi em, là tại anh cao quá thôi!" Nghe thì hơi kiểu khoe ngầm, nhưng Tống Giản Lễ không muốn nghe từ Lục Ngu những lời áy náy làm gì.

Lục Ngu thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, bỗng bật cười.

Thế là hai người cùng bật cười.

Cuối cùng, Tống Giản Lễ đành mặc chiếc quần ướt về nhà, trên người là chiếc áo khoác thấm đầy mùi hương mai. Hắn ôm nó ngủ suốt đêm, sáng hôm sau thức dậy thì mùi hương chẳng còn chút nào, hắn nằm vật trên giường, trằn trọc mãi cho đến khi điện thoại vang lên một tin nhắn:

【Anh Tống, bé mèo đã khỏe lại rồi 】

【 hình ảnh 】

【Tối qua thật sự cảm ơn anh rất nhiều, hôm nay tôi không mở phòng tranh, nếu anh rảnh, tôi có thể mời anh đi ăn một bữa được không? 】

Nửa tiếng sau ——

【Xin lỗi, không biết như vậy có đường đột quá không? Vậy lần sau anh ghé phòng tranh, tôi tặng anh một bức tranh nhé 】

Tống Giản Lễ lập tức ngồi bật dậy, nhắn lại:

【11111】

【1111, anh mới vừa tỉnh 】

【Không đường đột đâu, được mà, anh rảnh, em chọn chỗ đi 】

【Tối qua hơi mệt, nên hôm nay dậy muộn chút, em đừng nghĩ ngợi nhiều 】

Sau một hồi vò đầu bứt tai, Tống Giản Lễ lại nhắn: 【 bé mèo cũng dễ thương lắm 】

Lục Ngu trả lời rất nhanh: 【 đúng rồi ^^, tôi tính nhận nuôi nó, anh có muốn đặt tên cho nó không? 】

Tống Giản Lễ: 【 em đặt đi, anh không giỏi đặt tên 】

【Được 】

【Nếu anh rảnh, tôi mời anh đi ăn, anh muốn ăn gì? Món Tây được chứ? Hay món Trung cũng được? 】

Hai người trò chuyện một hồi, cuối cùng hẹn nhau ăn ở một nhà hàng Tây.

——

Hôm nay, người nổi tiếng làm việc điên cuồng như Tống Giản Lễ lại tan làm sớm, trước khi đi còn đặt trà sữa cho cả công ty, lúc đi ngang qua khu làm việc, ai chào hắn đều được đáp lại rất nhiệt tình.

Thế là, ngay khi Tống Giản Lễ bước ra khỏi cổng lớn công ty, cả nhóm nhân viên đã "nổ tung".

【Tổ A - Thẩm Tư Vũ: Tống tổng... vừa tan làm hả? 】

【Trợ lý Tống tổng - Trần Tắc: Không chỉ tan làm, còn cho tụi mình về đúng giờ nữa 】

【Thư ký Tống tổng - Khương Yên: Không chỉ cho tan làm đúng giờ, ảnh còn hỏi tôi xem bộ đồ này mặc có đẹp không, còn bảo tôi đặt một bó hoa hồng nữa 】

......

Nhóm chat im lặng 30 giây, rồi bắt đầu bùng nổ:

【Tổ B - Chu Trình: Bộ phận tổ B gửi thông báo chúc mừng, chúc mừng cây vạn tuế Tống tổng đã nở hoa 】

【Tổ C - Lạc Hoa: Bộ phận tổ C gửi thông báo chúc mừng [ tung hoa ][ tung hoa ]】

【Tổ A - Phạm Lộ: Các người nói vậy nghe sao sao ấy, Tống tổng của chúng ta vốn đã tuấn tú lịch lãm, lại còn trẻ tuổi, gọi là gì mà cây vạn tuế nở hoa chứ 】

【Tổ C XXX: Cầu chúc, hy vọng một ngày nào đó được gặp vợ của ông chủ】

......

——

Tống Giản Lễ đồng ý lời mời và đến nhà hàng Tây mà Lục Ngu đã chọn rất kỹ, nhìn tên nhà hàng trên bản đồ, đuôi mắt hắn khẽ cong lên.

Cho nên...

Tại sao lại là tài sản nhà hắn chứ?

Hiển nhiên là Tống Giản Lễ không còn khả năng từ chối nữa, Lục Ngu cũng đã gửi tin nhắn hỏi hắn đang ở đâu. Tống Giản Lễ tăng tốc lái xe.

Hắn ôm theo một bó hoa hồng được gói bọc rất đẹp bước vào nhà hàng Tây. Lễ tân vừa nhìn thấy Tống Giản Lễ vội vã đi lại: "Chào Tống tổng, sao ngài lại đến đây? Có hẹn với giám đốc ạ?"

Cô lễ tân định đi gọi giám đốc thì bị Tống Giản Lễ giữ lại: "Phòng 317 ở đâu?"

Lễ tân lập tức hiểu ra, thì ra Tống Giản Lễ không phải đến gặp giám đốc mà là có hẹn với người khác.

Cô vội vã dẫn đường đưa Tống Giản Lễ tới phòng 317 – một phòng riêng biệt và yên tĩnh. Tống Giản Lễ nhẹ nhàng thở ra, chỉnh lại cà vạt rồi bước vào.

"Anh đến rồi." Lục Ngu đứng dậy, mỉm cười chào hắn.

Tống Giản Lễ đưa bó hoa hồng cho Lục Ngu. Trước ánh mắt nghi hoặc của Lục Ngu, hắn giải thích: "Em mời anh ăn tối, thì anh tặng em một bó hoa."

"À... ra vậy." Lục Ngu gật đầu lơ đãng, rồi cong môi cười nhẹ: "Cảm ơn anh, tôi rất thích. Đây là lần đầu tiên tôi được tặng hoa hồng."

Cậu đặt bó hoa lên bàn.

Tống Giản Lễ bỗng thấy trong lòng có chút tự hào vô cớ. Có vẻ mình là người đàn ông đầu tiên... à không, là người đàn ông đầu tiên tặng hoa hồng cho cậu.

Hai người ngồi xuống, Tống Giản Lễ mới mở miệng hỏi: "Em từng nhận được loại hoa nào khác sao?"

"Ừm..." Lục Ngu chống cằm, nghiêng đầu nghĩ một lúc rồi đáp: "Trước kia lúc phòng tranh khai trương, bạn bè có tặng vài bó."

Cậu phồng má, trông như cá nóc, đôi mắt thì long lanh rạng rỡ. Cậu vừa nói vừa khẽ mỉm cười với Tống Giản Lễ – đáng yêu không chịu nổi.

Nếu không vì đang có mặt Lục Ngu, Tống Giản Lễ chắc đã đưa tay lên che ngực – tim đập loạn cả lên rồi.

Lục Ngu không nhận ra điều gì lạ. Cậu nghiêng đầu nghĩ tiếp, vừa đếm ngón tay vừa nói: "Hoa hướng dương, lavender với hoa tú cầu là nhiều nhất."

"Vậy lần sau anh tặng em hoa khác." Tống Giản Lễ buột miệng nói ra.

Lục Ngu hơi sững người. Tống Giản Lễ cũng nhận ra lời mình có phần vô duyên, cảm thấy hơi ngượng, nhưng Lục Ngu lại bật cười nhẹ, giọng cười vừa nhỏ vừa dịu: "Được mà, lần sau anh tặng tôi hoa khác nhé."

Được mà.

Lần sau anh tặng tôi hoa khác nhé.

Tống Giản Lễ cứ ngẩn ngơ mãi cho đến khi người phục vụ mang thực đơn tới, mới kéo hắn ra khỏi cơn mộng mị.

Lục Ngu lật xem thực đơn, do dự rất lâu rồi đưa lại cho Tống Giản Lễ: "Anh chọn đi."

"Tôi thấy món nào cũng thích hết." Cậu nói thêm.

Tống Giản Lễ đưa tay vẫy người phục vụ: "Nếu vậy thì mang hết thực đơn ra."

Lục Ngu ho sặc sụa, lấy tay che miệng không ngừng ho. Tống Giản Lễ vội rót nước cho cậu. Một lúc sau Lục Ngu mới đỡ hơn: "Có phải hơi nhiều quá không ạ?"

"Em bảo món nào cũng thích mà. Vậy mỗi món nếm thử một chút." Tống Giản Lễ nói rất nghiêm túc.

Lục Ngu nhìn hắn một lúc cũng không thấy vẻ gì là đang đùa.

Cậu nghĩ đến cái bụng rỗng của mình, dè dặt đề nghị: "Vậy để em coi lại lần nữa, ăn lộn xộn quá cũng không tốt cho cơ thể."

Tống Giản Lễ thấy cậu nói cũng có lý, nên đồng ý.

Cuối cùng gọi món vừa đủ.

Trong lúc ăn, Tống Giản Lễ nhận ra Lục Ngu ăn rất nhẹ nhàng, không phát ra một tiếng động nào, ăn cũng không nhiều, còn có vài hành động kén ăn nhỏ nhỏ.

Ví dụ như cậu gạt mấy miếng cà rốt sang một bên rồi dùng rau xà lách đậy lên.

Tống Giản Lễ chỉ lo nhìn Lục Ngu ăn mà quên ăn luôn phần của mình.

Ăn xong đã hơn 7 giờ tối, Tống Giản Lễ đưa Lục Ngu về đến dưới lầu nhà cậu.

Lục Ngu ôm bó hoa bước vào cửa, Tống Giản Lễ thì tựa người vào xe nhìn theo bóng lưng cậu. Lục Ngu bỗng quay đầu lại, Tống Giản Lễ hỏi: "Sao vậy? Em quên gì à?"

Lục Ngu lắc đầu, hơi ngập ngừng rồi nói: "Anh muốn lên xem mèo không? Tôi đặt tên nó là tiểu Bảo, giờ nó sạch sẽ lắm, còn rất ngoan nữa."

Vậy là Tống Giản Lễ đi theo lên lầu.

Vừa bước vào, hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng khắp phòng. Tống Giản Lễ nhìn quanh, như đang tìm nơi phát ra mùi hương, cuối cùng ánh mắt lại dừng ở Lục Ngu.

Lục Ngu đi đến ổ mèo, bế tiểu Bảo lên: "Anh xem, nó đáng yêu lắm, còn rất quấn người nữa."

Chú mèo nhỏ dụi vào lòng Lục Ngu, cậu cúi đầu nhìn nó âu yếm. Tống Giản Lễ nhìn hàng mi dài của Lục Ngu rồi khẽ nói: "Đúng là rất đáng yêu."

Từ hôm đó, mối quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn hẳn.

Tống Giản Lễ nói muốn mua tranh là mua thật. Hắn mua sạch những bức có thể bán trong phòng tranh của Lục Ngu.

Lục Ngu ngăn cũng không nổi.

Khi đó họ chưa chính thức ở bên nhau, nhưng khoảng cách giữa họ đã gần như không còn. Tống Giản Lễ từng qua đêm ở nhà Lục Ngu, Lục Ngu cũng từng đến nhà Tống Giản Lễ ăn cơm.

Chỉ là chưa ai phá vỡ lớp màng mong manh giữa họ.

Bất ngờ xảy ra vào một đêm. Lục Ngu gọi điện cho Tống Giản Lễ – việc chưa từng xảy ra trước đây.

Tống Giản Lễ bất ngờ, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nhận cuộc gọi: "Sao vậy?"

"Anh... anh Tống..." Giọng cậu nghèn nghẹn, nghe rất đau đớn như đang chịu đựng điều gì đó.

Tống Giản Lễ lập tức đứng bật dậy: "Lục Ngu, em sao thế? Em đang ở đâu? Ở nhà à? Anh đến ngay."

"Anh... em thấy khó chịu..." Lục Ngu nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã.

Buổi sáng chia tay nhau còn rất ổn, sao lại như thế này?

Tống Giản Lễ vừa an ủi vừa chạy ra gara: "Không sao đâu, anh đưa em đến bệnh viện."

"Đừng sợ, chịu đựng một chút nhé." Hắn đoán chắc Lục Ngu bị đau dạ dày, hoặc cảm, hay là đau bụng – dù gì cũng không nghĩ được thêm, chỉ biết lao ngay đến nhà Lục Ngu.

Lục Ngu lúc này đang ôm chiếc áo vest – chiếc áo Tống Giản Lễ từng để quên khi ngủ lại – nhưng giờ áo đã không còn sạch sẽ nữa, trên đó thấm đẫm vệt nước không rõ.

Giọng Tống Giản Lễ từ điện thoại vẫn vang lên, trong khi Lục Ngu đang khóc nức nở, giọng ngắt quãng vì nghẹn ngào.

"Anh Tống, xin anh nhanh lên được không......" Lục Ngu hổn hển, đôi mắt vô hồn nhìn tủ đầu giường, trên đó đặt một lọ thuốc ức chế.

Lục Ngu cúp điện thoại, quỳ gối trên giường, run rẩy cả tay chân, từng chút một bò đến mép giường rồi ném lọ thuốc ức chế xuống gầm giường.

Cảm giác khó chịu lan khắp toàn thân, Lục Ngu hoàn toàn không còn sức lực, nằm liệt trên giường. Cậu chỉ có thể ôm áo khoác của Tống Giản Lễ, cuộn tròn người lại thành một cục nhỏ.

Không đủ, chừng này mùi hương căn bản là không đủ.

Tống Giản Lễ đến nhà Lục Ngu mười phút sau đó. Hắn có chìa khóa nhà Lục Ngu, vội vàng mở cửa. Đập vào mặt hắn là mùi hương mai nồng đậm hơn bất cứ lần nào trước đây.

Hắn không ngửi lầm, đây chắc chắn là mùi tin tức tố, nhưng Lục Ngu không phải Beta sao? Sau đó hắn cũng đã lén xác nhận, phía sau gáy Lục Ngu đúng là không có tuyến thể.

Chính hắn cũng không hiểu nổi.

Đợi đến khi hắn hoàn hồn, hắn đã theo mùi hương đi đến phòng ngủ của Lục Ngu. Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, làm Tống Giản Lễ đỏ mắt không phải là mùi tin tức tố nồng đậm, mà là Lục Ngu đang nằm trong một vũng nước lầy lội, người ướt đẫm mồ hôi và lộn xộn.

Hai chân dài sáng bóng cuộn tròn, chiếc sơ mi trắng vừa vặn che đi chỗ đó.

Hắn lùi lại nửa bước, tin tức tố không kiểm soát được mà tràn ra vài phần. Nếu không phải thời kỳ ph.át tì.nh của hắn vừa qua không lâu, trong cơ thể còn sót lại thuốc ức chế, Tống Giản Lễ không dám chắc mình thấy người trong lòng nằm trên giường như thế này thì hắn sẽ không làm gì.

Cái lạnh bên ngoài theo Tống Giản Lễ tràn vào phòng, không xoa dịu được trái tim nóng bỏng của Lục Ngu, ngược lại còn làm cậu khó chịu hơn.

Mặt hắn đỏ bừng, hai mắt đẫm lệ nghiêng đầu nhìn vào mắt Tống Giản Lễ, nức nở một tiếng, nghẹn ngào: "Anh Tống, em khó chịu quá......"

Giọng nói khàn khàn lại yếu ớt, thật sự khiến người ta thương mến. Không có Alpha nào có thể từ chối người trong lòng mình như thế này.

Tống Giản Lễ tiến lên ôm cậu vào lòng.

"Đừng sợ, anh đến rồi." Tống Giản Lễ thật ra đầu óc vẫn chưa hiểu chuyện gì. Beta sao lại đ.ộng d.ục được? Trước mặt Lục Ngu, hắn hoảng loạn đến mức quên mất kiến thức si.nh lý cấp ba, đó là khả năng Omega sẽ có tuyến thể nằm sai vị trí, chỉ là xác suất cực kỳ nhỏ.

Vừa mới ôm Lục Ngu vào lòng, hắn đã ôm lấy cổ Tống Giản Lễ, nhẹ nhàng dùng chóp mũi cọ vào gáy và sau gáy Tống Giản Lễ. Chóp mũi ẩm ướt cọ qua tuyến thể sau gáy Tống Giản Lễ, cách một lớp miếng dán ngăn cách. Tống Giản Lễ cắn chặt răng tránh khỏi Lục Ngu.

"Anh Tống, làm ơn cho em một chút tin tức tố của anh đi...... Khó chịu quá......" Lục Ngu nức nở, cậu ôm chặt eo Tống Giản Lễ, cố ý vô tình cọ sát vào người Tống Giản Lễ. Lục Ngu vùi mặt vào gáy đối phương, nước mắt làm ướt cổ áo người kia.

Đầu óc Tống Giản Lễ thật sự đờ đẫn, mùi mai nồng đậm đã sớm dụ dỗ hắn vào nhà tù tình ái. Hắn không biết mình lấy đâu ra nghị lực để nhịn xuống không đè Lục Ngu xuống dưới thân.

Hơn nữa, Omega đ.ộng d.ục hắn còn miễn cưỡng biết cách trấn an, vậy Beta cũng có thể như vậy sao?

Không đúng, tại sao lại phải nghĩ như vậy? Tại sao Lục Ngu không thể là Omega? Tống Giản Lễ cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.

Nhưng không đợi hắn hỏi tiếp, Lục Ngu đã mất kiểm soát mà nắm lấy tay Tống Giản Lễ. Cậu tham lam hít hà trong lòng Tống Giản Lễ, dựa vào lớp miếng dán ngăn cách khó khăn hít thở từng chút tin tức tố không bị ngăn cách.

"Anh Tống, e...em...... Nói cho anh một bí mật." Lục Ngu nắm tay Tống Giản Lễ nghẹn ngào nói.

Giờ phút này, Tống Giản Lễ vừa mong chờ lại vừa lo lắng về bí mật này.

Tống Giản Lễ giơ tay xé miếng dán ngăn cách xuống, rồi lặng lẽ phóng thích một chút tin tức tố để trấn an Lục Ngu. Lục Ngu không khóc nhiều như vậy nữa, nhưng vẫn nắm chặt tay Tống Giản Lễ, quyết tâm phải nói ra bí mật này.

Tống Giản Lễ nhìn quanh một chút, nơi mắt thường hắn có thể nhìn thấy không có thuốc ức chế.

"Anh vẫn luôn cho rằng em là Beta đúng không?" Lục Ngu nói giữa chừng còn xen lẫn vài tiếng thở d.ốc rất nhỏ.

Tống Giản Lễ khẽ nhướn mày, biểu thị sự chấp thuận.

"Em...... không phải, em khác với những Omega khác, tuyến thể của em ở đây......" Cậu vừa thở hổn hển nói, vừa đặt tay Tống Giản Lễ vào bên sườn đùi mình.

Nhiệt độ của tuyến thể suýt chút nữa làm tay Tống Giản Lễ bỏng rát.

"Anh có thấy kỳ lạ không?" Lục Ngu dường như rất quan tâm đến ý kiến của Tống Giản Lễ.

Tống Giản Lễ cũng cảm thấy khó chịu.

Thế mà Lục Ngu còn cố ý vô tình cọ sát vào hắn.

"Không trách em được." Tống Giản Lễ dùng giọng khàn khàn nói: "Thật mê người mà."

Hai luồng tin tức tố đan xen vào nhau.

Trái tim Lục Ngu đang lo lắng bất an được trấn an, nhưng đối với cậu mà nói vẫn không đủ.

Cậu lại ghé sát vào tuyến thể sau gáy Tống Giản Lễ. Nếu chỉ là muốn hít mùi tin tức tố để trấn an bản thân, Tống Giản Lễ sẽ chiều theo cậu.

Nhưng giây tiếp theo, Lục Ngu lại hôn lên tuyến thể của hắn.

Tống Giản Lễ lập tức kéo Lục Ngu ra, hắn che sau gáy, sắc mặt cực kỳ bất thường nhìn Lục Ngu: "Lục Ngu!"

Cách Tống Giản Lễ một khoảng, Lục Ngu đỏ hoe mắt như một đứa trẻ đã làm sai chuyện, cậu co rúm xin lỗi: "Anh Tống, em xin lỗi......"

Giọng nói mềm mại đến nỗi Tống Giản Lễ lập tức hết giận.

Nhưng Lục Ngu đang trong kỳ ph.át tì.nh, Tống Giản Lễ lại không trong kỳ nhạy cảm. Lục Ngu không tỉnh táo, nhưng Tống Giản Lễ lại không thể không tỉnh táo. Hắn một lần nữa ôm Lục Ngu: "Lục Ngu, thuốc ức chế ở đâu?"

"Hết rồi......" Lục Ngu giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện.

Tống Giản Lễ hít một hơi thật sâu. Lục Ngu trong tình trạng này hoàn toàn không tiện đưa đi bệnh viện, cách duy nhất là tạm thời đánh dấu một chút.

"Lục Ngu, bây giờ anh sẽ tạm thời đánh dấu em. Lát nữa anh sẽ cho người mang thuốc ức chế đến. Em có chấp nhận không?" Tống Giản Lễ nâng mặt Lục Ngu hỏi.

Lục Ngu chậm rãi gật đầu: "Nếu là anh, em nguyện ý."

Cái gì mà "nếu là anh" chứ?!

Tống Giản Lễ bế người lên giường, Lục Ngu lập tức ngồi khóa lên đùi hắn, vệt nước làm ướt quần Tống Giản Lễ.

Hắn cố gắng phớt lờ cảnh tượng quyến rũ này.

Kéo Lục Ngu ra khỏi người, sau đó đẩy hai chân Lục Ngu ra. Hắn buộc mình không nhìn vào chỗ đó, nhưng hắn có thể ngửi thấy một mùi hương vừa tanh vừa nồng, lại vừa ngọt ngào một cách kỳ lạ.

Hắn cụp mắt nhìn tuyến thể hơi sưng đỏ của đối phương, ghé sát vào rồi hỏi lại: "Anh có thể chứ?"

Hơi thở ấm áp phả vào tuyến thể Lục Ngu, Lục Ngu run lên một chút: "Anh có thể."

Thế là Alpha cúi đầu cắn xuống.

"......" Lục Ngu ưỡn eo lên.

Bắt đầu giãy giụa, Tống Giản Lễ đè chặt eo cậu, rót một chút tin tức tố vào. Khoảnh khắc cuối cùng, hắn kết thúc việc đánh dấu tạm thời......

Tống Giản Lễ thẳng người quỳ dậy, nhìn xuống người đang yếu ớt trên giường, lông mi hắn dính gì đó.

Hắn độc ác khẽ vỗ nhẹ Lục Ngu: "Lục Ngu, em làm bẩn khắp nơi rồi."

Lục Ngu khóc đến không thành tiếng, mãi một lúc sau dường như mới nhận ra, rồi từ từ bò dậy chui vào lòng Tống Giản Lễ: "Xin lỗi, em sẽ dọn sạch sẽ."

Cậu ghé môi qua, ý tứ rõ ràng không gì bằng, Tống Giản Lễ lập tức bóp lấy cằm cậu: "Thôi đi."

Lục Ngu: Ồ?

Lục Ngu đã đỡ hơn rất nhiều, việc đánh dấu tạm thời làm đầu óc cậu không còn hỗn loạn nữa. Cậu nghiêng đầu, thế mà lại ngủ thẳng cẳng trong lòng Tống Giản Lễ.

Tống Giản Lễ thở dài nặng nề.

Hai người họ ôm ngang nhau, đi vào phòng vệ sinh xử lý đơn giản một chút, sau đó bế Lục Ngu sang phòng sạch sẽ. Hắn mới bắt đầu dọn dẹp tàn cục.

Ai bảo hắn thích Lục Ngu đâu!

Thuốc ức chế không lâu sau đã được đưa tới.

Hắn cầm ống tiêm vào phòng, sau đó đã bị một cái ôm trọn vẹn: "Anh Tống, anh đi đâu thế...... Em sợ lắm......"

Cậu lại nhón mũi chân lên để ngửi tin tức tố của Tống Giản Lễ. Tống Giản Lễ cũng thấy kỳ lạ, hắn đã kiểm soát và phóng thích khá nhiều tin tức tố rồi, sao Lục Ngu vẫn có vẻ không được trấn an chút nào.

Hắn đang nghĩ, Lục Ngu tự mình giải thích cho hắn: "Anh Tống, em bị bệnh từ nhỏ, anh lại cho em một chút tin tức tố nữa được không, chừng này không đủ......"

Tống Giản Lễ ôm ngang người cậu lên: "Muốn ra ngoài một lát không?"

"Muốn......" Lục Ngu phấn khích.

Tống Giản Lễ: "Gọi anh một tiếng nghe dễ thương đi."

Lục Ngu cau mày suy nghĩ một lúc: "Ca ca......"

"Gọi Giản ca cũng được." Tống Giản Lễ nói.

Thế là Lục Ngu rất ngoan gọi một tiếng "Giản ca".

Giọng Lục Ngu ngắt quãng, cậu lạc mất lý trí, hé môi khó khăn thở d.ốc: "Giản ca...... Có thể gọi em là Tang Tang không? Em, tên ở nhà......"

Thế là Tống Giản Lễ cúi đầu gọi bên tai cậu một tiếng: "Tang Tang."

Giọng nói trầm ấm gợi cảm trêu chọc đến tâm can Lục Ngu.

Cậu vừa định nói tiếp, nụ hôn của Tống Giản Lễ đã đáp xuống.

Cùng lúc đó, thuốc ức chế cũng được tiêm vào.

.........

Ngày thứ hai Lục Ngu tỉnh dậy trước, Tống Giản Lễ ôm eo cậu, cả khuôn mặt đều vùi vào ngực cậu, hơi thở rất đều đặn.

Ký ức đêm qua như thủy triều ập vào đầu Lục Ngu.

Giây tiếp theo, mặt cậu đỏ bừng như muốn chảy máu.

Người trong lòng khẽ vỗ lưng cậu, lẩm bẩm: "Ngủ thêm chút nữa đi Tang Tang."

Lục Ngu: !

Sau khi tỉnh lại, cả hai đều rất xấu hổ, Lục Ngu là người xấu hổ nhất. Cậu nhìn quầng thâm dưới mắt Tống Giản Lễ, áy náy chết đi được.

Cậu nói thẳng Tống Giản Lễ muốn bồi thường gì cũng được, cậu bảo mình lúc đó mất tỉnh táo, cũng không biết vì sao lại có nhiều hành động kỳ lạ như vậy. Cậu rất biết ơn Tống Giản Lễ đã giúp đỡ cậu như thế.

Đến nước này rồi, cậu sẽ không còn nghĩ họ là anh em giúp đỡ lẫn nhau nữa chứ?!

Tống Giản Lễ đối diện với đôi mắt ngây thơ vô tội của Lục Ngu, căn bản không thể nói nổi một lời nặng lời.

Lục Ngu: "Thật ra em......"

Tống Giản Lễ: "Được rồi, anh hiểu! Tối qua là việc bạn bè nên làm!"

Thật ra tim hắn đã vỡ thành từng mảnh rồi.

Hắn không nán lại lâu, nhặt lấy áo khoác trên mặt đất rồi vội vàng rời đi. Lục Ngu ở phía sau gọi rất nhiều tiếng, nhưng hắn cũng không nghe thấy.

Sau khi trở về, tổng tài đại nhân lập tức buồn rầu.

Vừa lúc bạn bè đến tìm hắn, nghe được câu chuyện từ đầu đến cuối từ miệng Tống Giản Lễ.

"Cậu thật không thông suốt." Bạn bè nhận xét.

Tống Giản Lễ: ?

"Một Omega, đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại cho cậu đến giúp đỡ, tại sao cậu ấy không gọi cho cục giám thị? Khả năng xử lý tình huống khẩn cấp của họ không phải mạnh hơn cậu sao?"

"Lại còn đồng ý cho cậu tạm thời đánh dấu, trời ơi, tôi theo đuổi vợ tôi còn không có đãi ngộ này."

"Còn nữa, trước đó, một Omega lại dám an tâm đưa một Alpha về nhà vào nửa đêm?"

"Nếu là cậu xem, ngón tay bị thương thì chỉ ngón tay bị thương thôi chứ sao lại chụp cả chân vào?"

"Cậu còn có cả chìa khóa nhà người ta, cậu ấy ám chỉ đủ rõ ràng rồi còn gì?"

"Chậc chậc chậc, cậu vẫn là Tống Giản Lễ mà tôi biết sao? Đầu óc sao có thể trì độn đến mức này chứ?"

------

Không phải Tống Giản Lễ đầu óc trì độn, chỉ là mọi chuyện liên quan đến Lục Ngu, hắn đều phản ứng không kịp. Bây giờ Lục Ngu không ở bên cạnh, một câu nhắc nhở của bạn bè làm Tống Giản Lễ bừng tỉnh.

Chiều hôm đó, Tống Giản Lễ hẹn Lục Ngu đi ăn cơm.

Sau đó những chuyện xảy ra có chút kịch tính.

Dù sao thì cũng đã theo đuổi được người trong mộng.

Sau một thời gian dài bên nhau, Tống Giản Lễ chợt nhớ ra một chuyện, hắn ôm Lục Ngu vào lòng hôn một cái: "Em đổi hết mấy ông chủ trong WeChat của em sang một WeChat khác đi, cái WeChat này của em là để khoe ân ái."

Lục Ngu ôm cổ hắn: "Vốn dĩ ngoài anh ra thì không có thêm ông chủ nào khác."

"Ngoan lắm." Tống Giản Lễ nói.

Một tuần sau, Tống Giản Lễ đột nhiên ngồi bật dậy khỏi giường, không đúng.

Vậy thì cái bài đăng trên vòng bạn bè trước đó đã cổ vũ Tống Giản Lễ đủ dũng khí đi gặp Lục Ngu là có ý nghĩa gì?

【Vì một bé mèo hoang không thể về nhà được, đành phải cho nó ở tạm trong phòng tranh một đêm, mai nghỉ một buổi nhé mọi người, đừng đến nhé. Trời mưa to quá đi mất [tức giận][tức giận]】

"Em thích anh từ lúc đó rồi đúng không?!" Tống Giản Lễ như bắt được bí mật động trời nào đó, đắc ý ôm người vào lòng hôn.

Lục Ngu nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Không đúng."

"Cái gì không đúng?" Tống Giản Lễ khó hiểu.

"Thích anh từ sớm hơn cơ." Lục Ngu nói.

Tống Giản Lễ: ?

"Em chưa nói với anh đúng không, anh là người duy nhất mà em chủ động xin WeChat."

 

*Tác giả có lời muốn nói:

Vì cả chính văn và tuyến If đều là Giản ca thông suốt trước, nên lần này sẽ là Tang Tang thông suốt trước nhé! Thưởng thức một chút Tang Tang "câu dẫn" nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK