Trong ký ức tuổi thơ của Từ Sâm, chỉ có hai người khiến cậu khắc sâu: người mẹ suốt ngày khóc đến xé lòng và người cha suốt ngày say rượu bạo hành. Khi đó cậu còn chưa tên là Từ Sâm, mà là Hứa Sâm. Sau này mẹ mất, cha vào tù, thế là Từ Sâm trở thành đứa trẻ không ai muốn, bị họ hàng đưa vào cô nhi viện.
Cậu lớn lên rất đẹp trai, những người đến cô nhi viện đều muốn đưa cậu về nhà, nhưng Từ Sâm tính tình không tốt, suốt ngày mặt mày cau có, ai lại gần là cậu trừng mắt, lâu dần không chỉ không ai nhận nuôi cậu mà ngay cả trẻ con trong cô nhi viện cũng không thân thiết với cậu.
Năm cậu tám tuổi, một nhà từ thiện cùng con mình đến cô nhi viện làm phỏng vấn. Nhà từ thiện được phóng viên phỏng vấn, còn con của ông thì bị bỏ xó một bên. Khi đó Từ Sâm đang định trèo tường ra ngoài, phía sau bỗng vang lên một giọng nam hơi non nớt: "Em muốn chạy ra ngoài à?"
Từ Sâm sợ đến mức trượt chân, trực tiếp ngã từ bức tường cao hai mét xuống, lúc đó thấy mắt đầy sao, không tìm ra phương hướng.
"Anh là ai vậy?" Từ Sâm ôm mông quay người lại.
Rồi cậu nhìn chằm chằm mặt người ta không nói gì. Cậu không phải chưa từng thấy người đẹp, ngày thường trên TV cũng gặp không ít, nhưng đẹp đến mức này thì thật sự là lần đầu tiên cậu thấy.
Từ Trạch Xuyên mặt lạnh nhìn đứa nhóc con trước mắt, mặt mũi không được sạch sẽ lắm, nhưng ngũ quan lại rất đẹp, nhìn qua rất đáng yêu.
"Anh là Từ Trạch Xuyên." Anh lạnh lùng nói. Lúc này Từ Trạch Xuyên đã mười lăm tuổi, trưởng thành hơn Từ Sâm tám tuổi rất nhiều. Vì từ nhỏ lớn lên trong gia đình nghiêm khắc, cả người anh đều toát ra vẻ cấm dục, đứng đắn và tự phụ.
Từ Sâm ngẩng đầu nhìn anh rất lâu, không hiểu sao lại trả lời câu nói đầu tiên của Từ Trạch Xuyên: "Đúng vậy, tôi không muốn ở đây."
"Em có thể chạy đi đâu? Em không có nhà." Từ Trạch Xuyên có chung một cái nhìn về những người trong cô nhi viện, đó là không có cha mẹ, không có nhà, cô đơn hiu quạnh, là những đứa trẻ hoang dã không ai muốn.
Từ Sâm có chút tức giận, cảm thấy người này đẹp trai nhưng lại rất vô lễ: "Vậy anh có nhà không?" Cậu phản bác lại theo bản năng, Từ Trạch Xuyên sao có thể không có nhà, cha anh đang ở cách đó không xa làm phỏng vấn.
Nhưng Từ Sâm nói cũng không sai, từ khoảnh khắc Từ Trạch Xuyên sinh ra, anh đã lớn lên theo quỹ đạo mà Từ Hữu Thông đã vạch sẵn cho anh. Ở đây, anh không có tình yêu thương của cha mẹ, nhà cũng chỉ là một căn phòng trống rỗng để ngủ.
Nhưng Từ Trạch Xuyên vẫn theo bản năng trả lời: "Tôi có nhà."
"Ồ, vậy thì anh thật hạnh phúc." Từ Sâm ngắm xong gương mặt kia, quay người lại chuẩn bị trèo tường ra ngoài. Tất cả người lớn trong cô nhi viện đều đang bận rộn, không ai để ý Từ Sâm đang trèo tường ở đây.
Từ Trạch Xuyên kéo tay cậu lại: "Em muốn chạy ra ngoài à? Tại sao lại trèo tường?"
Từ Sâm có chút cạn lời, người này nhìn lớn hơn cậu nhiều như vậy, tại sao đầu óc lại không dùng tốt chứ? "Vì ngoài cửa có bảo vệ, họ nhìn thấy tôi là không ra được." Nếu không phải Từ Trạch Xuyên quá đẹp trai, Từ Sâm lười không thèm trả lời anh. Cậu lắc tay muốn Từ Trạch Xuyên buông ra, nhưng Từ Trạch Xuyên lại nắm rất chặt: "Anh buông ra đi."
Từ Trạch Xuyên nâng mí mắt nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Anh dẫn em ra ngoài."
"Anh sao lại... Ai, anh muốn làm gì? Anh buông tôi ra!" Từ Sâm còn chưa hỏi xong, cậu đã bị chàng trai sức lực lớn hơn mình rất nhiều này kéo đi về phía đám đông đang phỏng vấn.
Hai người động tĩnh không nhỏ, các phóng viên đang phỏng vấn đều im lặng, Từ Hữu Thông đang bị vây trong đám đông mí mắt giật một cái, lập tức nhìn thấy con trai mình kéo một cậu bé đi tới.
"Cha, con muốn một đứa em trai." Giọng Từ Trạch Xuyên không lớn, nhưng cũng đủ để mọi người nghe thấy.
Vợ của Từ Hữu Thông sau khi sinh Từ Trạch Xuyên không lâu đã qua đời. Ông nhiều năm không tái hôn cũng là vì tình cảm này, Từ Trạch Xuyên muốn một đứa em trai, Từ Hữu Thông cũng sẽ không cưới người khác nên chỉ có thể dựa vào việc nhận nuôi.
Từ Sâm: ?
Tóm lại, dưới áp lực của phóng viên và sự đề cử nhiệt tình của viện trưởng, Từ Sâm cứ thế không hiểu sao lại được đưa về Từ gia, tên cũng từ Hứa Sâm đổi thành Từ Sâm.
Từ Sâm không thể đoán được vì sao Từ Trạch Xuyên đột nhiên muốn đưa mình về nhà, nhưng cậu cũng chỉ là từ một đứa trẻ mồ côi nghèo khổ biến thành một đứa trẻ mồ côi nhà giàu mà thôi, dù sao Từ Hữu Thông cũng không công nhận đứa con nuôi này của mình.
Việc Từ Trạch Xuyên làm cho Từ Hữu Thông mất mặt trước mọi người đương nhiên cũng phải chịu trừng phạt, ngày đó về Từ Trạch Xuyên đã quỳ ba tiếng đồng hồ, Từ Sâm không biết.
Nhưng ba tiếng đồng hồ đó đã đổi lấy cho Từ Sâm một "gia đình".
Từ đó, căn biệt thự to lớn đã có thêm một bóng dáng nhỏ bé, những người trong biệt thự đều do Từ Hữu Thông sắp xếp, họ đối xử với Từ Sâm cũng nghiêm khắc như đối với Từ Trạch Xuyên.
Năm đầu tiên mới chuyển đến, vì Từ Trạch Xuyên mà Từ Sâm đã cố nhịn thái độ của những người giúp việc đó, nhưng khi cậu thấy quản gia vì Từ Trạch Xuyên thi không đạt hạng nhất mà phạt Từ Trạch Xuyên không được ăn cơm, cậu lập tức nhận ra trong căn nhà này, Từ Trạch Xuyên chỉ có mỗi mình người "em trai" cậu đây là người tốt.
Thế là cậu lên tiếng chống đối vị quản gia trẻ tuổi nhưng uy nghiêm kia. Cậu biết người nhà này sẽ không làm gì mình, vì cậu được Từ Hữu Thông nhận nuôi dưới ánh mắt của truyền thông, cậu mà có chuyện gì thì danh tiếng của Từ Hữu Thông sẽ không giữ được.
Quản gia tức đến mức huyết áp cao tái phát.
Thế là ngoài ngày được nhận nuôi, Từ Sâm lần thứ hai gặp được Từ Hữu Thông.
Cậu và Từ Trạch Xuyên cùng nhau bị phạt quỳ.
Hai người quỳ gối trên gác mái, Từ Sâm khom lưng quỳ rạp trên đất, mặt áp sát mặt đất, mông vểnh cao, tay buông thõng vô lực bên người.
Cậu nhìn Từ Trạch Xuyên quỳ thẳng tắp, thổi một hơi vào anh: "Anh, thoải mái không?"
Cậu hỏi là chuyện nhìn thấy vị quản gia kia vì huyết áp cao mà ngất xỉu.
Từ Trạch Xuyên đẩy gọng kính, lạnh lùng liếc cậu một cái, không nói gì.
Từ Sâm lập tức nhe răng cười: "Anh đừng có giả vờ, hôm nay tôi thấy anh cười trộm đấy."
Từ Trạch Xuyên đúng là đã cười, nhưng anh cười vì những lời Từ Sâm mắng quản gia rất buồn cười. Giờ Từ Sâm lại cùng mình bị phạt quỳ, trong lòng anh cũng không vui vẻ như vậy nữa.
"Em không cần thay anh tức giận, anh thi không tốt thì đáng bị phạt." Từ Trạch Xuyên nghe có vẻ như chẳng cảm kích chút nào.
Từ Sâm vừa nghe thì bực mình, thẳng lưng quỳ ngay lập tức, suýt nữa đứng bật dậy. Chỉ là nghĩ đến mình còn đang bị phạt quỳ, cậu lại ngoan ngoãn quỳ gối xuống đất, sau đó quỳ sát lại gần Từ Trạch Xuyên.
"Tôi mà biết sớm nhà mấy người họ Từ có cái đức hạnh này..." Từ Sâm còn chưa nói hết, Từ Trạch Xuyên đã lên tiếng cắt lời: "Là nhà chúng ta họ Từ, em cũng họ Từ."
"Được được được, nhà chúng ta họ Từ, nhà chúng ta họ Từ." Cậu sớm biết Từ Trạch Xuyên thích vặn vẹo câu chữ, Từ Sâm vốn là người lười tranh cãi nên chỉ qua loa vài câu rồi nói tiếp: "Sớm biết nhà chúng ta họ Từ có cái đức hạnh này, tôi chết cũng không theo anh về đâu, phí công tôi còn tưởng về nhà với anh là có thể sống những ngày sung sướng."
Lông mày của Từ Trạch Xuyên hơi rung lên một chút, nghe Từ Sâm nói tiếp: "Anh nói xem anh dù gì cũng là con trai duy nhất của Từ gia, một quản gia thôi mà cũng có thể cưỡi lên đầu anh."
"Hơn nữa anh chỉ kém hạng hai có hai điểm thôi mà, hôm đó anh đi thi chẳng phải còn bị ốm sao? Bọn họ cũng chẳng biết quan tâm anh, chỉ quan tâm thành tích của anh thôi." Hôm đó vẫn là Từ Sâm phát hiện Từ Trạch Xuyên bị ốm, cho Từ Trạch Xuyên uống thuốc xong lại cùng anh đi bệnh viện.
Từ Trạch Xuyên vẫn không nói gì.
Từ Sâm tiếp tục luyên thuyên: "Thôi, anh là một kẻ cổ hủ, chuyện khác người nhất trong đời này chẳng phải là mang tôi về nhà sao?"
"Dù sao sau này anh không ưa ai trong nhà thì cứ nói với tôi, tôi và anh không giống nhau, tôi có gây ra bao nhiêu lỗi thì họ cũng sẽ không làm gì tôi." Từ Sâm xoa xoa đầu gối, đây là lần đầu tiên cậu bị phạt quỳ, không thể so với Từ Trạch Xuyên thường xuyên bị phạt quỳ, lúc này đã sắp không quỳ nổi rồi.
Từ Trạch Xuyên thấy hành động nhỏ của cậu, yết hầu khẽ nuốt xuống, cuối cùng cũng lên tiếng: "Em đừng chọc giận cha, anh sẽ không giữ được em đâu."
"Vậy thì anh cố gắng làm cho mình có thể giữ được tôi đi." Từ Sâm tiện miệng nói một câu. Cậu vẫn không quỳ được, lén lút đứng lên nhăn nhó xoa xoa đầu gối, sau đó đi kéo Từ Trạch Xuyên đang quỳ trên mặt đất: "Anh ơi, anh đừng quỳ nữa, đâu có ai nhìn chúng ta đâu."
Từ Trạch Xuyên khi bị phạt quỳ trước nay chưa từng có ai nhìn, anh có ý thức tự giác rất cao, mọi người đều biết anh sẽ ngoan ngoãn chịu phạt.
Từ Sâm không tuân thủ quy tắc cuối cùng đã thành công lây nhiễm sang Từ Trạch Xuyên. Chiều hôm đó, họ đã đấu bài địa chủ hai người trên gác mái. Không biết Từ Sâm lấy đâu ra bộ bài, nhưng Từ Trạch Xuyên tin rằng đây là lần đầu tiên trong mười lăm năm qua anh cảm thấy thoải mái và thư giãn như vậy.
Những ngày sau vẫn nhàm chán, nhưng có Từ Sâm ở bên thì khác hẳn.
Từ Sâm ở trường rất được yêu mến, tính cách hướng ngoại và gương mặt xinh đẹp đã thu hút rất nhiều bạn bè cho cậu, số người tỏ tình với cậu cả nam lẫn nữ chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi.
Nhưng Từ Sâm chẳng ưa ai, cậu cảm thấy không ai đẹp bằng anh trai mình, tuy anh trai cậu cổ hủ và giả vờ đứng đắn, nhưng từ năm tám tuổi cậu đã để ý đến gương mặt đó rồi, không thể nào trở nên xấu xí được.
Năm cậu 17 tuổi, Từ Trạch Xuyên 24 tuổi đã bắt đầu tiếp quản công ty. Thực ra sau khi Từ Sâm mười một tuổi, cậu đã nhận ra những người trong biệt thự dần dần bị thay đổi, không còn những người đáng ghét đó quản thúc cậu nữa, bởi vì người quản thúc cậu đã biến thành Từ Trạch Xuyên.
Tuy nhiên, không có những người đó theo dõi từng cử chỉ của mình, Từ Sâm cũng cảm thấy tự do hơn rất nhiều. Cậu nghĩ có lẽ Từ Hữu Thông đã nghĩ thông suốt, cảm thấy Từ Trạch Xuyên dù sao cũng là con ruột của mình, không thể đối xử như vậy được.
Con gái độc nhất của Sở gia - Sở Nghiên học cùng lớp với Từ Sâm. Cô không hề che giấu tình cảm của mình dành cho Từ Sâm, thậm chí trong bữa tiệc sinh nhật của mình, cô còn nhờ cha mình nói với Từ Hữu Thông về việc muốn liên hôn với Từ Sâm.
Gia tộc Từ gia làm ăn lớn, nhưng việc kết giao với Sở gia cũng là như hổ thêm cánh, Từ Hữu Thông đã âm thầm đồng ý thay Từ Sâm.
Khi Từ Sâm biết chuyện này, Từ Trạch Xuyên đã xử lý xong rồi. Từ Sâm không biết Từ Trạch Xuyên đã xử lý thế nào, nhưng ít nhất là đã giải quyết được chuyện này.
"Anh cũng không biết chuyện này." Từ Trạch Xuyên đang làm việc trong thư phòng, Từ Sâm rất thích làm phiền đối phương khi anh làm việc. Lúc này cậu đang tựa vào cạnh bàn nghịch đồ trang trí trên bàn của Từ Trạch Xuyên, phát ra tiếng leng keng leng keng.
Từ Trạch Xuyên liếc nhìn mông của Từ Sâm đang đè lên mép bàn. Từ Sâm đã sớm trưởng thành, vóc dáng phát triển cực kỳ cân đối, eo thon gọn, đôi chân dài, ngũ quan cũng càng tinh xảo và sắc nét nên việc nhiều người thích cậu là điều bình thường.
"Nhiệm vụ hiện tại của em là học hành tử tế, không cần phân tâm những chuyện này." Từ Trạch Xuyên tháo kính xuống, không còn nhìn chằm chằm đối phương nữa.
Từ Sâm quay người lại, cười rất bất đứng đắn, trêu chọc: "Em còn tưởng là anh ghen tị, không vui khi em lấy người ta chứ."
"Em đứng đắn một chút đi." Từ Trạch Xuyên trừng mắt nhìn cậu.
Từ Sâm càng lớn càng thích nói đùa, Từ Trạch Xuyên thường xuyên không phân biệt được Từ Sâm rốt cuộc là nói đùa hay nói thật.
Mỗi lần trêu chọc anh đến mức tâm viên ý mã xong, Từ Sâm lập tức vỗ mông biến mất, để anh một mình trong phòng suy xét lại tình cảm của mình.
Từ Sâm nhìn đôi mắt sâu thẳm khó lường của Từ Trạch Xuyên, khẽ nhếch khóe môi: "Nhà chúng ta có anh cố gắng là được rồi, anh đừng có quản thúc em chứ."
Từ Trạch Xuyên không đeo kính, không nhìn rõ vẻ mặt của Từ Sâm, chỉ cảm thấy đối phương hình như cố tình chọc giận mình.
Từ Sâm nhìn hàm răng đang siết chặt của Từ Trạch Xuyên, tiếp tục nói: "Em phải đi rồi."
"Đi đâu?" Từ Trạch Xuyên không cần nghĩ ngợi đã hỏi dồn.
Từ Sâm trầm tư một lát mới nói: "Hẹn hò."
"Với ai?"
"Anh không quen đâu, một cô em khóa dưới."
"Không được đi." Từ Trạch Xuyên đưa tay nắm lấy cổ tay Từ Sâm, vẻ mặt lạnh lẽo đáng sợ.
Từ Sâm nhưng không sợ anh: "Tại sao? Em cũng sẽ không làm bậy."
"Em luôn thích chọc tức anh." Từ Trạch Xuyên nắm chặt tay, đau đến mức Từ Sâm phải hít một hơi: "Ai da."
"Sao anh cứ thích nhúng tay vào cuộc sống riêng tư của em thế?" Cổ tay Từ Sâm đau, nhưng cậu cũng rất đắc ý vì cậu hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi lạnh lẽo này trên mặt Từ Trạch Xuyên.
"Vì anh là anh trai của em." Giọng Từ Trạch Xuyên cũng lạnh đi một tone, anh chọn dùng cái cớ này để can thiệp vào cuộc sống của Từ Sâm.
Lý do này không thuyết phục được Từ Sâm, ngược lại còn khiến Từ Sâm càng tức giận: "Ồ, hóa ra là anh trai tốt của tôi à."
Ngữ khí của cậu nghe có vẻ cũng không vui.
Cậu không tin Từ Trạch Xuyên hết lần này đến lần khác nhúng tay vào chuyện riêng tư của mình chỉ vì anh là anh trai của cậu, thật hoang đường.
Chẳng lẽ luôn là do mình tự đa tình ư? Chẳng lẽ chuyện tối hôm đó nghe thấy Từ Trạch Xuyên gọi tên mình trong phòng tắm rồi tự an ủi là cậu nghe nhầm sao?
"Anh trai tốt, vậy bao giờ tôi mới được nói chuyện yêu đương đây?" Từ Sâm cũng không có tính tình tốt, cãi tay đôi với đối phương.
Từ Trạch Xuyên lại một lần nữa rơi vào thống khổ, một mặt anh cảm thấy Từ Sâm là do mình một tay nuôi lớn, không nên có tình cảm vượt quá tình thân. Một mặt lại cảm thấy Từ Sâm là do mình nuôi lớn, vậy anh làm gì cũng là đương nhiên.
"Tóm lại, bây giờ thì không được." Từ Trạch Xuyên né tránh tình cảm của chính mình.
Từ Sâm tức giận hất tay anh ra: "Anh quản quá rộng rồi đấy, anh tưởng tôi không biết à, từ khi tôi mười hai tuổi, tất cả những người thích tôi đều bị anh đuổi đi hết, tôi không tin anh quản thúc tôi như vậy chỉ vì tôi là em trai anh đâu. Nếu anh không nói được một lý do hợp lý, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không về nhà nữa."
Đứa trẻ lại nổi giận.
Đầu Từ Trạch Xuyên hơi đau.
"Em muốn lý do gì?" Ngữ khí và thái độ này cứ như thể đang nói nếu Từ Sâm muốn lý do nào thì anh có thể bịa ra lý do đó.
Từ Sâm hoàn toàn nổi giận, cậu thật sự không có cách nào giao tiếp với con người cố chấp này. Cậu nắm lấy điện thoại trên bàn định đi, giây tiếp theo, một bàn tay từ phía sau vươn tới bịt miệng cậu, một tay khác từ phía sau giam cầm eo cậu.
Ngay sau đó, trên cổ lập tức có một vết răng mang tính trừng phạt, đau đến mức Từ Sâm giãy giụa mạnh mẽ, nhưng sức lực của cậu trước giờ vẫn không bằng Từ Trạch Xuyên.
Cậu hình như ngửi thấy mùi máu tanh.
Mẹ nó, Từ Trạch Xuyên cái tên tâm thần này.
Cậu thuận thế nắm lấy tay Từ Trạch Xuyên đang che môi mình rồi cắn xuống, vừa đúng chỗ hổ khẩu, rất nhanh giữa môi răng cậu cũng nếm được một mùi tanh nồng, ngọt lờ lợ.
Từ Trạch Xuyên ban đầu chỉ muốn để lại một dấu vết không thể gặp người trên người Từ Sâm mà thôi.
Chỉ là anh không biết mọi chuyện đã mất kiểm soát như thế nào, đợi đến khi anh tỉnh lại, Từ Sâm đã bị anh đè dưới thân, đang khóc lóc chửi anh là đồ móng heo. Anh nhìn người bị bắt nạt đến mức mắt lờ đờ không có tiêu cự, sống lưng căng cứng, run rẩy buông "vũ khí" rồi bỏ ra ngoài.
...
Từ hôm nay trở đi, mối quan hệ giữa hai người đã trở nên vi diệu. Từ Trạch Xuyên cảm thấy mình bị "tính kế", ban đầu anh áy náy, dù sao anh không biết tình cảm của Từ Sâm dành cho mình mà lại mạnh mẽ trói buộc người ta ở bên cạnh.
Nhưng hiện tại nhìn Từ Sâm chủ động sụp eo vểnh mông chờ anh trên giường, Từ Trạch Xuyên cũng trầm mặc.
Thôi, dù sao cũng là do anh nuôi lớn. Từ Trạch Xuyên chủ động sa ngã.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau sẽ nói rõ lý do anh trai muốn mang Từ Sâm về nhà theo góc nhìn của anh ấy.
Đau bụng kinh uống Ibuprofen không tác dụng lắm.
Đột nhiên nhớ ra một câu nói đùa: "Đau bụng kinh uống Ibuprofen, kết quả viêm ruột thừa không đau."
Vậy Ibuprofen của tôi chạy đi giảm đau ở chỗ nào trên người rồi nhỉ?