Tuy Lục Ngu luôn cảm thấy gần đây Tống Giản Lễ có chút kỳ lạ — chẳng hạn như dính lấy cậu nhiều hơn trước, thậm chí chỉ cần cậu cùng bạn cùng phòng ra ngoài một lúc thôi là Tống Giản Lễ cũng gọi điện liên tục — nhưng người kia lại không phải đang ghen vì cậu đi chơi với người khác, mà đơn thuần là quan tâm.
Hắn thường hỏi cậu có gặp người lạ nào đáng nghi không, hoặc dạo gần đây có số lạ nào gọi đến hay không.
Từng chút một, sự quan tâm ngày càng rõ rệt.
"Thực ra thì em không thấy người lạ nào hết. Nhưng anh có thể bảo vệ sĩ của anh đừng đi gần em quá được không? Có nhiều người đang nhìn chằm chằm vào họ đấy. Đây là khu ký túc xá đại học, đến bảo vệ của trường cũng đi theo phía sau bọn họ." Lục Ngu cố tình né sang một bên để nghe điện thoại, không muốn để bạn cùng phòng hay bạn học biết mình có liên hệ với vệ sĩ.
Tống Giản Lễ ho nhẹ một tiếng: "Anh đã nói với bọn họ đừng theo sát như vậy rồi mà..."
Nhưng thật ra Tống Giản Lễ không hề nói như vậy. Lục Ngu không hề "ngây thơ" như trước nữa. Trước kia khi còn ở biệt thự, cậu thậm chí không biết phía sau mình có người đi theo. Bây giờ đám người kia bám sát như thế, rõ ràng là do ý của Tống Giản Lễ. Tuy nhiên, Lục Ngu cũng không định vạch trần hắn.
"Dạo gần đây sao kỳ lạ thế nhỉ." Lục Ngu đá nhẹ một hòn đá nhỏ dưới chân, thì thầm.
Tống Giản Lễ trêu: "Nghe nói dạo này có mấy băng bắt cóc chuyên nhằm vào mấy cậu trai đẹp trai như em đó."
"Anh chỉ biết nói linh tinh." Lục Ngu nghe ra được Tống Giản Lễ đang cố tránh né đề tài này, cũng không muốn làm hắn khó xử nên chuyển hướng câu chuyện theo ý hắn.
Tống Giản Lễ bật cười khẽ: "Bảo bối, chơi vui không?"
"Ừm, em ăn cơm với bạn xong, lát nữa tụi em tính qua khu trò chơi điện tử xem sao." Lục Ngu quay đầu nhìn đám bạn học đang đợi mình, rồi hạ giọng nói tiếp với Tống Giản Lễ.
Tống Giản Lễ chưa bao giờ cấm đoán Lục Ngu làm gì, vì hiện giờ cậu đã sống rất tốt. Cậu có bạn bè mới, có sở thích riêng, không còn suốt ngày ru rú trong nhà nữa. Năm ngoái, Tống Giản Lễ còn đổi cho cậu một bác sĩ tâm lý khác, và Lục Ngu còn chủ động hỏi thăm về vị bác sĩ nữ trước kia.
Tóm lại, kết quả cuối cùng là rất tốt.
Mỗi lần hai người nằm ngủ cùng nhau, Tống Giản Lễ rất thích nghe Lục Ngu kể chuyện trường lớp. Có khi đang kể thì Lục Ngu ngủ luôn, cũng có lúc lại càng nói càng hào hứng, đến mức phải bật dậy dùng tay chân mô tả cho Tống Giản Lễ xem.
Vì vậy, cuộc sống của Lục Ngu ở trường càng tích cực thì Tống Giản Lễ càng vui.
"Ăn cơm chiều trong ký túc xá à? Nhớ đừng ăn mấy đồ vặt ven đường nhiều quá." Tống Giản Lễ nhắc nhở.
Lục Ngu: "Em biết rồi, em có ăn nhiều đâu."
"Thế thì chắc chưa no nhỉ? Anh sẽ bảo người mang thêm đồ ăn tới cho em. Lát nữa em đến phòng bảo vệ lấy là được." Tống Giản Lễ nói khi vừa nhìn thấy thư ký gõ cửa bước vào, hắn ra hiệu cho cô đừng lên tiếng.
Mắt Lục Ngu mở to hơn: "Anh coi em là heo à? Sao phải ăn nhiều vậy chứ?"
"Dù là heo thì cũng đáng yêu mà." Mỗi lần nói chuyện với Lục Ngu, Tống Giản Lễ đều hạ giọng một cách bản năng, hoàn toàn khác với con người thường ngày của hắn. Ít nhất là thư ký của hắn chưa từng nghe ông chủ của mình dùng giọng điệu như vậy.
Nghe như đang nói chuyện yêu đương với bạn trai nhỏ.
Nội dung cuộc trò chuyện còn khiến người ta "sốc" nữa là đằng khác. Thư ký tuy thấy buồn cười nhưng không dám để lộ ra mặt.
"Em không thèm đôi co với anh nữa. Bạn em đợi em nãy giờ rồi, cúp máy trước nhé!" Lục Ngu bất đắc dĩ thở dài.
Tống Giản Lễ: "Được, nhớ cẩn thận nhé, đừng đi tách nhóm, lúc về nhớ tới phòng bảo vệ lấy đồ ăn."
Lục Ngu gật đầu: "Em biết rồi."
"Vậy anh cúp máy trước, bảo bối."
Lục Ngu: "Ừm."
Thư ký đang đứng trước mặt Tống Giản Lễ hơi lúng túng, không dám nhìn thẳng vào hắn.
"Chuyện tôi bảo cô điều tra thế nào rồi?" Vừa cúp điện thoại, ánh mắt Tống Giản Lễ lập tức trở lại bình thản, lạnh lùng khiến người ta khó tin rằng người dịu dàng vừa rồi và người hiện tại là cùng một người.
Cô thư ký bước tới đưa tài liệu: "Đây là công ty của người đó ở nước ngoài."
Tống Giản Lễ gật nhẹ đầu, mở tập hồ sơ ra xem.
——
Lục Ngu và mấy người bạn về trường đúng giờ, cậu vội vàng chạy tới phòng bảo vệ để lấy đồ ăn khuya mà Tống Giản Lễ đã đặt cho mình. Sau khi báo tên và lớp học, bảo vệ đưa cho cậu hai phần đồ ăn được đóng gói rất tinh tế.
Lục Ngu không nghĩ nhiều, ôm lấy hai hộp đồ ăn rồi cùng bạn cùng phòng quay về ký túc xá.
【Lấy được rồi, cảm ơn Giản ca!】Lục Ngu lập tức nhắn tin báo cho Tống Giản Lễ biết.
Sau đó cậu mới mở hộp ra đặt lên bàn, một phần là sandwich dinh dưỡng, phần còn lại là bánh kem vị dâu.
Lục Ngu thấy lạ, vì buổi tối cậu không ăn bánh kem, mà Tống Giản Lễ cũng biết điều đó. Thế nên vì sao lại mua cho cậu? Chẳng lẽ là vì lần trước cậu lỡ miệng nhắc đến nó trước mặt Tống Giản Lễ?
Nghĩ vậy thì lại thấy hợp lý.
Lúc đó Tống Giản Lễ nhắn lại: 【Giờ mới lấy được à?】
【Chẳng phải về trường muộn quá rồi sao?】
Lục Ngu vừa cầm điện thoại vừa nhắn lại: 【Cũng không muộn đâu, còn chưa đến giờ đóng cổng ký túc xá mà】
Tống Giản Lễ vừa mới tắm xong, đang đứng ở ban công nhìn cây cà chua mà Lục Ngu trồng, giờ đã kết trái, rất tươi tốt.
【Lại không ngoan rồi】 Tống Giản Lễ nhắn lại.
Lục Ngu chu môi đoán rằng lát nữa thế nào cũng bị lải nhải, nên nhanh tay chụp ảnh đồ ăn gửi qua.
【Anh mua nhiều quá, em ăn không hết đâu】
【Bánh kem với sandwich em ăn không hết, em chia cho bạn cùng phòng được không?】
Tống Giản Lễ nhìn ảnh thì cau mày lại, lập tức gọi video cho Lục Ngu.
"Cái bánh kem cũng là lấy từ chỗ bảo vệ sao?" Tống Giản Lễ không chào hỏi mà hỏi thẳng.
Nghe giọng hắn nghiêm túc, Lục Ngu cũng ngồi ngay ngắn lại, trả lời: "Đúng vậy, em chỉ nói tên với lớp, bảo vệ đưa cho em hai phần này."
"Bánh kem không phải anh mua hả?" Lục Ngu nhìn thấy Tống Giản Lễ nhăn mày cũng lo lắng theo: "Có phải em lỡ lấy nhầm phần của người khác không?"
Tống Giản Lễ lắc đầu, Lục Ngu cũng bắt đầu nghĩ lại, lúc nãy cậu đã báo cả lớp học, chẳng lẽ lớp cậu có hai người tên Lục Ngu?
"Không sao đâu Tang Tang, cái bánh kem đó em cứ vứt đi là được, đừng để ý." Tống Giản Lễ nói.
"Nhưng mà... nếu thật sự là của người khác..." Lục Ngu vẫn lo lắng.
"Anh sẽ bồi thường cho người ta, nhưng tóm lại cái bánh kem đó em đừng động vào."
Lục Ngu gật đầu đồng ý.
Thấy Lục Ngu lo lắng quá mức, Tống Giản Lễ mỉm cười dịu dàng: "Không sao đâu Tang Tang, đừng nghĩ ngợi lung tung. Dù gì thì người nghĩ nhiều là anh mà? Lỡ như là có ai đó theo đuổi em rồi âm thầm gửi thì anh còn khổ tâm hơn."
Lục Ngu bật cười: "Sao có chuyện đó chứ, Giản ca toàn nói bậy."
"Đói không? Đói thì ăn sandwich đi, không đói thì vứt luôn với bánh kem, đừng để muộn quá lại đau bụng." Tống Giản Lễ dặn.
"Em hơi đói, ăn chút ít thôi, vứt hết thì phí quá." Lục Ngu trả lời.
"Chiều mai em không có tiết đúng không?" Tống Giản Lễ nhớ lại thời khóa biểu của Lục Ngu.
Lục Ngu cắn miếng sandwich rồi lắc đầu, nghĩ một chút mới trả lời: "Có tiết, thứ sáu có hai tiết bị dồn sang nên em học hết buổi chiều luôn."
"Vậy à..." Tống Giản Lễ như thở phào: "À đúng rồi Tang Tang, điện thoại em dạo trước có đem đi sửa phải không?"
"Đúng rồi, lúc đó em xuống giường sơ ý làm rơi cái bình nước trúng điện thoại, nên đem ra cửa hàng gần trường sửa, anh biết rồi còn gì." Khi đó Tống Giản Lễ định bảo trợ lý mua máy mới cho Lục Ngu, nhưng Lục Ngu đoán trước nên đã sửa xong mới báo lại.
Cái điện thoại đó là món mới nhất cậu mua hồi mới vào đại học, chỉ là mặt kính bị rạn thôi, vẫn dùng tốt, không cần đổi. Dù biết Tống Giản Lễ rất chiều mình, nhưng với Lục Ngu, đây là chiếc điện thoại tình nhân – giống máy của Tống Giản Lễ – nên cậu vẫn lưu luyến không muốn đổi.
Chuyện này Lục Ngu không kể với Tống Giản Lễ.
"Anh chỉ hỏi thế thôi." Tống Giản Lễ nhìn Lục Ngu nhét đầy đồ ăn trong miệng, bật cười: "Uống nước đi, coi chừng nghẹn."
"Dạ." Lục Ngu ngoan ngoãn rót một ly nước nhấp từng ngụm.
"Mai tan học anh đến đón em, về nhà ăn tối nhé." Tống Giản Lễ đề nghị.
"Hả? Anh không có tiết sao?" Lục Ngu hỏi với miệng còn đầy thức ăn.
Cậu uống cạn nước, vỗ ngực để nuốt xuống, rồi nói tiếp: "Em nhớ anh có tiết tự học buổi tối mà?"
"Vậy thì trốn." Tống Giản Lễ bật cười vì hành động của cậu, mắt hắn cong cong.
Lục Ngu lắc ngón tay: "Anh học hư rồi nha."
"Ừm, là em học hư nha." Tống Giản Lễ nhại lại giọng của Lục Ngu.
"Không được bắt chước em nói chuyện." Lục Ngu thấy Tống Giản Lễ ngày càng trẻ con, đôi khi còn bắt chước giọng mình nói chuyện.
Sau đó hai người nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Cúp điện thoại xong, Lục Ngu đứng dậy đem bánh kem bỏ vào thùng rác ở góc phòng.
Phía sau, Triệu ca liếc nhìn rồi hỏi: "Sao lại vứt? Phí phạm thế."
"Tại tôi không ăn bánh kem vào buổi tối... ăn vào dễ đau dạ dày." Lục Ngu nói dối.
"Vậy bạn trai cậu còn gọi thêm bánh kem cho cậu?" Một người khác tên Hoan Ca hỏi.
Lục Ngu nhanh trí đáp: "Ảnh đâu biết tụi mình về muộn vậy đâu..."
"Ừ thì cậu cũng nên ăn ít lại thật, hôm đó ăn mấy miếng gà rán mà nửa đêm nôn ra cả trời đất, làm tụi này sợ chết khiếp." Triệu ca nhớ lại chuyện trước.
Lục Ngu cũng thấy sợ: "May mà ói ra hết, bác sĩ kiểm tra chỉ bảo tôi ăn nhiều thôi chứ không biết ăn gì, chứ không thì nếu Giản ca biết chắc tôi bị mắng chết mất."
"Bạn trai cậu dữ vậy hả?"
"Anh ấy không dữ đâu, chỉ là lo cho tôi quá thôi." Lục Ngu lắc đầu.
Hoan Ca đùa: "Nghe mà phát ngán ghê."
Lục Ngu cũng ngượng ngùng gãi gãi tai.
Vì sợ mình lấy nhầm bánh kem của người khác, trước khi ngủ, Lục Ngu vẫn nhờ Trình Khánh lên diễn đàn đăng một bài, hỏi xem có ai đặt cái bánh kem ấy không, cậu sợ mình lỡ cầm nhầm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, bài đăng đó cũng chẳng có ai quan tâm, lác đác chục bình luận, toàn nói đùa cho vui nên đúng là không phải lấy nhầm thật.
Vì vậy cả ngày hôm đó Lục Ngu vẫn cứ băn khoăn, rốt cuộc là ai đã đặt bánh cho mình?
Buổi chiều tan học, Tống Giản Lễ đã đứng chờ cậu từ lâu ở khu dạy học. Vừa thấy hắn, Lục Ngu chạy lại: "Giản ca, anh đợi lâu chưa?"
"Anh cũng mới đến thôi, đi siêu thị trước nhé?" Tống Giản Lễ tự nhiên nắm tay Lục Ngu.
Lục Ngu hỏi: "Được, em uống Coca được không?"
"Em ở bên anh là cứ đòi ăn uống mấy món vớ vẩn hoài, ăn ít lại đi, chuyên gia dinh dưỡng cũng bảo em phải kiểm soát rồi mà, quên rồi hả?" Tống Giản Lễ tuy không nói thẳng là từ chối, nhưng ý thì rõ ràng lắm rồi.
"Em chỉ ăn uống thỉnh thoảng thôi mà." Lục Ngu không vui khi bị nói như thể mình là đứa nhỏ không nghe lời.
Tống Giản Lễ hỏi: "Ở trường có lén ăn nữa không?"
"Thỉnh thoảng." Lục Ngu cắn răng nhấn mạnh hai chữ đó.
Tống Giản Lễ bật cười.
——
Tối đó, Lục Ngu không lay chuyển được Tống Giản Lễ, cuối cùng cũng xin phép trợ lý giáo viên để ở lại ký túc xá của hắn.
Lý do Tống Giản Lễ giữ cậu lại là vì gần đây hắn ngủ không ngon, phải có Lục Ngu bên cạnh mới yên giấc. Hắn nói rất nghiêm túc, Lục Ngu cũng không nhận ra có gì giả tạo.
Vậy nên lúc ngủ, Tống Giản Lễ cũng vừa ý ôm lấy Lục Ngu, hôn cậu hai cái rồi bóp nhẹ ngón tay: "Tang Tang, hôm nay anh thấy một bộ điện thoại đôi cho tình nhân, thấy rất hợp với tụi mình."
"Nhưng điện thoại của em mới dùng có nửa năm mà." Cậu hiểu ý Tống Giản Lễ là muốn mình đổi điện thoại.
Tống Giản Lễ nói: "Không phải em làm rơi mấy lần rồi sao?"
"Nhưng sửa xong rồi mà." Lục Ngu xoay người lấy điện thoại của mình.
"Anh xem... Hử?" Vừa mở điện thoại, cậu đã thấy một số lạ gọi tới hai lần, nhưng vì điện thoại để chế độ im lặng nên cậu không nghe thấy.
"Ai gọi vậy nhỉ..." Lục Ngu thắc mắc.
Tống Giản Lễ liếc qua số điện thoại, rồi lấy điện thoại từ tay Lục Ngu, tắt màn hình: "Kệ đi, nếu quan trọng họ sẽ gọi lại, nghe anh đi, đổi điện thoại mới nhé."
"Anh mua rồi mà, muốn em dùng cùng anh." Tống Giản Lễ lại ghé sát vào người Lục Ngu, vừa dụ vừa dỗ.
Lục Ngu đành chịu thua: "Thôi được rồi, được rồi."
Đêm khuya yên tĩnh, trong phòng chỉ có tiếng thở đều đặn của hai người. Không bao lâu sau, một bàn tay lặng lẽ vươn tới đầu giường, lấy điện thoại của Lục Ngu. Sau một lúc thao tác trong phần chặn cuộc gọi và cài đặt bảo mật, Tống Giản Lễ mới yên tâm đặt lại điện thoại.
Rồi xoay người, ôm Lục Ngu chặt thêm một chút.
Đêm còn dài.
——
Thời gian trôi qua khoảng nửa tháng.
Hôm đó, Lục Ngu ở phòng vẽ một mình, đúng lúc Tống Giản Lễ có cuộc họp không thể vắng mặt nên không đi cùng cậu.
Tuy vậy, mấy vệ sĩ vẫn đứng gác ngoài cửa như thường lệ.
Lục Ngu ghé lên cửa sổ tầng hai, lặng lẽ nhìn người đàn ông dưới gốc cây cách đó không xa.
Cậu nhớ là Lục Cẩn Luật đang ở nước ngoài mà.
Đã về rồi sao?
Vậy hôm đó bánh kem là do Lục Cẩn Luật đặt ư?
Thảo nào Tống Giản Lễ đột nhiên muốn đổi điện thoại cho cậu. Chắc là do điện thoại bị theo dõi rồi?
Vậy ra tất cả đều có dấu hiệu từ trước. Thảo nào dạo này Tống Giản Lễ cứ nhìn cậu đầy căng thẳng, mấy vệ sĩ cũng bám sát không rời sau mỗi lần cậu ra khỏi trường.
Lục Ngu đã sớm cảm thấy bất thường.
Cậu tựa người lên bàn nhìn Lục Cẩn Luật, không bao lâu sau một chiếc siêu xe khác đỗ lại gần đó, bước xuống là Trang Ninh Nguyệt và Lục Dư Ninh.
Ba người tụ lại một chỗ.
Đang bàn bạc gì vậy? Bàn chuyện làm sao để vào trong sao?
Thật là đáng ghét.
Rõ ràng đó là những người cậu đã cố sức thoát khỏi, nhưng chỉ cần còn mang họ Lục thì vẫn không thoát được.
Lục Ngu thở dài một hơi.
Cậu chống tay nâng mặt, cứ thế nhìn người đàn ông dưới bóng cây. Lục Cẩn Luật hình như định bước tới, nhưng bị Trang Ninh Nguyệt kéo lại.
Hai người bắt đầu tranh cãi.
Meo~
Con mèo dưới chân dụi đầu vào chân cậu.
Lục Ngu cúi người bế tiểu Bảo lên: "Tiểu Bảo, muốn về nhà à?"
"Meo." Tiểu Bảo li.ếm lòng bàn tay cậu, như thể cảm nhận được Lục Ngu đang buồn, nó làm động tác nịnh nọt.
Lục Ngu bật cười: "Anh sẽ không buồn đâu."
"Nhưng chuyện này có phải anh nên tự mình giải quyết không? Giản ca lúc nào cũng phải lo chuyện cho anh." Nói rồi cậu ôm tiểu Bảo xuống tầng.
"Chờ anh về nhé, anh giải quyết xong thì hai ta về nhà." Cậu đặt tiểu Bảo xuống bên cạnh khay cát, dặn dò.
"À mà, em sắp có em gái rồi đó. Bên phòng vẽ có một con mèo bị bỏ rơi, anh để ý nó lâu rồi, lần này dẫn em tới gặp nó thử, nếu thích thì mình mang về luôn nhé." Tiểu Bảo không hiểu lời Lục Ngu, chỉ "meo" một tiếng dài rồi chậm rãi nhảy lên nhà cây nằm nghỉ.
Lục Ngu bật cười, đứng dậy phủi tay rồi bước ra khỏi phòng vẽ.
Trời hôm đó nắng gắt, vừa ra khỏi cửa đã bị khí nóng phả vào mặt, mồ hôi chảy ướt cả lưng. Đám vệ sĩ canh ngoài cửa cũng mồ hôi nhễ nhại.
Họ vất vả như vậy cũng vì mình. Trong lòng Lục Ngu dâng lên cảm giác chua xót và áy náy.
Thấy Lục Ngu định bước ra nắng, vệ sĩ vội vàng bung dù đen che lên đầu cậu: "Lục thiếu gia, cậu định ra ngoài sao?"
"Tôi qua bên kia xem một chút." Lục Ngu nói thật.
Mấy người vệ sĩ biết là có người Lục gia ở phía đó, nên khi thấy Lục Ngu đột nhiên muốn qua đó thì cảm thấy khó hiểu. Vừa che dù cho cậu, vệ sĩ vừa nói: "Thiếu gia, cậu đi từ từ, để tôi gọi điện xin chỉ thị ông chủ một chút."
"Anh ấy sẽ không đồng ý cho tôi gặp họ đâu, nhưng tôi cũng sẽ không nghe lời anh ấy. Anh vệ sĩ, xin anh đừng cản tôi, tôi sẽ tự giải quyết được chuyện này." Cậu cúi đầu cảm ơn. Vệ sĩ đều là những người to cao, khỏe mạnh, đứng trước họ thì Lục Ngu trông nhỏ bé hơn hẳn.
Vệ sĩ chần chừ.
Lục Ngu liền nói tiếp: "Hơn nữa các anh vẫn ở đây mà, tôi sẽ không sao đâu."
Không biết có phải vì ánh mắt và giọng nói của cậu quá chân thành không, cuối cùng vệ sĩ cũng nhường đường.
Lục Ngu giờ đã không còn hồi hộp như lúc trước khi đối diện với những người đó nữa. Cậu đi đến trước mặt ba người, vẻ mặt điềm tĩnh.
Trang Ninh Nguyệt thì ngược lại, trông vừa hồi hộp vừa lúng túng, vội vàng chỉnh lại vẻ ngoài của mình, cố gắng để bản thân trông tốt nhất khi nhìn về phía Lục Ngu.
"Lục Ngu." Người lên tiếng là Lục Cẩn Luật.
Lục Ngu nhìn anh: "Anh về rồi?"
"Ừ. Anh chỉ muốn về xem em một chút, không có ý gì khác." Lục Cẩn Luật giải thích.
Anh gầy đi nhiều, khí chất cũng mất đi không ít. Nhưng lần này gặp Lục Ngu, anh vẫn cố ý mặc vest mới, trông tươm tất nhất có thể.
Việc giám sát anh ở trong nước vẫn chưa dừng lại, nên anh cũng không thể ở lại lâu. Lần này anh về thật ra là vì quá nhớ Lục Ngu. Trong giấc mơ anh thường thấy những chuyện đã xảy ra trước khi Lục Ngu mất trí nhớ — càng đẹp đẽ thì càng khiến người ta đau đớn.
"À." Lục Ngu thờ ơ đáp: "Bánh kem là anh mua à?"
"Bánh kem gì?" Trang Ninh Nguyệt thắc mắc hỏi Lục Cẩn Luật.
Anh không trả lời bà, mà nói với Lục Ngu: "Ừ, em lúc nhỏ rất thích ăn."
"Tôi không nhớ." Lục Ngu trả lời.
"Anh đã tìm hiểu kỹ về tình trạng của em ở Singapore, thật ra điều trị cũng không phức tạp đâu. Chỉ cần em muốn, anh có thể giúp em chữa khỏi." Đây mới là lý do thật sự khiến Lục Cẩn Luật quay về.
Lục Ngu nói: "Anh nghĩ tôi không biết sao? Là tôi không muốn chữa, tôi đã rất khó khăn mới thoát khỏi những điều khiến tôi đau khổ, tôi không muốn nhớ lại nữa."
Chưa bao giờ...
Lục Ngu chưa bao giờ nói với họ bằng biểu cảm và giọng điệu như vậy.
Trang Ninh Nguyệt chùi nước mắt nơi đuôi mắt. Trước giờ bà vẫn luôn âm thầm dõi theo Lục Ngu. Nếu không vì lần này Lục Cẩn Luật bất ngờ trở về, mà Lục Dư Ninh lại chuẩn bị đến tìm Lục Ngu thì bà vẫn sẽ chọn giấu mình trong bóng tối.
Bà không muốn nghe Lục Ngu nói ra những lời tuyệt tình thêm lần nào nữa.
Trái tim bà đã tan vỡ từ lâu.
Lục Dư Ninh nói: "Nhưng chúng ta vẫn là người nhà của em mà, em trai."
"Tôi có người nhà, nhưng không phải các người." Lục Ngu nhẹ nhàng trả lời.
Giọng điệu và thái độ điềm tĩnh của cậu như một lưỡi dao bén lặng lẽ đâm vào, không ai tránh được.
"Tang Tang, bọn chị không muốn làm phiền cuộc sống của em, nhưng cũng xin em đừng quá nhẫn tâm với bọn chị được không? Bọn chị thật sự rất yêu em." Hồi lâu không ai nói gì, Lục Dư Ninh mới cất tiếng.
"Tôi không hận các người đã là điều tốt nhất rồi. Tôi cũng không muốn hận các người. Hãy tránh xa tôi một chút. Giản ca luôn vì chuyện của tôi mà phải lo lắng, dì và mọi người cũng lo cho tình trạng của tôi. Ở Lục gia, tôi sinh ra rất nhiều bệnh, còn ở chỗ Giản ca thì mới dần dần được chữa lành."
"Các người chỉ mang đến thêm phiền phức cho cuộc sống của tôi, đó không phải là yêu." Cậu không khóc lóc, cũng không gào thét, chỉ là bình thản kể lại.
Trang Ninh Nguyệt đỏ mắt.
Lục Cẩn Luật mấp máy môi, định nói gì đó nhưng bị một giọng nói ngắt lời.
"Tang Tang!"
Từ phía sau vang lên giọng của Tống Giản Lễ.
Lục Ngu còn chưa kịp quay đầu, đã bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
Người ôm cậu, tim đập nhanh như sắp vỡ ra, thở hổn hển, toàn thân nóng ran vì trời nắng.
"Giản ca." Lục Ngu định ngẩng đầu nhìn Tống Giản Lễ.
Hắn ấn đầu cậu lại, để tựa vào ngực mình: "Tôi có giới hạn chịu đựng. Sao cứ phải liên tục thử thách ranh giới của tôi thế?" Hắn nói với ba người trước mặt.
"Cậu có đang yêu thật không, hay là đang coi em ấy là vật sở hữu?" Lục Cẩn Luật châm chọc, ánh mắt nhìn thẳng vào Tống Giản Lễ.
"Chuyện này không liên quan đến anh." Tống Giản Lễ trả lời.
"Vậy nên chỉ vì Tang Tang thích cậu, mà cậu cho rằng việc bọn tôi đến tìm Tang Tang cũng liên quan tới cậu sao?" Lục Cẩn Luật nhướng mày đáp lại với vẻ bất mãn.
Gân xanh nổi lên ở thái dương và cổ Tống Giản Lễ, hắn không muốn đôi co với đám người Lục gia, cũng không muốn cãi nhau với Lục Cẩn Luật. Hắn định ra hiệu cho đám vệ sĩ phía sau mình.
Nhưng Lục Ngu đột nhiên kéo tay hắn lại, nhẹ nhàng nói: "Có liên quan."
Mọi người đều sững người, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Lục Ngu.
Lục Ngu chậm rãi ngẩng đầu, nắm chặt lấy tay Tống Giản Lễ rồi cùng giơ lên. Trên ngón áp út của hai người là cặp nhẫn vô cùng nổi bật: "Có liên quan", cậu nói.
"Tôi thích Giản ca, Giản ca cũng thích tôi. Anh ấy có thể thay tôi đưa ra mọi quyết định. Anh ấy nghĩ các người không nên tìm tôi, thì đó cũng là ý của tôi." Lục Ngu nói tiếp.
"Đừng làm phiền tôi thêm nữa. Tôi thật sự không muốn phải ghét các người."
Mọi người đều im lặng.
Cho đến khi Lục Ngu kéo tay Tống Giản Lễ rời đi, Trang Ninh Nguyệt mới khẽ nói với Lục Cẩn Luật: "Mẹ đã sớm nói với con rồi, Tang Tang đã trưởng thành."
"Mẹ thật sự rất mừng vì thằng bé đã như thế này." Trang Ninh Nguyệt lau nước mắt bằng mu bàn tay.
Lục Cẩn Luật nói: "Cho dù em ấy không còn yêu mẹ, cũng không muốn nhìn thấy mẹ nữa sao?"
"Thì sao chứ? Cách gì có thể dùng mẹ đều đã dùng rồi. Thằng bé sẽ không tha thứ cho chúng ta nữa. Như lời nó nói, chúng ta càng đến gần cuộc sống của nó một chút thì nó càng hận chúng ta thêm một phần." Trang Ninh Nguyệt ôm mặt ngồi thụp xuống: "Thằng bé đã không yêu mẹ nữa, thì cũng xin đừng hận mẹ nữa..."
Ba người đều trầm mặc.
Về sau, phòng vẽ dần dần trở nên nhộn nhịp.
Cửa tiệm do một người trẻ tuổi và rất đẹp trai làm chủ. Khách hàng lớn thì không nhiều, nhưng học sinh đến lại rất đông.
Bọn họ đến vì khuôn mặt của ông chủ.
Nghe nói ông chủ cũng từng là học sinh, đáng tiếc là đã có người yêu. Chiếc nhẫn trên ngón áp út của cậu đã gần như in vết hằn. Người yêu của cậu cũng hay đến, còn mang theo hai con mèo mà họ nuôi cùng.
Mùa hè trôi qua rất nhanh, mùa thu lại đến, chẳng bao lâu thành phố C bắt đầu có tuyết rơi.
"Chú ơi, mùa hè và mùa thu cháu đều thường thấy chú ở đây, sao chú không vào trong xem thử vậy?" Một cô nữ sinh đeo cặp sách, sau giờ tan học chờ xe buýt ở trạm gần phòng vẽ, bất chợt hỏi người đàn ông đang ngồi xổm bên cạnh.
Người đàn ông tóc hơi dài, để râu lơ thơ, quần áo thì mặc rất chỉn chu nhưng bạc màu, trông có chút cũ kỹ.
"Vào đó làm gì?" Người đàn ông trung niên hỏi.
Nữ sinh đáp: "Tiệm "Biết Vẽ" đó ạ. Mỗi lần chú đều nhìn chằm chằm vào đó, chắc là muốn vào xem đúng không? Ông chủ ở đó cực kỳ dịu dàng và đẹp trai, chú mà vào chắc còn được tặng bánh và đồ ăn vặt nữa cơ!"
Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu: "Chú không vào đâu, thằng bé sẽ không muốn nhìn thấy chú..."
Giọng người đàn ông rất nhỏ, gần như thì thầm, nữ sinh nghe không rõ. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt và đôi mắt của ông, cô không khỏi ngạc nhiên: "Oa, chú ơi, chú trông hơi giống ông chủ tiệm đó ghê!"
"Thật sao?" Người đàn ông khẽ nhếch môi cười nhạt.
"Tất nhiên rồi. Chú mau tới nhé, hôm nay ông chủ làm bánh hạt dẻ đấy!" Người bạn cùng lớp đến cửa phòng tranh mới nhận ra nữ sinh chưa theo kịp.
Cô vội vàng đứng lên chạy đi: "Tớ tới ngay đây!"
*Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai sẽ có phiên ngoại về nữ trang nhé!