• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước dừng lại trên trán, tai của Tống Giản Lễ như ù đi trong chốc lát. Hắn chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim nóng bỏng và gấp gáp của chính mình,  lập tức thoát khỏi sự trói buộc mà nhảy ra ngoài.

Tống Giản Lễ đưa tay ôm lấy eo Lục Ngu, cúi người vùi mặt vào ngực cậu, từng hơi thở đều nặng nề.

"Tang Tang." Tống Giản Lễ lẩm bẩm: "Tang Tang......"

"Giản ca, cậu đang khóc sao?" Lục Ngu cảm thấy có gì đó không đúng. Trên ngực cậu có một chút ẩm ướt, thân thể của Tống Giản Lễ cũng hơi run lên.

Tống Giản Lễ lắc đầu, chỉ là hắn thở quá gấp mà thôi: "Không."

Hắn buông tay ra, ngẩng đầu nhìn Lục Ngu. Đôi mắt có chút đỏ, nhưng thật sự không khóc, chỉ là nhịp thở phập phồng rất mạnh. Trong đôi mắt đen sâu thẳm kia phủ một tầng cảm xúc mỏng, giống như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.

"Tớ thật sự rất vui." Bởi vì Tang Tang của hắn đã nói thích hắn.

Lục Ngu mỉm cười dịu dàng, đưa tay nâng lấy khuôn mặt Tống Giản Lễ, lại hôn nhẹ lên trán hắn một cái: "Tớ rất thích Giản ca."

Tống Giản Lễ nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Lục Ngu, ngây thơ mà ngoan ngoãn, trông vô cùng dễ bắt nạt. Nhưng Tang Tang của hắn cái gì cũng không hiểu.

Hắn đưa tay chạm vào tai của Lục Ngu khiến cậu thấy nhột mà rụt người lại, chui vào trong lòng Tống Giản Lễ: "Nhột quá, Giản ca."

Giọng nói trầm thấp, lại mang theo chút ý làm nũng mà khó nhận ra.

Tống Giản Lễ ôm chặt lấy cậu: "Ngủ đi, ngày mai chúng ta đi chơi."

"Không đúng, không đúng." Lục Ngu giống như một con mèo nhỏ không chịu nằm yên, cứ cọ loạn trong lòng Tống Giản Lễ: "Ngày mai chúng ta không đi chơi, phải gọi là hẹn hò mới đúng."

Tống Giản Lễ nhìn Lục Ngu vì quậy phá trong lòng hắn mà để lộ ra phần lớn xương quai xanh, yết hầu khẽ động một chút rồi cúi xuống hôn lên xương quai xanh của cậu, hơi thở trở nên nặng nề. Hắn trở tay lật một cái, lập tức đem Lục Ngu đặt dưới thân.

Tống Giản Lễ đè lên người cậu, rơi xuống một nụ hôn vừa bá đạo vừa gấp gáp ngay trên xương quai xanh.

Lục Ngu khẽ rên một tiếng, vòng tay ôm lấy cổ Tống Giản Lễ, thậm chí vô thức ưỡn eo lên. Tống Giản Lễ thuận thế ôm lấy eo cậu.

"Giản ca, hơi đau."

Tống Giản Lễ quá mạnh bạo, cứ cắn m.út một chỗ trên xương quai xanh của cậu. Dù không thực sự đau, nhưng Lục Ngu có chút sợ hãi trước sự cường thế này của Tống Giản Lễ.

Tống Giản Lễ dừng lại, dùng đôi môi lành lạnh hôn nhẹ lên dấu cắn, sau đó đưa đầu lưỡi ra li.ếm qua vết đỏ, giống như động vật đang an ủi vết thương của đồng loại, nhẹ nhàng li.ếm liế.m rồi mới ngẩng đầu lên.

Lục Ngu trông như một chú thỏ nhỏ bị kinh hãi, nằm trên giường mà không dám thở mạnh.

Khi chạm mắt với Tống Giản Lễ, cậu còn chớp chớp đôi mắt vô tội.

Tống Giản Lễ đưa tay vén áo ngủ của Lục Ngu lên, chậm rãi tìm đến hõm eo của cậu rồi nhẹ nhàng chạm vào nốt ruồi đỏ ở đó. Dưới thân, Lục Ngu cắn môi khẽ rên một tiếng, cả người khẽ run lên một chút.

Tống Giản Lễ nhếch môi cười, đôi mắt híp lại: "Sợ sao?"

Lục Ngu lắc đầu: "Không sợ."

Tống Giản Lễ bật cười: "Học với ai mà gan lớn vậy?"

"Học cái gì?" Lục Ngu ngơ ngác.

Tống Giản Lễ lại ấn lên nốt ruồi đỏ kia một lần nữa, nghe thấy Lục Ngu khẽ thở gấp, thân thể vô thức cong lên.

Hắn điên rồi.

Toàn bộ hơi nóng trong người đều tụ lại nơi bụng dưới, dán sát vào thân thể mềm mại của Lục Ngu, hắn không dám nhúc nhích.

Lục Ngu dù kth.ở d.ốchông hiểu hết, nhưng cũng hiểu sơ sơ vài phần.

"Ngủ đi, Tang Tang. Tớ qua phòng khách ngủ."

Tống Giản Lễ lập tức rời khỏi người Lục Ngu, cảm giác áp bức mãnh liệt kia đột nhiên biến mất khiến Lục Ngu có thể th.ở d.ốc.

Nhưng thấy Tống Giản Lễ sắp đi, cậu lại vội vàng túm lấy tay áo đối phương: "Giản ca không ngủ với tớ sao?"

"Nếu ngủ cùng Tang Tang, tớ sẽ làm chuyện xấu."

Tống Giản Lễ nhìn vết đỏ trên xương quai xanh của Lục Ngu, hơi thở lại dồn dập hơn vài phần.

Lục Ngu quá dễ lừa, quá ngoan. Nếu tối nay hắn thật sự làm đến cùng, e rằng Lục Ngu cũng sẽ không phản kháng, thậm chí còn có thể chịu đựng khó chịu mà phối hợp với hắn.

"Chuyện xấu là gì?" Lục Ngu thật sự không hiểu, thậm chí còn mong chờ Tống Giản Lễ giải thích.

Tống Giản Lễ lập tức cảm thấy bản thân như một kẻ tội đồ.

"Tang Tang không cần hiểu."

"Sau này sẽ biết, ngủ sớm đi."

Tống Giản Lễ rời khỏi phòng.

Lục Ngu ngồi quỳ trên giường, cảm nhận hơi thở của Tống Giản Lễ vẫn còn vương lại bên cạnh mình.

Ôn hòa nhưng mang theo sự bá đạo mãnh liệt, thật sự là một cảm giác mâu thuẫn kỳ lạ.

Lục Ngu nghi hoặc nhìn về cánh cửa phòng đã đóng chặt...

Bên ngoài rất tĩnh lặng, nhưng trong phòng tắm của phòng khách, tiếng nước chảy rào rào kéo dài thật lâu.

——

Lục Ngu sáng hôm sau tỉnh dậy rất sớm. Tối qua, sau khi Tống Giản Lễ rời đi không lâu, cậu đã chìm vào giấc ngủ với tâm trạng phấn khích và vui sướng. Mặc dù trong mơ xuất hiện những hình ảnh kỳ lạ, nhưng ít ra cũng ngủ được một giấc đến sáng.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, không khí cuối thu mát mẻ.

Những chiếc lá rụng bị gió cuốn lên, xoay tròn giữa không trung, trông như những cánh bướm khô xinh đẹp.

Lục Ngu dậy khá sớm, chưa đến 7 giờ đã rời giường. Thực ra cũng không có gì lạ, bình thường cậu cũng thức dậy vào giờ này.

Mọi ngày, cậu thường mơ màng chui vào lòng Tống Giản Lễ để ngủ tiếp, nhưng hôm nay, khi đưa tay sang tìm kiếm, lại chỉ thấy trống trơn, lạnh lẽo.

Lục Ngu lập tức mở mắt, đầu óc nhanh chóng nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra tối qua. Sau đó, cậu bò xuống giường đi vào phòng tắm. Khi kéo cổ áo ngủ lên nhìn, dấu hôn vì mất kiểm soát để lại tối qua nay lại càng đậm hơn.

Mặt Lục Ngu lập tức đỏ bừng. Tối qua, cậu đã hôn Giản ca, Giản ca cũng hôn cậu... Bọn họ đã ở bên nhau.

Cậu phải tập làm quen với sự thay đổi trong mối quan hệ này.

Vậy sáng nay có thể hôn chào buổi sáng không nhỉ?

Lục Ngu nhanh chóng đánh răng, còn hà hơi lên tay để kiểm tra xem có mùi lạ không, sau đó mới rón rén rời khỏi phòng, mò đến phòng khách.

Cậu cẩn thận mở cửa phòng. Tống Giản Lễ vẫn còn ngủ. Giờ này dì giúp việc mới thức dậy, mà Tống Giản Lễ hôm nay không phải đến công ty nên chưa dậy cũng là chuyện bình thường.

Ngoài cửa sổ, chim hót líu lo, tiếng gió lùa qua tán cây cũng vọng vào trong phòng.

Lục Ngu rón rén bước đến, sau đó ngồi xổm bên mép giường. Cậu ghé cằm lên tay, đôi mắt đẹp sáng rực lặng lẽ quan sát gương mặt đang ngủ của Tống Giản Lễ.

Cậu cẩn thận ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt anh. Từ đôi lông mày đến sống mũi, từ sống mũi đến bờ môi, từng chi tiết đều như được điêu khắc tỉ mỉ.

Khóe môi Lục Ngu bất giác cong lên. Giản ca như thế này... là của cậu.

Lục Ngu cố nhịn không đưa tay chạm vào khuôn mặt Tống Giản Lễ. Chỉ cần được nhìn thế này thôi cũng đã thấy mãn nguyện rồi.

"Tớ còn tưởng Tang Tang đến trộm hôn tớ chứ." Tống Giản Lễ bỗng bật cười, lên tiếng.

Lục Ngu giật mình hoảng hốt, vội vàng đưa tay che mặt.

"Tớ không phải Lục Ngu!" cảm giác xấu hổ lan nhanh khắp người, cả người cậu như sắp bốc cháy.

Nhìn phản ứng đáng yêu của Lục Ngu, Tống Giản Lễ bật cười lớn. Cậu đúng là đang tự bịt tai trộm chuông mà.

Hắn đưa tay nắm lấy cổ tay Lục Ngu, kéo cậu vào lòng. Lục Ngu cũng ngoan ngoãn hợp tác, đá rơi dép rồi chui tọt vào ngực hắn.

"Mấy giờ rồi?" Tống Giản Lễ nhắm mắt, ôm chặt lấy Lục Ngu, cằm tựa lên đỉ.nh đầu cậu.

Lục Ngu ngoan ngoãn đáp: "Còn chưa đến 7 giờ."

"Sao dậy sớm thế?" Tống Giản Lễ dụi nhẹ vào tóc cậu.

Lục Ngu vòng chân gác lên người hắn, lí nhí nói: "Giản ca không ở bên cạnh, tớ ngủ không ngon."

"Vậy ngủ tiếp một lát đi." Tống Giản Lễ gần đây lệch múi giờ, tối qua lại vì bụng dạ bứt rứt mà mất ngủ gần nửa đêm, giờ đang rất buồn ngủ.

Tống Giản Lễ như một liều thuốc an thần, chỉ cần dựa vào hắn là Lục Ngu lại thấy cơn buồn ngủ kéo đến. Hơi ấm của hắn bao bọc lấy cậu, chẳng mấy chốc, Lục Ngu đã ngủ say.

Hai người ôm nhau ngủ, ngoài cửa sổ nắng sớm rực rỡ nhưng bị rèm che ngăn lại.

Tống Giản Lễ ngủ đến hơn 9 giờ mới tỉnh. Mở mắt ra, hắn đã thấy người trong lòng mình.

Lục Ngu cuộn tròn bên người hắn, ngủ say sưa. Hàng mi dài của cậu khẽ run lên, dường như đang mơ thấy gì đó.

Nhìn gương mặt ngoan ngoãn ấy, lòng Tống Giản Lễ mềm hẳn, như có mật ngọt tan chảy trong tim.

Thật ngoan, thật đẹp... Tang Tang là của hắn.

Ánh mắt hắn rơi xuống đôi môi cậu. Nhớ lại cảm giác mềm mại khi chạm vào trán, hắn bỗng muốn tự mình nếm thử xem có hương vị gì.

Nhưng còn chưa kịp làm gì, Lục Ngu đã chậm rãi mở mắt. Nhìn thấy Tống Giản Lễ, cậu lập tức cười rạng rỡ: "Giản ca! Chào buổi sáng!"

Tống Giản Lễ cũng mỉm cười: "Chào buổi sáng."

Lục Ngu vươn người rúc vào lòng hắn, chống khuỷu tay lên giường để Tống Giản Lễ phải ngước mắt nhìn mình.

"Giản ca, bây giờ chúng ta là người yêu đúng không?" Đôi mắt cậu ánh lên sự mong chờ, nghiêm túc như một ngôi sao nhỏ lấp lánh.

Tống Giản Lễ siết chặt vòng tay ôm lấy eo cậu: "Đúng vậy."

Vừa dứt lời, Lục Ngu bỗng cúi xuống hôn lên trán hắn.

Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Tống Giản Lễ, cậu nghiêm túc giải thích: "Đây là hôn chào buổi sáng."

"Về sau còn có hôn chúc ngủ ngon nữa nha." cậu ngồi dậy, giơ hai ngón tay ra, nghiêm túc bổ sung.

Tống Giản Lễ bị sự đáng yêu này làm cho bật cười.

Hắn cũng ngồi dậy, đưa tay véo nhẹ má cậu: "Vậy sao không có hôn chào buổi trưa?"

"Vậy thêm một cái hôn chào buổi trưa nữa!" Lục Ngu giơ thêm một ngón tay.

Tống Giản Lễ tiếp tục trêu chọc: "Thế bình thường không hôn sao? Tớ thấy những cặp yêu nhau khác cũng hay hôn lắm."

Mặt Lục Ngu đỏ bừng, vội vàng né tránh ánh mắt trêu chọc của hắn: "Cái đó... để sau rồi nói."

Tống Giản Lễ cười bất lực: "Không trêu cậu nữa, đi rửa mặt đi. Ăn sáng xong, chúng ta đi hẹn hò."

Hắn ghé sát tai cậu, cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.

Lục Ngu như mèo bị giẫm đuôi, vội vàng nhảy xuống giường, xỏ dép định chạy ra ngoài. Nhưng đến cửa, cậu bỗng dừng lại.

Quay đầu nhìn Tống Giản Lễ, cậu khẽ nói: "Giản ca, chuyện chúng ta bên nhau có thể đừng cho dì giúp việc biết vội không?"

Tống Giản Lễ nhướn mày, kéo cậu lại ngồi lên đùi mình: "Tại sao?"

"Vì... đột ngột quá, tớ hơi ngại. Tớ muốn chờ thêm một thời gian rồi hãy nói cho họ biết, được không Giản ca?" Lục Ngu vòng tay ôm lấy cổ hắn, nghiêm túc giải thích.

Tống Giản Lễ đoán trước được rằng Lục Ngu sẽ xấu hổ, cũng biết rằng tối hôm qua Lục Ngu nói ra những lời này đã dùng hết dũng khí của cậu. Nhưng chỉ cần bước ra bước này thì mọi chuyện sau đó đều có thể thương lượng.

Hắn không nghe rõ Lục Ngu đang nói gì, chỉ thấy đôi môi của cậu lúc đóng lúc mở, trông rất đáng yêu. Vì thế, Tống Giản Lễ hơi híp mắt, nói: "Có thể, nhưng Tang Tang có phải nên cho tớ một chút lợi ích không?"

"Lợi ích gì?" Lục Ngu hỏi.

"Tang Tang tự nghĩ đi." Tống Giản Lễ nói.

Lục Ngu mím môi, sau đó nâng mặt Tống Giản Lễ lên, đặt một nụ hôn lên trán hắn.

"Như vậy được không?" Lục Ngu cẩn thận hỏi.

Tống Giản Lễ bóp nhẹ gáy cậu: "Được, tha cho cậu đấy."

Sợ lại khiến bản thân nổi lửa trong lòng, Tống Giản Lễ buông tay ra. Lục Ngu cười nói: "Giản ca, cậu thật tốt!"

Cuối cùng cũng có thể yên tâm, Lục Ngu xỏ dép lê rồi rời đi.

Tống Giản Lễ bất lực lắc đầu. Tang Tang như thế này chẳng khác nào bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền.

——

Bữa sáng cũng không khác ngày thường là mấy. Tống Giản Lễ vẫn bóc trứng gà cho Lục Ngu, ăn giúp cậu phần nhân bánh bao không thích, uống hết phần sữa đậu nành cậu bỏ dở. Nhưng tâm trạng của Lục Ngu hôm nay lại có chút khác nên những hành động này bỗng trở nên đầy ám muội trong mắt cậu.

Lục Ngu khẽ cọ chân vào chân Tống Giản Lễ, hắn nghiêng tai lại gần. Lục Ngu nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta như vậy có phải quá rõ ràng không?"

Tống Giản Lễ: ?

"Trước kia chúng ta cũng vẫn như thế mà?" Tống Giản Lễ hỏi lại.

Đôi mắt Lục Ngu khẽ đảo một vòng: "Vậy sau này không thể như thế nữa, không thể để người khác nhìn ra."

Tống Giản Lễ: ?

"Vậy Tang Tang định làm thế nào?" Trong lòng Tống Giản Lễ có chút khó chịu.

"Từ giờ tớ sẽ không uống sữa đậu nành nữa, bánh bao cũng có thể ăn hết, trứng gà tớ tự bóc được, các món khác tớ cũng có thể tự gắp." Lục Ngu bẻ ngón tay, nhỏ giọng nói.

Tống Giản Lễ: ?

"Không được, sữa đậu nành nhất định phải uống." Mỗi bữa ăn của Lục Ngu đều do chuyên gia dinh dưỡng lên thực đơn. Cậu có thể ăn không hết, nhưng tuyệt đối không thể bỏ.

Lục Ngu hơi nhíu mày, cắn nhẹ môi, khó xử nói: "Được rồi, tớ sẽ uống hết sữa đậu nành."

Đây gọi là tránh hiềm nghi sao? Thà không nói còn hơn đấy? Tống Giản Lễ gượng cười.

Hôm nay hắn vừa mới đồng ý với người ta, không thể lập tức đổi ý ngay được. Quan trọng là Lục Ngu vui vẻ là được.

"Được." Tống Giản Lễ nghiến răng nghiến lợi mà bật ra một chữ này.

Lục Ngu cong mắt cười: "Giản ca, cậu thật tốt!"

Tống Giản Lễ thầm nghĩ: Nội thương mất rồi, không sao, không sao đâu. Hắn lặng lẽ an ủi trái tim đang đau nhói của mình.

——

Tống Giản Lễ nói muốn đưa Lục Ngu đi chơi, thực ra là đi dã ngoại. Phía đông thành phố có một địa điểm cắm trại rất tuyệt. Hiện tại thời tiết không quá lạnh, cái se lạnh của mùa thu vừa vặn dễ chịu.

Chiếc xe vòng vèo một lúc lâu mới đến nơi.

Sau núi có một dãy nhà nghỉ của người dân địa phương, buổi tối họ sẽ nghỉ tại đó.

Nhưng ban ngày, họ ở khu đất trống trước nhà nghỉ. Không hiểu vì sao nơi này lại rất ít người đến, dù rõ ràng đây là địa điểm cắm trại lý tưởng.

Vì ở trên cao nên có thể nhìn thấy gần như nửa thành phố C trong tầm mắt.

Vệ sĩ theo sau khá xa, nơi này dường như chỉ có hai người họ.

Lều trại do nhân viên nhà nghỉ dựng sẵn, bếp than nướng BBQ cũng được họ chuẩn bị, dịch vụ ở đây thực sự rất chu đáo.

Trong lúc Tống Giản Lễ đang nướng thịt, Lục Ngu ôm tiểu Bảo đi dạo một vòng trong rừng. Tiểu Bảo được nuôi béo quá mức, đi một đoạn là Lục Ngu đã mệt đến thở hổn hển.

Cậu vỗ vỗ chân tiểu Bảo: "Em béo quá rồi."

Tiểu Bảo kêu "meo meo" mấy tiếng, như thể đang phản đối lời của cậu.

Sau khi quay về bên cạnh Tống Giản Lễ, cậu thấy hắn đúng là cái gì cũng biết làm. Chỉ nhìn nhân viên nhà nghỉ nướng vài xiên mà đã học được ngay.

Thấy Lục Ngu quay lại, Tống Giản Lễ hỏi: "Đói chưa?"

Lục Ngu còn chưa kịp trả lời thì tiểu Bảo trong lòng cậu đã vội vàng kêu lên một tiếng, bị mùi thơm hấp dẫn đến mức ngây ngẩn.

Lục Ngu lập tức bật cười: "Tiểu Bảo đói rồi."

Tống Giản Lễ đưa cho Lục Ngu một xiên thịt nướng: "Ăn trước đi, lót dạ chút."

Lục Ngu gật đầu, sau đó đặt tiểu Bảo xuống đất, nhường cả hai xiên thịt trong tay cho nó.

"Tớ chưa đói." Cậu lấy giấy lau tay.

Gió nhẹ thổi qua, không khí lúc này không quá lạnh, nhiệt độ vừa đủ dễ chịu. Lục Ngu đi đến bên cạnh Tống Giản Lễ, hỏi: "Giản ca, tuần sau cậu phải đến trường học đúng không?"

"Ừm." Tống Giản Lễ gật đầu. Từ khi khai giảng đến giờ, hắn chưa đến trường lần nào, nếu không đi nữa thì chẳng khác gì tạm nghỉ học.

Hơn nữa, ở trường học, hắn lại càng gần Lục Ngu hơn.

Lục Ngu cũng có suy nghĩ như vậy, cậu rất vui: "Vậy thì tốt quá, lúc nào không có tiết học tớ có thể đến tìm cậu nha!"

Tống Giản Lễ gắp một miếng thịt bò nướng chín cuộn lại rồi đút vào miệng Lục Ngu: "Đúng vậy, để tớ xem Tang Tang mỗi ngày ở trường học làm gì nào?"

"Tớ có thể làm gì chứ, chỉ là đi học, đi học, đi học, tiết học của tớ nhiều lắm nha!" Lục Ngu bấm ngón tay kể cho Tống Giản Lễ nghe lịch học dày đặc của mình.

Những môn học chung của khóa trên khá nhiều, chiếm không ít thời gian của Lục Ngu.

Tống Giản Lễ nói: "Không sao, lúc nào không có tiết tớ sẽ đến bầu bạn với cậu."

"Thật chứ?! Cậu có thể giúp tớ học toán cao cấp sao? Thầy dạy nhanh quá, tớ hoàn toàn nghe không hiểu." giọng điệu của Lục Ngu cao lên một chút, vô cùng phấn khích.

"Không nghe hiểu thì có thể hỏi tớ, lúc nào có thời gian tớ sẽ giảng lại cho Tang Tang." Tống Giản Lễ không nhịn được muốn xoa đầu Lục Ngu, nhưng tay hắn vừa nướng BBQ xong, không được sạch lắm.

Lục Ngu vui vẻ đồng ý.

BBQ không phải món ăn lành mạnh, ít nhất là với tình trạng hiện tại của Lục Ngu thì không thể ăn quá nhiều, vì vậy Tống Giản Lễ cũng không nướng quá nhiều, biệt thự bên kia còn gửi thêm suất ăn dinh dưỡng sang.

Lục Ngu bị Tống Giản Lễ ép ăn không ít rau, vừa nhét vào miệng vừa nói Tống Giản Lễ là đồ đáng ghét.

Buổi chiều gió thổi rất dịu dàng, Lục Ngu chơi điện thoại trong lều trại, Tống Giản Lễ ngồi xử lý tài liệu trên laptop, bên ngoài lều là khung cảnh thiên nhiên tràn đầy sức sống, tiểu Bảo thì lim dim ngủ trên bãi cỏ.

Lục Ngu ngáp vài cái, dựa đầu lên vai Tống Giản Lễ lướt điện thoại, lúc này bỗng nhiên trên màn hình hiện lên một thông báo từ trình duyệt:

【Ca sĩ nổi tiếng Lục Dư Ninh bị phanh phui chuyện gia đình bá đạo, video đã bị lộ! Nhấn để xem】

Lục Ngu sững người, theo bản năng định bấm vào xem nhưng điện thoại lại bị Tống Giản Lễ rút khỏi tay.

"A?" Lục Ngu khó hiểu nhìn Tống Giản Lễ.

Tống Giản Lễ đặt cả laptop lẫn điện thoại sang một bên, sau đó ôm lấy Lục Ngu, kéo cậu ngồi lên đùi mình: "Đừng xem điện thoại nữa, cậu nhìn suốt cả trưa rồi, hại mắt lắm, coi chừng bị cận thị đấy."

Lục Ngu tháo kính của Tống Giản Lễ xuống, đắc ý nói: "Hừ, nhưng tớ có thị lực 5.0 nha, Giản ca mới là người bị cận thị."

"Cận thị nhưng vẫn nhìn thấy cậu." Tống Giản Lễ hơi co chân lại, để Lục Ngu ngồi cao hơn mình một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Lục Ngu cúi đầu, kéo áo khoác mỏng trên người lên, rồi dùng tay áo che mắt Tống Giản Lễ, giọng thấp xuống: "Bây giờ thì không thấy nữa rồi."

Như vậy, cậu chỉ có thể nhìn thấy sống mũi và môi của Tống Giản Lễ.

Tống Giản Lễ khẽ cười: "Vậy phải làm sao bây giờ đây, Tang Tang, tớ không nhìn thấy gì cả, tớ sợ lắm nha~"

Lục Ngu cười khúc khích: "Tớ cũng không biết phải làm sao, dù sao thì tớ vẫn thấy được."

Gió từ ngoài lều thổi vào, làm tóc và vạt áo của hai người khẽ động. Tống Giản Lễ chạm vào mặt Lục Ngu, đột nhiên dùng tay che kín mắt cậu lại.

"Giờ thì cậu cũng không thấy gì nữa." Tống Giản Lễ nở một nụ cười có chút tinh quái.

Lục Ngu không nhìn thấy gì, trước đây cậu rất sợ ở trong không gian tối đen hoàn toàn nên dù ngủ ở đâu cũng phải để lại một chút ánh sáng cho mình.

Nhưng lúc này cậu không còn sợ nữa, vì cậu biết mình đang ở đâu và ai vẫn luôn bảo vệ cậu.

"Tớ cũng..." Nhìn không thấy. Lời của Lục Ngu còn chưa nói hết, môi cậu bỗng nhiên lạnh đi, một cảm giác mềm mại và ấm áp chạm vào khiến đồng tử của cậu co lại, hàng mi khẽ run lên.

Lông mi dài của cậu lướt qua lòng bàn tay của Tống Giản Lễ.

Tống Giản Lễ không kìm nén nữa mà cúi xuống hôn lên môi Lục Ngu. Chiếc tay áo che mắt cậu cũng đã rơi xuống một chút, để lộ ra một bên mắt của Tống Giản Lễ.

Mắt hắn hơi đỏ lên, nhìn chằm chằm vào đôi môi của Lục Ngu đang khẽ mở, hoàn toàn không nghe được cậu đang nói gì. Có lẽ là do không gian trong lều quá nhỏ hẹp khiến bầu không khí trở nên mập mờ, thôi thúc Tống Giản Lễ làm điều gì đó.

Hắn không nhẫn nhịn nữa, tiếp tục hôn sâu hơn.

Cơ thể Lục Ngu cứng đờ, nhưng không có ý định từ chối. Cậu biết đây là chuyện bình thường giữa những người yêu nhau, hơn nữa, bản thân cậu cũng mong chờ điều này.

Cậu để mặc Tống Giản Lễ cọ xát môi mình, cho đến khi cảm nhận được hàm răng khép chặt bị đối phương dùng đầu lưỡi đẩy ra, Lục Ngu cũng phối hợp mở miệng một chút.

Hô hấp của cậu bắt đầu trở nên khó khăn, nhưng vẫn có thể theo kịp nhịp độ của Tống Giản Lễ.

Ban đầu chỉ là những cử động nhẹ nhàng như cánh bướm lướt qua, nhưng sau đó càng ngày càng sâu, khiến Lục Ngu khẽ run lên, không kìm được mà phát ra âm thanh mập mờ. Cả người cậu mềm nhũn, dựa hẳn vào lòng Tống Giản Lễ.

Nhưng dù vậy, Tống Giản Lễ vẫn cảm nhận được cậu càng lúc càng căng thẳng, hơi thở cũng chậm lại.

Hắn bất đắc dĩ buông Lục Ngu ra, nhìn thấy hàng mi cậu dính chút nước mắt vì căng thẳng, hắn nhẹ giọng gọi: "Tang Tang."

Giọng hắn khàn hẳn đi.

Lục Ngu từ từ mở mắt, ánh nhìn của cậu có chút ngẩn ngơ, đôi môi hơi sưng đỏ, lấp lánh ánh nước, như đang mời gọi Tống Giản Lễ tiếp tục.

Nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Tống Giản Lễ, cậu lại vòng tay ôm lấy cổ hắn, nhắm mắt lại.

Tống Giản Lễ bật cười, nhéo nhẹ gáy Lục Ngu: "Hít thở đi."

Lúc này Lục Ngu mới thực sự hít một hơi sâu, dựa vào vai Tống Giản Lễ mà th.ở d.ốc.

"Muốn tự làm mình ngạt thở sao, Tang Tang?" Tống Giản Lễ đùa cợt.

Lục Ngu nức nở một tiếng, chôn mặt vào cổ Tống Giản Lễ vì quá xấu hổ.

"Tớ không biết..." giọng cậu càng lúc càng nhỏ, nghe đáng thương vô cùng.

Tống Giản Lễ xoa đầu cậu, dỗ dành: "Được rồi Tang Tang, không sao, sau này từ từ học."

"Còn phải học sao..." Lục Ngu như sắp khóc, nức nở trách móc: "Giản ca, cậu quá hung dữ, ai lại hôn như vậy chứ?! Tớ suýt nữa nghẹt thở rồi!"

"Khóc à?" Tống Giản Lễ cố nhịn cười, chỉ hỏi.

Lục Ngu hừ một tiếng, không thèm trả lời.

Tống Giản Lễ sau một hồi dỗ thì cậu mới chịu lộ mặt, thực sự đỏ đến mức còn dọa người hơn cả con tôm bị luộc chín, lông mi ướt đẫm, trông giống như đang chờ bị người khác ức hiếp.

Tống Giản Lễ cười, Lục Ngu lập tức lấy tay che mặt: "Cậu đừng có cười tớ, Giản ca!"

...

Cùng lúc đó, Lục Dư Ninh vừa mới trở về thành phố Lâm Khải lập tức nhận được tin sét đánh giữa trời quang. Đoạn video mà nàng từng ra tay xóa bỏ đột nhiên xuất hiện trở lại, hơn nữa còn bị kẻ có ý đồ xấu lan truyền rộng rãi trên mạng.

Chỉ trong chớp mắt, cô không còn đường về nhà. Hoảng loạn và tuyệt vọng, cô khóc lóc gọi điện cho Trang Ninh Nguyệt, cầu xin bà giúp mình giải quyết chuyện này. Hot search đang đứng đầu, ai ai cũng biết rõ về gia cảnh của Trang Ninh Nguyệt. Nếu chuyện này không được xử lý, thanh danh mà bà cố gắng duy trì bấy lâu sẽ sụp đổ chỉ trong một đêm.

Trang Ninh Nguyệt cũng đã xem nội dung đoạn video: "bình hoa", "chó con", "bị lừa bán"... tất cả những điều này đều là do Lục Dư Ninh vu oan cho Lục Ngu.

Trang Ninh Nguyệt hoàn toàn thất vọng về Lục Dư Ninh, từ chối nhận cuộc gọi của cô.

Video này được gửi nặc danh đến cho Thư Chanh. Ban đầu, cô ta không dám tùy tiện hành động vì không rõ lai lịch đoạn video, nhưng rồi Tiếu Đại Chùy lại chủ động gọi điện cho cô ta.

Gã hỏi cô ta có nhận được video chưa, điều đó đủ chứng minh chính gã là người đã gửi video cho cô ta. Dù không biết vì sao Tiếu Đại Chùy lại chọn cách gửi ẩn danh và che giấu danh tính của người nói chuyện với Lục Dư Ninh trong đoạn video, nhưng không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là bằng chứng tốt nhất để vạch trần Lục Dư Ninh.

Ban đầu, mọi chuyện vẫn diễn ra theo kế hoạch của Trang Ninh Nguyệt. Nhưng ai ngờ Phan Việt không hiểu vì lý do gì lại đột nhiên hòa giải với Lục Dư Ninh. Hot search biến mất không còn dấu vết, những người nổi tiếng từng lên tiếng tố cáo cũng hoàn toàn lặng im, không ai dám đứng ra nữa.

Sau khi mọi chuyện tạm lắng xuống, người đầu tiên mà Lục Dư Ninh muốn tìm gây rắc rối chắc chắn là Trang Ninh Nguyệt. Ngay khi Trang Ninh Nguyệt cảm thấy bản thân sắp gặp chuyện không hay, đoạn video lại được gửi đến tay bà.

Ngày hôm đó, sau khi video được phát tán, Lục Dư Ninh lập tức bị cư dân mạng tổng tấn công. Thậm chí, những hot search từng biến mất trước đó cũng bị đào lại và đẩy lên đầu bảng.

Thư Chanh đã thắng cuộc cá cược.

Cùng lúc đó, Tiếu Đại Chùy nhận được một số tiền khổng lồ, vui vẻ đi vào sòng bạc yêu thích của mình. Nhưng khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ, một nhóm người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện, lôi gã vào trong.

Nửa giờ sau, nhóm người đó rời đi, để lại nơi đó một kẻ chỉ còn hơi thở yếu ớt, gương mặt hoàn toàn biến dạng.

"Tiểu thư, chính là gã đã gửi video cho đối phương. Số tiền gã nhận được vừa vặn trùng khớp với khoản tiền mà đối phương đã chuyển ra ngoài." Một trong những kẻ áo đen báo cáo qua điện thoại.

Lục Dư Ninh gần như hét lên: "Phế gã đi! Phế gã cho tôi!!"

Lần này, hot search không thể xoay chuyển tình thế nữa. Dù đoạn video không lộ rõ mặt nàng, nhưng chuyện cô quỳ xuống cầu xin đối phương làm giả chứng cứ lại là sự thật.

Sự nghiệp ca hát của cô đã hoàn toàn sụp đổ.

 

Tác giả có lời muốn nói:

Một đoạn ngắn viết cho ngày 21/5 về lần đầu tiên Tang Tang có một giấc mơ như thế này (hôm qua nói lần đầu tiên là chỉ lần đầu tiên mơ thấy loại này, mọi người hiểu lầm rồi ha ha ha).

Tang Tang từ tiểu học đến cấp ba luôn sống theo khuôn phép, chưa từng tiếp xúc nhiều với những kiến thức liên quan đến chuyện này.

Hay nói đúng hơn, cậu bản năng kháng cự việc tìm hiểu về chúng.

Cho đến khi cậu lên đại học, vì giáo viên yêu cầu tra cứu thông tin trên mạng, buổi tối cậu nằm trong chăn dùng điện thoại tìm tài liệu.

Sau đó, cậu tháo tai nghe xuống để ghi chép vào sổ, không để ý mình vô tình bấm vào một quảng cáo kỳ quặc nào đó trên điện thoại.

Đến khi ghi chép xong, đeo tai nghe trở lại, cậu phát hiện âm thanh phát ra không phải là nhạc cậu hay nghe.

Mà là một đoạn âm thanh kỳ lạ, tiếng nước chảy kèm theo những tiếng động kì lạ.

Giọng nam hỗn loạn, kỳ quái, không ngừng r.ên rỉ, kêu lên từng tiếng "Ha ha ưm a".

Lục Ngu mở điện thoại ra xem, ngay lập tức bị hình ảnh trắng bóng của hai người trong video đập thẳng vào mắt.

Cậu giật mình ném điện thoại ra xa mấy mét, cảm giác như âm thanh ái muội đầy kiều diễm kia vẫn còn văng vẳng bên tai.

Lục Ngu lấy tay che mặt, quá đáng sợ.

Cậu không cảm thấy xấu hổ, chỉ đơn thuần thấy hoảng hốt.

Hơn nữa... đó là hai nam sinh. Người phía trên kia... đang tiến vào người phía dưới sao?

Lục Ngu vỗ vỗ mặt mình, chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt thật sạch rồi mới quay lại nhặt điện thoại. Lúc này, video đã chuyển sang giao diện thu phí.

Cậu chột dạ xóa toàn bộ lịch sử duyệt web.

Đúng lúc này, Tống Giản Lễ gọi điện đến. Lục Ngu hít sâu một hơi rồi mới dám nhấn nút nghe máy.

"Tang Tang, tài liệu mà thầy bảo tra cứu, tớ đã tổng hợp lại rồi. Ngày mai đi học, tớ đưa cậu. Đêm nay nhớ ngủ sớm một chút."

Lục Ngu ghi chép không đầy đủ, mà thông tin tìm trên Baidu cũng chẳng được bao nhiêu.

"Cảm ơn Giản ca, tớ cũng đã thử tra cứu, nhưng không tìm được gì hữu ích."

Tống Giản Lễ khẽ cười, giọng nói trầm ấm, đầy từ tính. Thanh âm khàn khàn lướt qua màng tai Lục Ngu như có một chiếc lông chim phớt nhẹ qua, lại như tiếng dây đàn khẽ rung động, mang theo sự kíc.h th.ích khó tả.

"Không sao đâu, ngủ sớm đi." Tống Giản Lễ nói.

Lục Ngu ngoan ngoãn đáp: "Được, ngủ ngon Giản ca."

"Ngủ ngon, Tang Tang."

Giọng nói trầm thấp vọng lại trong đầu Lục Ngu, đan xen với những hình ảnh vừa nhìn thấy trong video, cùng những âm thanh vừa nghe được.

Cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng, giống như một luồng điện truyền từ màng tai xuống tận gan bàn chân.

Cậu cố không nghĩ đến đoạn video kia.

Nhưng đêm đó, cậu lại mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Cũng không hẳn là kỳ lạ, vì cậu chỉ đơn giản là mơ thấy Tống Giản Lễ mà thôi.

Trước đây cậu cũng thường xuyên mơ thấy cùng Tống Giản Lễ đi chơi, lần này cũng chẳng có gì đặc biệt.

Trong mơ, bọn họ như thường lệ, tự nhiên nắm tay nhau, Tống Giản Lễ tự nhiên uống hết phần đồ uống mà cậu chưa uống xong, tự nhiên ăn hết phần thức ăn mà cậu bỏ dở, tự nhiên cõng cậu leo núi...

Chỉ là một giấc mơ bình thường như bao lần khác.

Nhưng khi tỉnh dậy, Lục Ngu phát hiện... nơi đó của mình đang căng phồng.

Cậu tuy không cố ý tìm hiểu những kiến thức này, nhưng trong sách giáo khoa sinh học cấp ba cũng có đề cập, nên cậu hiểu đây là một hiện tượng si.nh lý bình thường.

Nhưng tại sao lại đột nhiên xảy ra như vậy?

Rõ ràng cậu chỉ mơ thấy Giản ca mà thôi.

Quá kỳ lạ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK