• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường trở về, trong xe, Lục Ngu hắt hơi liên tục mấy lần. Tống Giản Lễ tự trách vô cùng, điều hòa trong xe mở hơi cao, ấm áp đến mức Lục Ngu suýt nữa ngủ thiếp đi.

"Xin lỗi, lần sau tớ sẽ xem kỹ thời tiết rồi mới đi chơi. Tang Tang có thấy khó chịu không?" Tống Giản Lễ đưa tay chạm vào trán Lục Ngu để kiểm tra nhiệt độ.

Lục Ngu không bị sốt, chỉ hắt hơi mấy cái mà thôi, nhưng vậy cũng đủ khiến Tống Giản Lễ lo lắng rồi.

Khi họ về đến nhà, Tống Giản Lễ lập tức tìm quần áo sạch và thuốc cảm để dự phòng. Lục Ngu vẫn chưa cảm thấy có gì bất thường trong cơ thể mình.

"Thời tiết ở bờ biển vốn vậy mà, tớ không yếu ớt thế đâu, không sao đâu Giản ca." Lục Ngu nở nụ cười trấn an Tống Giản Lễ.

Đến trước biệt thự, Tống Giản Lễ cầm ô che cho Lục Ngu đi vào cửa, sau đó đưa cho cậu gói thuốc cảm: "Ăn cơm xong nhớ uống một lần."

"Ừm, Giản ca về đi, vai cậu ướt hết rồi." Lục gia ăn cơm tối vào lúc 5 giờ 30 phút, giờ này chắc chắn mọi người đều có mặt. Lục Ngu không muốn để họ nhìn thấy Tống Giản Lễ.

Tống Giản Lễ đứng đợi Lục Ngu vào trong, thấy cậu đóng cửa lại mới xoay người rời đi.

Quần áo đã được thay ở bên khu dân túc ở làng chài, trên đường về cũng ngồi xe nên ngoài đế giày ra, toàn thân Lục Ngu không hề bị ướt.

Cậu đổi giày ở cửa, ngay lập tức ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.

Khi quay đầu lại, Lục Ngu nhìn thấy Lục Thành Danh đang khoanh tay đứng bên cửa sổ. Qua cửa sổ đó có thể nhìn ra ngoài cổng chính, vậy nên Lục Thành Danh hẳn đã thấy Tống Giản Lễ đưa cậu về.

Tim Lục Ngu đập mạnh, theo bản năng muốn tránh đi nhưng cậu không thể giả vờ như không nhìn thấy được. Chỉ có thể cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cúi đầu chào: "Ba."

"......" Lục Thành Danh nhìn cậu một cái, không nói gì. Dù Lục Ngu cúi đầu, cậu vẫn cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm kia.

Lục Thành Danh luôn cảm thấy Lục Ngu không xứng với Tống Giản Lễ, theo mọi nghĩa đều không xứng.

Khi còn nhỏ thì không sao, nhưng từ lúc Tống gia hợp tác làm ăn với Lục gia, ông đã nghĩ rằng Lục Ngu không xứng với đối phương.

Tống Giản Lễ là người thừa kế duy nhất của Tống gia, tiếp nhận sự nghiệp của Tống Trầm. Trong khi đó, Lục Ngu chỉ là một người mờ nhạt trong Lục gia.

May mắn thay, dì giúp việc ra thông báo sắp đến giờ ăn tối, bảo mọi người đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm, phá vỡ không khí căng thẳng giữa hai cha con.

Lục Ngu đặt thuốc cảm và máy ảnh Polaroid trên bàn trà, sau đó đi vào bếp giúp dì bưng thức ăn ra.

Cậu thấy hôm nay người nấu cơm không phải là dì Huệ mà là dì Tú, có chút ngạc nhiên: "Dì Tú? Sao hôm nay là dì vậy? Dì Huệ đâu rồi?"

"Dì Huệ có chút việc riêng nên tối nay đại thiếu gia bảo tôi nấu cơm." dì Tú trả lời.

Lục Ngu gật đầu: "Dì có cần con giúp gì không?"

"Phiền cậu chờ một chút, để tôi cho gia vị vào đã, sau đó cậu giúp tôi bưng món này ra bàn nhé." dì Tú vừa nói vừa đảo thức ăn trong chảo.

Bà cầm muỗng múc nửa muỗng tỏi cắt lát chuẩn bị cho vào nồi, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, dừng lại: "Tôi thật hồ đồ, suýt quên cậu không ăn tỏi."

Lục Ngu: "?"

Cậu từng nói thế sao?

Hình như có. Nhưng tại sao cậu lại nói vậy? Rõ ràng cậu không hề kén ăn...

Kỳ lạ quá, vì ai mà cậu lại nói như vậy nhỉ?

"Giờ con có thể ăn rồi, dì cứ cho vào đi, không cần kiêng vì con." Lục Ngu khoát tay.

Dì Tú đành bỏ nửa muỗng tỏi vào chảo, ngay lập tức, mùi thơm tỏa ra.

Lục Ngu giúp dì bưng hai món ăn lên bàn. Khi mang món thứ hai, cậu nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang. Đến phòng khách, quả nhiên thấy mẹ mình – Trang Ninh Nguyệt – đã ngồi vào bàn ăn.

Lục Thành Danh có lẽ ra ngoài nghe điện thoại, không thấy đâu.

"Mẹ." Lục Ngu nhỏ giọng chào Trang Ninh Nguyệt.

Bà chỉ liếc nhìn cậu, đáp lại hờ hững: "Ừ."

Lục Ngu xoay người định quay vào bếp giúp dì Tú tiếp tục dọn bàn, nhưng bỗng nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ ở phía bàn trà.

Cậu nhìn sang, thấy Lục Tường Ý đang ngồi đó, bên cạnh là một người xa lạ.

Chẳng phải trong nhà chỉ có Lục Tường Ý là khách thôi sao? Vậy người này là ai?

Người nọ có vẻ trẻ hơn cậu một chút, khuôn mặt rất tinh xảo, ngũ quan chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng lại có đến bảy phần giống Trang Ninh Nguyệt.

Lục Ngu nhanh chóng cúi mắt, lục tìm trong trí nhớ xem có ai như vậy không.

Chẳng lẽ cũng là họ hàng bên nhà mẹ sao?

Nhưng rõ ràng, với Lục Ngu mà nói, người này xuất hiện chẳng khác gì "người anh trai" kia – đều là những người xa lạ đối với cậu.

Lục Ngu còn chưa kịp nghĩ xem đối phương là ai, thì thấy người kia cầm lấy chiếc Polaroid mà cậu để trên bàn, như thể đang nghịch một món đồ chơi mới lạ.

Cậu ta thậm chí còn định giơ máy lên chụp ảnh cho Lục Tường Ý.

Lần đầu tiên đến nhà người khác mà tùy tiện động vào đồ của chủ nhà sao?

Thật là... quá bất lịch sự!

Lục Ngu bước lên, giật lại chiếc Polaroid từ tay đối phương: "Cậu thật là không có lễ phép, không biết phải xin phép chủ nhân trước khi động vào đồ của họ sao?"

Cậu có chút giận, nhưng vì trước nay chưa từng nổi nóng với ai nên nghe không giống như đang tức giận, mà giống như người lớn dạy bảo trẻ con hơn.

Dù vậy, giọng điệu của cậu không có chút uy hiếp nào, chẳng ai nhìn ra được cậu thực sự đang tức giận.

Lục Lâm Tinh bị bất ngờ khi bị từ chối, nhưng ngay sau đó, cậu ta lập tức tỏ vẻ ngây thơ vô hại: "Anh hai, anh hung dữ quá, em chỉ muốn xem thử thôi mà. Anh không thể keo kiệt như vậy được, không cho em xem một chút cũng không sao à?"

Lục Ngu hơi ngẩn ra, không chắc mình có nghe nhầm không, định xác nhận lại cách xưng hô của đối phương.

Nhưng rồi cậu nhanh chóng nhớ ra bệnh tình của mình.

Đúng vậy, cậu cũng sẽ quên mất ai đó.

Vậy trước mắt người này thật sự là em trai cậu sao?

Lục Lâm Tinh cười hì hì: "Anh hai nè, cái máy chụp hình Polaroid này là phiên bản giới hạn toàn quốc đúng không? Nó đẹp thật đó, em đã muốn mua một cái từ lâu lắm rồi."

Lục Ngu mím môi, nghe ra ý định của đối phương đối với chiếc Polaroid của mình. Nhưng đây là thứ mà cậu và Tống Giản Lễ cùng nhau trúng thưởng.

Hơn nữa...

Tại sao cậu phải nhường thứ mà mình yêu thích cho một người xa lạ tự nhận là em trai?

"Ừm." Lục Ngu giấu chiếc máy ảnh ra phía sau.

Lần này đến lượt Lục Lâm Tinh ngẩn người. Anh ta không hiểu sao? Không hiểu ý của mình à? Mình đang nói là mình muốn mà!

"Anh hai, em đã thích cái này từ lâu rồi. Lúc trước khi mở bán, em không kịp mua được. Anh cho em đi, được không?" Lục Lâm Tinh hạ giọng năn nỉ, chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương để thuyết phục Lục Ngu.

Thực ra cậu ta cũng không quá cần nó, nhưng vì Lục Ngu có, cậu ta lập tức muốn.

Cậu ta biết Lục Ngu luôn cưng chiều mình, vì cậu chưa bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu nào của cậu ta. Chỉ cần cậu ta muốn có, cậu sẽ cho.

Ai bảo người trong nhà ai cũng không thích Lục Ngu chứ?

Lục Ngu cau mày, thật kỳ lạ. Sao cậu ta lại có thể đòi hỏi đồ của mình một cách tự nhiên như vậy, cứ như đó là chuyện hiển nhiên vậy?

"Anh hai?" thấy Lục Ngu ngẩn người, Lục Lâm Tinh gọi thêm một tiếng.

Cậu ta thậm chí còn chủ động vươn tay định lấy chiếc Polaroid mà Lục Ngu đang giấu phía sau.

Lục Ngu lập tức lùi nửa bước, khiến tay của Lục Lâm Tinh chụp vào khoảng không.

"Cái này là của tôi." Có lẽ người này là anh em họ xa? Hoặc cũng có thể là em ruột? Nhưng nếu là em ruột, chẳng phải thái độ đối với anh trai không nên như thế này sao?

Tiếc là lúc này Lục Ngu không thể lập tức mở điện thoại lên để kiểm tra xem quan hệ của họ là gì.

"Anh không cho em sao?" Lần này, Lục Lâm Tinh thực sự bày ra vẻ mặt không thể tin nổi.

Từ trước đến nay, bất cứ thứ gì cậu ta muốn từ Lục Ngu đều có được. Có khi chỉ cần thuận miệng nói thích thôi, Lục Ngu cũng sẽ vội vàng đưa cho.

Vậy mà lần này, dù đã mở miệng xin, cậu ta lại bị từ chối thẳng thừng.

Tại sao chứ?

Lẽ nào là vì tối hôm qua cậu ta đã khiến Lục Ngu tức giận?

Nhưng trước giờ cậu ta đã nói không biết bao nhiêu lời kiểu đó rồi, sao lần này Lục Ngu lại giận chứ?

Lại còn trước mặt mọi người nữa, đặc biệt là ánh mắt của Lục Tường Ý khiến cậu ta cảm thấy rất khó chịu...

Lục Ngu kiên quyết lắc đầu từ chối.

Sự bối rối vì bị từ chối lập tức bao trùm lấy Lục Lâm Tinh, sự xấu hổ và khó chịu như một cơn sóng dữ ập đến. Cậu ta không thể tiếp thu nổi cảm giác chênh lệch này, vì trước giờ Lục Ngu chưa từng từ chối mình.

Hai giây sau, mắt Lục Lâm Tinh đỏ hoe.

"Mẹ ơi! Mẹ ơi..." Cậu ta vòng qua Lục Ngu, chạy đến ôm chầm lấy Trang Ninh Nguyệt, òa lên khóc lớn.

Lục Ngu: ...

Khóc sao? Vì mình không chịu đưa chiếc Polaroid cho cậu ta à?

Nhưng tại sao mình lại phải nhường thứ mình thích cho một người xa lạ chứ? Chỉ vì cậu ta nói mình là anh trai sao? Vậy thì quá gượng ép rồi.

Người này cũng giống như người anh "đột nhiên xuất hiện" của mình, đều khiến cậu cảm thấy xa lạ. Tại sao họ lại cư xử vô lý như vậy?

Trang Ninh Nguyệt từ đầu đến giờ vẫn im lặng theo dõi màn kịch này, có chút đau đầu. Có lẽ bà cũng bất ngờ khi Lục Ngu không chịu nhường cho Lục Lâm Tinh.

Vậy nên ánh mắt bà nhìn Lục Ngu đầy ẩn ý. Ánh mắt đó khiến cậu cảm thấy như bị kim châm.

Mẹ ơi, con đã làm sai sao...?

Trang Ninh Nguyệt có chút khó xử, bà không thể ép Lục Ngu nhường món đồ chơi đó, không chỉ vì bà không muốn thiên vị quá rõ ràng, mà còn bởi vì Lục Tường Ý vẫn đang ở đây quan sát.

Bà thật sự không thể mở miệng nói ra điều đó.

Vì vậy, bà dịu giọng dỗ dành: "Tinh Tinh ngoan, ngày mai mẹ sẽ nhờ người mua lại cho con một cái với giá cao hơn, đừng khóc nữa, ngoan nào."

Cách nói chuyện dỗ dành trẻ con như vậy, Lục Ngu chưa từng nghe qua bao giờ.

Cậu đứng yên tại chỗ, dưới ánh đèn ấm áp trên trần, ánh sáng trong suốt từ đèn bàn ăn phản chiếu xuống. Tất cả ánh mắt trong phòng đều dồn về phía Lục Lâm Tinh, còn cậu chỉ đứng lẻ loi một mình, trông chẳng khác nào một chú chó nhỏ lang thang bên ngoài tủ kính. Chiếc Polaroid trên tay bỗng trở thành một thứ nóng bỏng tay.

Khi quay về phòng, ba cậu không cần biết ai đúng ai sai, chỉ trách mắng cậu không biết thương yêu em trai mình, nói rằng chỉ là một món đồ chơi nhỏ, cho thì cứ cho đi.

Cho đi sao?...

Trang Ninh Nguyệt nhìn Lục Cẩn Luật đang bước xuống lầu, rồi tiếp tục an ủi Lục Lâm Tinh: "Anh cả con xuống rồi, đừng khóc nữa. Ngày mai mẹ sẽ mua lại một cái cho con."

Lục Ngu siết chặt ngón tay đến mức các đốt tay trắng bệch. Cậu nhìn về phía Lục Cẩn Luật đang đi xuống cầu thang, ánh mắt hai người chạm nhau khiến Lục Ngu hoảng loạn mà tránh đi.

Hơn nữa, vị "anh trai" này... Trong nhà lại có thêm một người xa lạ nữa.

Lục Lâm Tinh từ nhỏ đã sợ Lục Cẩn Luật, nghe mẹ nói vậy, cậu ta cũng không dám tiếp tục mè nheo khóc lóc, làm ảnh hưởng đến bữa tối của cả nhà. Đành phải nín khóc, quay đầu nhìn Lục Ngu một cái.

Ánh mắt đầy oán trách và khó hiểu.

Cậu ta nghĩ rằng Lục Ngu giận vì chuyện hôm qua, nhưng bây giờ cậu ta cũng đang tức giận. Cậu ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho Lục Ngu!

Lục Ngu cất Polaroid vào túi đựng thuốc, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, căng thẳng ngồi xuống bên cạnh Lục Cẩn Luật.

"Lại có chuyện gì xảy ra vậy?" Lục Cẩn Luật không phải kẻ ngốc, rõ ràng không khí trên bàn ăn rất khác thường.

Trang Ninh Nguyệt dịu dàng nói: "Không có gì đâu, hai đứa em cãi nhau chút thôi."

Lục Cẩn Luật liếc nhìn Lục Lâm Tinh. Gọi là cãi nhau, nhưng với tính cách của Lục Ngu, chắc hẳn cậu không dễ gì mà gây xung đột với người khác.

Dì Tú theo lời Lục Cẩn Luật, điều chỉnh lại thức ăn trên bàn. Lục Ngu cầm bát cơm lên, cúi đầu ăn, đũa chỉ gắp mấy món ăn quen thuộc trước mặt.

Lục Cẩn Luật không động đũa, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào Lục Ngu, đến khi cậu ăn không nổi nữa, mới cứng đờ mở miệng: "Anh... anh trai có chuyện gì sao?"

Gọi một người xa lạ là "anh trai" mà không có chút áp lực nào, cậu thật sự không làm được.

Vậy nên chữ đó, cậu gọi ra rất nhẹ và ngắn ngủi.

Lục Cẩn Luật không nói gì, nhưng Trang Ninh Nguyệt ở bên cạnh lại lên tiếng: "Dì Tú, lại đây đổi hai dĩa thức ăn này với dĩa trước mặt tiểu Cẩn đi. Tiểu Cẩn không ăn hành tỏi đâu."

Lục Ngu: ?

Hóa ra người không ăn hành tỏi là "anh trai" của cậu, vậy mà dì Tú lại nhớ nhầm.

Không trách Lục Cẩn Luật cứ không động đũa từ nãy đến giờ. Nhưng cậu thấy lạ, không ăn thì cứ nói với dì Tú một tiếng là được, hoặc nhờ dì mang những món không có hành tỏi đến trước mặt anh ta chẳng phải tốt hơn sao?

Nhìn chằm chằm cậu làm gì chứ? Cậu đâu có biết Lục Cẩn Luật không ăn hành tỏi.

Lục Ngu không muốn ăn nữa, cậu đặt đũa xuống, nói với mọi người trên bàn: "Con ăn xong rồi."

 

Tác giả có lời muốn nói:

Đồ ngốc, trước đây Tang Tang cưng chiều anh, yêu thương anh, cái gì cũng cho anh, bởi vì anh là anh trai của cậu ấy.

Nhưng bây giờ, trong mắt Tang Tang, anh là người xa lạ rồi (nhẹ nhàng).

Tang Tang sao có thể vô duyên vô cớ đối xử tốt với một người xa lạ không biết lễ phép chứ? (mỉm cười).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK