• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành phố Lâm Khải nằm gần biển, vào những ngày nghỉ lễ thường có rất nhiều khách du lịch ghé thăm, vì vậy đi biển trước kỳ nghỉ 1/5 là lựa chọn tốt nhất.

Theo lý thuyết, họ đã lớn lên ở đây, cảnh biển là thứ họ thấy nhiều nhất. Nhưng mỗi lần nhìn lại, họ vẫn cảm thấy mới mẻ, bởi vì những điều đẹp đẽ chưa bao giờ trở nên nhàm chán chỉ vì đã thấy quá nhiều lần.

Vùng biển này được gọi là biển Nhật Sơ, nơi đây được quảng bá là nơi mặt trời mọc.

Khi hoàng hôn vừa buông xuống, những chú hải âu sẽ bay từ hòn đảo nhỏ giữa biển vào bờ, lượn quanh trên những con sóng lớn.

Nhưng hôm nay không may, gió biển nổi lên, bầu trời u ám hơn, những tầng mây dày đặc như những đám bông vải bẩn, che khuất mặt trời, tựa như chỉ cần một cơn gió mạnh là có thể trút xuống cơn mưa xối xả.

Hải âu vẫn bay đến đúng giờ, lượn lờ trên không trung, cất lên tiếng kêu, trong không khí tràn ngập mùi nước biển mằn mặn.

Tống gia có một bất động sản ở bãi biển này, vì thế Tống Giản Lễ mang đồ đạc của hai người vào đó trước. Khi quay lại, hắn nhìn thấy Lục Ngu đang đứng lẻ loi bên bờ biển.

Lục Ngu lặng lẽ nhìn những con sóng từ xa dội vào bờ. Hôm nay nước biển không còn trong như trước, từng lớp sóng cuộn trào, lớn hơn hẳn mọi khi.

Có lẽ đêm nay trời sẽ mưa, vì thủy triều đã bắt đầu dâng lên.

Những hạt cát dưới chân dần bị thấm ướt, Lục Ngu nhìn xuống mũi chân mình, lặng lẽ đếm xem cần bao nhiêu đợt sóng mới có thể nhấn chìm mũi chân cậu.

Rồi một đợt sóng trắng xóa vỗ qua đầu ngón chân, cậu tự hỏi liệu đợt sóng tiếp theo có làm ướt giày mình không.

Sau đó, một đợt sóng khác sẽ bao phủ mắt cá chân cậu, rồi đến khi một con sóng lớn hơn ập đến...

Ngay lúc nước biển sắp cuốn đến, một cánh tay mạnh mẽ bỗng vòng qua eo cậu từ phía sau, siết chặt rồi kéo cậu vào một lồng ng.ực ấm áp.

Chỉ trong chớp mắt, cậu đã bị nhấc bổng lên, thoát khỏi con sóng đang dâng trào.

"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Tống Giản Lễ ôm chặt cậu, tay còn lại cầm một chiếc máy ảnh Polaroid mà Lữ Xương Phong tặng làm kỷ niệm.

Hắn lùi lại vài bước, đặt Lục Ngu lên vùng cát khô, nơi nước biển không thể chạm tới.

Lục Ngu vẫn còn chút ngỡ ngàng, một lúc lâu sau mới hoàn hồn quay lại nhìn Tống Giản Lễ. Không hiểu vì sao sắc mặt hắn lại tái nhợt, ngay cả môi cũng mất đi sắc hồng tự nhiên, trông như vừa bị một phen hoảng hốt.

"Tớ không nghĩ gì cả." - Lục Ngu lắc đầu.

Tống Giản Lễ không tin: "Sóng gần chạm đến chân cậu rồi, cậu không nhận ra sao?"

"A——" Lục Ngu quay đầu lại nhìn, vị trí mà cậu vừa đứng đã bị nước biển bao phủ: "Tớ không để ý."

"Tang Tang, đừng làm những chuyện khiến tớ lo lắng nữa, được không?" giọng Tống Giản Lễ mang theo chút cầu xin, nghĩ lại vẫn thấy sợ hãi. Vì lúc nãy hắn đã gọi tên Lục Ngu rất nhiều lần, nhưng cậu hoàn toàn không nghe thấy.

Lục Ngu cứ đứng yên ở đó, làn gió len qua tay áo cậu, vạt áo khẽ bay theo gió, mơ hồ để lộ phần xư.ơng b.ướm gầy gò của cậu. Gió biển thổi tung mái tóc cậu, những chú hải âu lượn vòng bên cạnh, cất lên những khúc ca mang theo chút buồn bã.

Dường như chỉ cần thêm một cơn gió mạnh nữa, cậu sẽ tan biến.

Hoặc chỉ cần sóng biển dâng lên thêm chút nữa, cậu sẽ bị cuốn trôi khỏi tầm mắt Tống Giản Lễ.

Một bầu không khí u ám, một nỗi sợ hãi vô hình cứ quanh quẩn bên cạnh Lục Ngu.

"Giản ca, cậu đang nghĩ gì vậy? Tớ chỉ đang ngắm biển thôi mà, sao có thể gặp nguy hiểm được chứ?"

Lục Ngu chợt bật cười, để lộ ra chiếc răng nanh trắng tinh, hàm răng chỉnh tề.

Đôi mắt cong cong, đẹp như trăng lưỡi liềm. Hàng mi dài cong vút như cánh bướm khẽ rung động, ánh mặt trời len lỏi qua từng sợi mi.

Chỉ trong khoảnh khắc, luồng khí trầm lắng bao quanh cậu lập tức tan biến như chưa từng tồn tại.

Dường như tất cả chỉ là ảo giác của Tống Giản Lễ.

Lúc này là 2 giờ 30 chiều, nhưng vì chỉ là cuối tuần bình thường nên lượng khách du lịch không đông như hắn tưởng tượng.

"Ừ, chắc tớ nghĩ quá nhiều rồi." Tống Giản Lễ nắm tay Lục Ngu: "Chúng ta đi về phía trước một chút, ở đó có đá ngầm, mình đến đó cho hải âu ăn nhé?"

Lục Ngu gật đầu đồng ý.

Hai người sóng bước trên bờ biển, để lại hai hàng dấu chân một lớn một nhỏ trên nền cát.

Cho hải âu ăn là chuyện rất quen thuộc với những ai lớn lên gần biển.

Lục Ngu hai tay nâng miếng bánh mì, những chú hải âu to lớn vỗ cánh tranh nhau mổ lấy từng mẩu bánh trong tay cậu.

Tống Giản Lễ đứng phía sau, mỉm cười nhìn cậu.

Khung cảnh này đẹp đến mức trông như một thước phim điện ảnh, mà Lục Ngu chính là nhân vật chính.

Tống Giản Lễ cầm máy ảnh Polaroid ——

"Tang Tang." Hắn khẽ gọi.

"Hả?" - Lục Ngu quay đầu lại theo phản xạ.

Chính khoảnh khắc ấy ——

"Tách——"

Một bức ảnh hoàn hảo lập tức được in ra từ chiếc Polaroid.

Gió biển thổi tung mái tóc trước trán Lục Ngu, những chú hải âu bay quanh cậu, cánh áo sơ mi trắng khẽ phất trong gió, xương quai xanh thấp thoáng, khuôn mặt mang theo nét ngoan ngoãn đặc trưng của một thiếu niên.

Sau này, dù có chụp bao nhiêu bức ảnh chung nữa, cũng không còn tấm nào mang lại cảm giác như bức ảnh này.

Lục Ngu càng lớn lại càng thu mình, sự rụt rè và tự ti khiến cậu mất đi khí chất trong ảnh. Dù Tống Giản Lễ có an ủi thế nào cũng không thể thay đổi được điều đó.

Bầu trời âm u, những hạt mưa lấm tấm rơi xuống, cuối cùng cũng hòa thành cơn mưa lớn, đổ xuống mặt đất.

Bọn họ trú tạm trong lều ven bờ biển, chờ người từ làng chài lái xe đến đón.

Lục Ngu quỳ trong lều, vươn tay ra ngoài, để những hạt mưa nặng trĩu rơi vào lòng bàn tay, chẳng mấy chốc đã đọng thành một vũng nước nhỏ.

Bầu trời tối sầm lại, gió lớn nổi lên dữ dội.

Những đám mây đen cuồn cuộn kéo xuống, đè nặng đến mức khiến người ta ngột ngạt khó thở.

Gió biển lồng lộng, cả hai người đều đã ướt sũng. Hiện tại thời tiết vốn đã oi bức, dù có mưa cũng không lạnh. Những cơn gió lùa vào lớp quần áo ướt chỉ khiến người ta cảm thấy mát mẻ hơn. Ít nhất, Lục Ngu nghĩ vậy.

Nhưng Tống Giản Lễ thì không. Hắn kéo tay Lục Ngu về, cau mày nói: "Cẩn thận cảm lạnh, người trong làng chài sắp đến rồi. Đợi tạnh mưa rồi hẵng chơi tiếp."

"Mưa thế này chơi mới vui mà ——"

Đây không phải lần đầu tiên họ gặp mưa khi ở biển, nhưng bị cơn mưa này vây lại trong một không gian nhỏ hẹp như thế này thì đúng là lần đầu tiên.

Có lẽ cũng là lần đầu tiên Lục Ngu cảm thấy phấn khích đến vậy. Tiếng sóng dữ dội và cơn mưa ào ào tiếp thêm dũng khí cho hắn.

Vậy nên ——

"Biển rộng ơi —— mình nhất định sẽ trở nên dũng cảm!"

Lục Ngu đưa tay lên miệng làm loa, lớn tiếng hét về phía biển cả.

Tống Giản Lễ cũng bật cười, đáp lại: "Được! Tớ nhớ rồi! Tang Tang cũng phải nhớ kỹ lời mình nói đấy."

Lúc này Lục Ngu mới nhận ra mình vừa nói gì, vội vàng phản bác: "Biển rộng ơi, mình nói dối đó ——"

Thực ra mình không làm được.

Bỗng dưng cậu cười phá lên, nhào vào lòng Tống Giản Lễ, cười đến mức cả người run lên. Quần áo ướt đẫm dán sát vào nhau, da thịt kề cận, chẳng còn gì cách biệt.

Cậu trông như đang cười thật sự, tiếng cười trong trẻo như suối chảy giữa khe núi. Nhưng cũng giống như đang đau lòng, bởi vì cậu cười đến mức không còn phát ra âm thanh.

Tống Giản Lễ cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng ngay giây tiếp theo, Lục Ngu bất ngờ ngẩng đầu lên.

Khoảng cách quá gần khiến Tống Giản Lễ cúi xuống theo phản xạ, và giờ đây, chóp mũi của họ chỉ cách nhau vài centimet.

Yết hầu Tống Giản Lễ khẽ động.

Đôi mắt Lục Ngu sáng long lanh, cậu khẽ hỏi: "Giản ca, có phải tớ đã dạy hư cậu không?"

Tống Giản Lễ không hiểu vì sao Lục Ngu lại hỏi như vậy. Nhưng khi hơi thở ấm áp của cậu phả lên mặt mình, không gian nhỏ bé này lập tức trở nên mơ hồ, phảng phất một thứ cảm xúc khó tả.

Hắn mím môi, hàng mi run run khiến đáy lòng Tống Giản Lễ cũng xao động theo.

Ánh mắt hắn trầm xuống, nhìn vào đôi mắt trong suốt xinh đẹp của Lục Ngu, khàn giọng nói: "Là tớ dạy hư cậu."

Lục Ngu lại cười, một lần nữa vùi mặt vào lòng Tống Giản Lễ, thì thầm: "Tớ là một đứa trẻ hư..."

Cậu nghĩ về những toa tàu có thể trật bánh, hoặc nếu hệ thống an toàn có vấn đề, chỉ có mình cậu gặp tai nạn mà thôi.

Cậu nghĩ về những mảnh pha lê có thể vỡ vụn, sau đó cậu sẽ ngã lên trên chúng.

Cậu  nghĩ về cơn sóng lớn bất chợt kéo tới, cuốn cậu đi mất, chôn vùi cậu trong đại dương mênh mông.

Thậm chí vào đêm hôm đó, khi chiếc cúp rơi xuống, cậu còn nghĩ nếu nó rơi trúng đầu mình, liệu có ai phát hiện ra không? Nếu không, cậu có thể cứ thế mà chết lặng lẽ.

Nhưng Giản ca lại nói, tất cả những điều đó chỉ là nỗi sợ hãi trong lòng cậu mà thôi.

Cậu là một đứa trẻ hư.

"Tang Tang không phải đứa trẻ hư, cậu là Tang Tang tuyệt vời nhất trên thế giới này."

Tống Giản Lễ nhận ra hôm nay Lục Ngu không vui vẻ chút nào.

Lục Ngu ủ rũ nói: "Không ai thích tớ cả."

Tống Giản Lễ buồn bã lắc đầu, khẽ cười: "Ngày 27 tháng 4, điều Lục Tang Tang chẩn đoán không chính xác."

"Sao cơ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK