【Về việc thẹn thùng】
Sau khi hai người ở bên nhau, Lục Ngu phát hiện Tống Giản Lễ gần như không bao giờ đỏ mặt vì thẹn thùng. Dù là lúc trên giường đ.ộng tì.nh, Lục Ngu thốt ra những lời tình cảm từ tận đáy lòng, hay sau đó khi được ôm vào lòng và nghe lời thì thầm dịu dàng, Tống Giản Lễ vẫn không hề đỏ mặt như Lục Ngu.
Hôm đó tan học, Lục Ngu đứng ở cổng trường chờ Tống Giản Lễ tới đón. Bên cạnh cậu cũng có một đôi tình nhân đang đứng đợi xe.
"Chồng ơi, ăn xong mình đi xem phim nhé?" Cô gái níu lấy tay bạn trai, cả người tựa vào cậu ấy, giọng nói ngọt ngào.
Chàng trai chỉ cười ngượng ngùng, tai hơi ửng đỏ: "Ừm, nghe em hết."
Lục Ngu khẽ giật mình, tai cậu hơi run lên, cậu quay đầu lại nhìn. Đó là một cặp đôi có lẽ là sinh viên năm nhất, cả hai đều rất ưa nhìn.
Cô gái nhón chân hôn lên má chàng trai một cái.
Lúc này là đầu mùa đông, gió lạnh buốt da. Mặt chàng trai đỏ lên như bị nắng gắt tháng sáu chiếu vào.
Lục Ngu kéo khăn quàng cổ lên che gần hết nửa khuôn mặt.
Cặp đôi ấy rời đi.
Cậu siết chặt áo khoác hơn một chút, khẽ hắt hơi. Xe của Tống Giản Lễ dừng ở gần đó, hắn bước xuống xe, tay cầm theo một chiếc áo khoác, đi nhanh về phía Lục Ngu, còn Lục Ngu thì cũng chạy về phía hắn.
Tống Giản Lễ ôm cậu vào lòng, thân nhiệt nóng ấm nhanh chóng xua tan cái lạnh trên người Lục Ngu. Chiếc áo khoác được khoác lên người cậu.
"Chờ anh lâu rồi phải không?" Tống Giản Lễ nhẹ nhàng kéo tay Lục Ngu, lấy tay mình ủ ấm bàn tay lạnh cóng của cậu.
Lục Ngu ngoan ngoãn lắc đầu: "Không lâu đâu, Giản ca, mình về nhà đi."
"Tối nay em muốn ăn gì?" Tống Giản Lễ nắm tay cậu đi về chỗ đậu xe.
Lục Ngu còn đang nghĩ về cặp đôi lúc nãy, mãi đến khi Tống Giản Lễ hỏi lại lần hai, cậu mới hoàn hồn. Ngồi vào ghế phụ, lúc Tống Giản Lễ thắt dây an toàn giúp, cậu mới đáp: "Gì cũng được, em muốn ăn tôm hùm."
"Vậy mình đi siêu thị trước." Hôm nay Tống Giản Lễ mặc một chiếc áo khoác đen dày, trông càng thêm thu hút.
Lục Ngu nghiêng đầu nhìn hắn: "Em muốn ăn ở chỗ lần trước mình ăn."
"Được không?" Rồi cậu bắt chước giọng điệu ngọt ngào của cô gái ban nãy, gọi Tống Giản Lễ: "Chồng ơi..."
Tống Giản Lễ vừa mới khởi động xe, lập tức đạp phanh gấp, Lục Ngu theo quán tính chúi người về phía trước, rồi ngơ ngác nhìn hắn.
Giờ phút này, trên mặt Tống Giản Lễ hiện rõ một màu đỏ ửng khác thường, lan từ vành tai xuống tận cổ. Đôi tay đặt trên vô lăng cũng mang chút ửng đỏ.
"Em học cái đó từ ai vậy?" Giọng Tống Giản Lễ khàn khàn không bình thường.
Lục Ngu thành thật trả lời: "Vừa nãy em nghe thấy một cặp đôi gọi nhau như vậy."
"Giản ca không thích sao?" Đôi mắt to tròn của Lục Ngu đầy vẻ vô tội.
Tống Giản Lễ không nói gì, chỉ nhấn ga lái xe đi. Lục Ngu khẽ mím môi, thôi thì quả nhiên Tống Giản Lễ không phải kiểu người dễ bị trêu chọc.
Nhưng mà, cũng coi như có thu hoạch, vì Lục Ngu hiếm khi thấy được dáng vẻ đỏ mặt của Tống Giản Lễ.
Cho đến khi Lục Ngu nhận ra khung cảnh xung quanh có gì đó không ổn – người đi bộ ngày càng ít, xe đang chạy vào một khu vắng vẻ hẻo lánh.
"Giản ca, mình đi đâu vậy?" Lục Ngu không sợ, chỉ thấy hơi nghi ngờ.
Tống Giản Lễ lái xe rẽ vào một con hẻm nhỏ vắng người, tim Lục Ngu bắt đầu đập mạnh.
Tống Giản Lễ nhanh chóng hạ thấp ghế của Lục Ngu, nửa người trên nghiêng qua áp sát cậu: "Vừa nãy em gọi anh... gọi lại một lần nữa đi."
Lục Ngu chớp mắt mơ màng: "Chồng ơi..."
Tống Giản Lễ vừa mới bình tĩnh lại, mặt lại lập tức đỏ lên lần nữa.
Lục Ngu mở to mắt thêm chút nữa, cảm thấy dáng vẻ này của Tống Giản Lễ thật hiếm thấy, cậu còn chưa nhận ra chút nguy hiểm nào, còn tiếp tục trêu chọc: "Chồng ơi, anh không thích em gọi như vậy sao?"
...
Tiếp theo chính là lần đầu tiên Lục Ngu ở trong xe bị làm đến mức ngất đi.
【 Về ghen 】
Nếu hỏi ai hay ghen nhất, thì chắc chắn là Tống Giản Lễ.
Vì sao ư? Bởi vì Lục Ngu đối xử tốt với tất cả mọi người, ai chỉ cần giả vờ thân thiết một chút là cậu đã không phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Lục Ngu luôn nghĩ người ta là người tốt, vì họ mời cậu ăn cơm, rủ cậu cùng đi thư viện hoặc giúp cậu giữ chỗ ngồi...
Tống Giản Lễ không can thiệp vào chuyện xã giao của Lục Ngu, nhưng điều đó không có nghĩa là ai cũng có thể dễ dàng bước vào vòng tròn các mối quan hệ của Lục Ngu.
Thế nên từ trước đến nay, mỗi lần Tống Giản Lễ ghen thì đều rất rõ ràng. Hắn sẽ không ôm Lục Ngu, không thân mật với cậu nữa để buộc Lục Ngu phải từ chối việc người lạ xin thông tin liên lạc.
Nhưng ý định của người ta thì đâu thể ngăn cản được, vì thế mỗi khi ghen quá nhiều, hắn lại tìm cách đòi lại bằng những cách khác. Lục Ngu thường không hiểu vì sao Tống Giản Lễ lại bỗng nhiên dữ dằn như vậy, kêu ngừng cũng không dừng, đến khóc cũng chẳng có tác dụng.
Tuy vậy, tình cảm của Lục Ngu dành cho Tống Giản Lễ là điều không phải nghi ngờ. Chỉ cần ai đó nói chuyện với Lục Ngu vài câu, sẽ nhanh chóng nhận ra rằng trong lời nói của cậu toàn là nhắc đến Tống Giản Lễ.
Chỉ có điều, Tống Giản Lễ lại không biết điều đó.
Hắn luôn ghen đến mức mất ngủ, nửa đêm trở mình nhìn gương mặt say ngủ của Lục Ngu mà giận dỗi, tức rồi lại muốn để lại dấu vết trên người Lục Ngu như để khẳng định chủ quyền, và thế là Lục Ngu lại tội nghiệp bị bắt phải "khởi động lại"...
Có lúc Tống Giản Lễ cũng tự hỏi: Lục Ngu có bao giờ ghen vì hắn không nhỉ?
Khi Lục Ngu biết được chuyện này, lần đầu tiên cậu trêu chọc Tống Giản Lễ.
"Giản ca, anh thật trẻ con." Cậu nằm trong lòng Tống Giản Lễ, khẽ nói.
Sao lại không ghen chứ? Ngay từ lúc còn học cấp hai, khi giúp một bạn đưa thư tình lần đầu tiên, cậu đã bắt đầu thấy khó chịu rồi.
Nhưng Lục Ngu không nói ra điều đó.
【 Về tư thế 】
Trong chuyện này, Lục Ngu gần như chẳng bao giờ là người chủ động.
Từ trước đến nay đều là Tống Giản Lễ thích tư thế nào thì sẽ là tư thế đó.
Lục Ngu cũng không có yêu cầu gì đặc biệt.
Thỉnh thoảng khi được bế lên và bảo chủ động một lần, Lục Ngu cũng đuối sức mà khóc không ra hơi. Cậu vốn chẳng muốn chủ động, chủ yếu vì thấy ngại.
Vì cái tư thế đó khiến cậu trông như đang quá khao khát, mặc dù đôi khi cậu thật sự không thể chờ đợi thêm được nữa.
Có lúc Lục Ngu nghĩ rằng thật ra mình cũng không yếu đuối đến thế, chỉ là nhỏ con quá nên mới bị đè xu.ống thôi. Chứ thể lực của cậu chắc chắn không tệ, không thì làm sao chịu nổi Tống Giản Lễ – người tràn đầy năng lượng như vậy, đổi lại là ai cũng không chịu nổi đâu!
Tống Giản Lễ trên giường thực ra cũng có chút "nghiêm khắc", nhưng hắn chưa bao giờ thể hiện điều đó trong chuyện chăn gối bình thường, chỉ khi nào Lục Ngu phạm lỗi, hoặc khi uống chút rượu và không tỉnh táo thì mới có một chút "trò chơi" như dùng cà vạt hay bịt mắt – đó là mấy thứ mà Tống Giản Lễ thường dùng nhất.
Dù có một vài món đồ chơi nhỏ nhẹ, mọi thứ luôn dựa trên sự đồng ý của Lục Ngu và cũng chỉ là để chơi vui một chút thôi.
Nhưng cho dù như vậy, Tống Giản Lễ chưa bao giờ bắt Lục Ngu quỳ gối giữa hai chân hắn để làm chuyện đó cả.
【 Về việc cãi nhau 】
Cãi nhau thì đương nhiên có, nhưng toàn là chuyện nhỏ, mà phần lớn là do Lục Ngu giận dỗi một mình.
Ví dụ như Tống Giản Lễ suốt một tháng không cho Lục Ngu ăn vặt, hoặc là tự ý đi đâu mà không bàn trước, hay là trêu chọc Lục Ngu quá đáng... Tóm lại là toàn mấy chuyện lặt vặt không đâu cũng có thể gây gổ.
Lục Ngu thường chỉ giận được một lúc rồi lại hết giận, vì Tống Giản Lễ thật sự rất giỏi dỗ người.
Còn Lục Ngu thì từ sau lần đó chọc giận Tống Giản Lễ, đã không bao giờ làm điều gì khiến hắn tức giận nữa.
【Về việc kiểm soát】
Chuyện này thì Lục Ngu không biết.
Tống Giản Lễ thật ra là người có xu hướng kiểm soát rất mạnh. Chỉ cần nhìn cảnh: Trên giường, ai đó vừa định bò đi thì bị Tống Giản Lễ giữ cổ chân kéo lại, vừa trêu chọc vừa hỏi: "Lục Tang Tang, em sợ anh à?"" là hiểu.
Dĩ nhiên, trong cuộc sống thường ngày cũng có nhiều biểu hiện như vậy.
Ví dụ như khi đi chơi với bạn học, cứ cách một lát là Tống Giản Lễ lại nhắn tin hỏi lịch trình, hay là thực ra trong điện thoại của Lục Ngu có cài định vị từ trước...
Nhưng sự kiểm soát này chỉ mình Tống Giản Lễ biết. Còn Lục Ngu thì từ trước đến nay chưa từng cảm thấy mình bị quản lý quá mức, vì bản thân cậu đã quen với việc chủ động báo cáo hành trình, mỗi lần đến chỗ nào là tự gửi định vị cho Tống Giản Lễ. Còn chuyện "trên giường muốn bò đi" thật ra cũng chỉ là vì... không chịu nổi nữa.
Tóm lại là một người muốn quản, một người lại thích được như thế.
【 Về việc nấu cơm 】
Lục Ngu biết nấu ăn, hơn nữa tay nghề cũng không tệ.
Nhưng Tống Giản Lễ chưa từng để Lục Ngu vào bếp.
Về sau cậu còn bị Tống Giản Lễ "nuông chiều" đến mức gần như không biết cắt rau nữa.
Dù vậy, Tống Giản Lễ vẫn nhất quyết không cho cậu động đến bếp núc. Lần duy nhất sau này mà Lục Ngu vào bếp là khi Tống Giản Lễ bị bệnh.
Lục Ngu vào bếp nấu cháo và canh sườn cho hắn.
Do đã lâu không nấu ăn, hậu quả là bị dao cứa vào tay. Vết thương không lớn, nhưng không biết có phải vì đang ốm không mà Tống Giản Lễ lại bỗng yếu lòng, nhìn thấy vết thương thì nước mắt cứ thế rơi mãi không thôi.
Lục Ngu dỗ mãi cũng không được.
Từ lần đó trở đi, Lục Ngu gần như hoàn toàn nói lời tạm biệt với phòng bếp.
【Về cuộc sống thường ngày】
Đối với Tống Giản Lễ, điều hắn thích nhất trong sinh hoạt hằng ngày chính là khi Lục Ngu chủ động ôm hôn.
Khi cậu mềm nhũn bám lấy, đầu óc không tỉnh táo thì những lời nói ra đều thiếu logic.
Ví dụ như:
"Giản ca, tại sao kem không thể xào với cà chua?"
"Anh ơi, trà sữa thật sự không thể bỏ khoai tây vào sao?"
...
Lúc đó Tống Giản Lễ sẽ làm gì?
Sẽ dụ Lục Ngu đang "ngu ngơ" gọi mình là "chồng". Vì ngoại trừ lần đó ra, lúc tỉnh táo thì Lục Ngu chưa từng gọi hắn như vậy.
À, trong sinh hoạt còn có một chuyện rất thú vị mà Lục Ngu mới phát hiện dạo gần đây.
Đó là Tống Giản Lễ... hay ghen với hai con mèo ở nhà!
Vì đôi khi Lục Ngu thích ôm mèo ngủ nên từ chối ngủ cùng Tống Giản Lễ.
Có một lần cậu ngủ trưa, tỉnh dậy sớm hơn và phát hiện Tống Giản Lễ đang ngồi nghiêm túc giữa phòng khách, tổ chức "cuộc họp" với hai con mèo: "Tang Tang sau này chỉ được ngủ với anh! Hai đứa dám giành Tang Tang với anh, anh sẽ không cho ăn pate hay cá khô nữa!"
Đàn ông mà ghen thì cũng có thể khiến mèo phải khiếp sợ đấy.
*Tác giả có lời muốn nói:
Vậy là cuối cùng bộ truyện đã kết thúc!
Cái kết vẫn đúng như ý tưởng ban đầu của tôi.
Tang Tang rời xa những bất hạnh bên cạnh những người kia, từ một đứa trẻ tự ti, nhạy cảm, rụt rè trở thành một người dũng cảm, lạc quan và tự tin. Sự trưởng thành này là điều tôi đã định sẵn cho cậu ấy từ đầu.
🌸Toàn văn hoàn🌸