Thành phố Lâm Khải đã sang thu, thời tiết dần mát mẻ. Lục Ngu mặc không nhiều, chạy đến dưới lầu nhà Tống Giản Lễ, cái lạnh như thấm vào da thịt khiến toàn thân cậu nổi da gà, cánh tay cũng lạnh buốt.
Chú quản gia đưa cậu vào trong nhà. Lục Ngu như lần đầu đến nhà Tống Giản Lễ vậy, không hiểu sao lại có chút lúng túng và căng thẳng.
Chú quản gia nói Tống Giản Lễ đang trên lầu, sẽ xuống ngay. Lục Ngu ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, thậm chí không chơi điện thoại, chỉ yên lặng chờ Tống Giản Lễ xuống.
Không bao lâu sau, tiếng bước chân vang lên trên cầu thang gỗ. Lục Ngu nhìn theo tiếng động, thấy Tống Giản Lễ vừa tắm xong. Tóc hắn chỉ được sấy qua loa, còn nhỏ nước, giọt nước lăn từ tóc xuống cổ, làm ướt cả áo sơ mi trắng mỏng.
Lục Ngu đứng dậy gọi: "Anh."
Cậu nhìn chằm chằm vào phần tóc ướt của Tống Giản Lễ: "Anh không sấy khô tóc à..."
Ánh mắt cậu dừng lại trên tóc Tống Giản Lễ, từng giọt nước nhỏ xuống cổ hắn, làm ướt áo sơ mi lạnh lẽo.
Tống Giản Lễ đáp nhẹ: "Em đến sớm thế?"
"Dạ, vì được đi chơi với Giản ca nên em muốn đúng giờ!" Lục Ngu nhìn hàng mi ướt của Tống Giản Lễ mà nói.
Trái tim Tống Giản Lễ mềm nhũn, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn, đôi con ngươi đen như đá quý ánh lên sự ấm áp, kéo khoảng cách hai người lại gần hơn.
"Tang Tang, lại đây." Tống Giản Lễ vươn tay ra.
Lục Ngu vội vàng bước đến, đặt tay mình lên tay Tống Giản Lễ. Tay cậu lạnh toát do mới ở ngoài về, được tay ấm của Tống Giản Lễ bao lấy, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp lòng cậu.
"Anh..." Lục Ngu bị Tống Giản Lễ kéo lên lầu.
Tống Giản Lễ nói: "Anh còn phải sấy tóc, thay đồ nữa. Em cứ ngồi trong phòng anh chờ chút nhé."
Lục Ngu gật đầu đồng ý, cúi đầu nhìn tay Tống Giản Lễ. Đôi tay ấy to lớn, mạnh mẽ, các đường gân xanh nổi rõ, dễ dàng bao trọn tay cậu.
Về tới phòng, Tống Giản Lễ bảo Lục Ngu tìm một chiếc áo khoác trong tủ mà mặc vào, còn mình thì vào nhà tắm sấy tóc. Lục Ngu nhanh chóng tìm được một chiếc áo khoác và mặc vào. Tiếng máy sấy không lớn, nhưng trong không gian yên tĩnh như vậy lại cực kỳ nổi bật.
Lục Ngu rón rén bước đến trước cửa nhà tắm, nhìn Tống Giản Lễ đang nghiêm túc sấy tóc. Mái tóc đen mềm mại luồn qua kẽ tay hắn, cả căn phòng như tràn ngập mùi dầu gội trà xanh nhẹ nhàng.
Cậu lặng lẽ nhìn chăm chú vào Tống Giản Lễ.
Tống Giản Lễ tắt máy sấy, quay đầu lại nhìn về phía cửa: "Tang Tang, em giúp anh sấy tóc được không?"
Lục Ngu hơi bất ngờ. Dường như đã lâu rồi Tống Giản Lễ không thân mật như vậy với cậu nữa. Từ lần không cho cậu ngủ cùng, rồi không cho tùy tiện nắm tay hay ôm khi có người khác ở đó...
"Được!" Lục Ngu chui vào nhà tắm. Hơi nước nóng phả vào mặt khiến cậu đỏ ửng cả lên. Cậu thấy hơi choáng váng, lúc nhận lấy máy sấy thì nhỏ giọng nói: "Em không giỏi sấy tóc cho người khác đâu, nếu anh thấy không thoải mái thì cứ bảo em nhé."
Tống Giản Lễ ngồi lên chiếc ghế cạnh đó, lúc này chiều cao của hắn chỉ ngang bụng nhỏ của Lục Ngu.
"Không sao, sấy nhiều vài lần là được." Tống Giản Lễ ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu mà nói.
Tim Lục Ngu đập loạn.
"Vậy... sau này em cũng có thể sấy tóc cho Giản ca chứ?"
Lục Ngu vui vẻ hỏi, giọng nói vô thức mang theo sự hào hứng và vui sướng mà chính cậu cũng không nhận ra.
Tống Giản Lễ gật đầu: "Nếu Tang Tang không sấy cho người khác, thì có thể."
"Em vốn đâu có sấy cho ai khác." Lục Ngu lẩm bẩm.
Tống Giản Lễ bật cười khẽ, giọng hắn mềm mại và dịu dàng như tiếng đàn, khiến tim Lục Ngu ngứa ngáy, lồng ng.ực như rung lên.
"Không sấy cho người khác, vậy sấy cho ai?"
"Cho..." Lục Ngu suýt chút nữa buột miệng nói ra từ tiếp theo, may mà kịp nuốt lại: "Không nói cho anh biết đâu."
Tâm trạng cậu rất tốt, mở máy sấy lên bắt đầu sấy tóc cho Tống Giản Lễ. Luồng gió ấm bao trùm bàn tay cậu, mái tóc mềm mại luồn qua kẽ tay, cậu sấy rất nhẹ nhàng và cẩn thận.
"Nhiệt độ vừa không? Có nóng quá không?" Lục Ngu hỏi.
Tống Giản Lễ đáp: "Cũng được."
Hắn vừa nói xong đã liếc nhìn vào chiếc gương toàn thân trong nhà tắm, thấy gương mặt dịu dàng và động tác nhẹ nhàng của Lục Ngu. Chiếc áo khoác cậu đang mặc là hắn mua, đồng hồ trên tay cậu cũng là hắn tặng, vậy tại sao Lục Tang Tang không thể là của hắn được chứ?
Tống Giản Lễ hơi cau mày, ánh mắt qua gương cứ từng chút một nhìn rõ từng đường nét của Lục Ngu. Cho đến khi tiếng máy sấy ngừng lại, Lục Ngu nhẹ nhàng vuốt tóc hắn rồi nói: "Được rồi, sấy nhiều quá lại hại tóc đó."
Lục Ngu định lui lại, thì một cánh tay bất ngờ vòng qua eo cậu, kéo cậu lại gần. Ngay sau đó, cậu bị Tống Giản Lễ ôm lấy, đầu hắn tựa vào bụng nhỏ của cậu.
Lục Ngu cứng đờ cả người, không dám nhúc nhích.
Một cảm giác lạ lẫm từ bụng lan thẳng lên tim.
"Tang Tang, hôm nay muốn đi đâu chơi?" Tống Giản Lễ nói mà không ngẩng đầu, giọng nói trầm thấp khiến Lục Ngu rùng mình một cái.
Cậu cảm thấy hôm nay Tống Giản Lễ có gì đó không giống mọi ngày, hình như... dính người hơn hẳn.
Không giống với Tống Giản Lễ thường ngày chút nào.
Nhưng không thể phủ nhận là Lục Ngu không nỡ đẩy Tống Giản Lễ ra – một Tống Giản Lễ hiếm khi chủ động như vậy. Cậu nhẹ nhàng đưa tay lên, đặt lên đ.ỉnh đầu Tống Giản Lễ và nói: "Hay là đi công viên giải trí được không?"
"Hoặc là xem phim cũng được, chỉ cần được đi với Giản ca là em thấy vui rồi." Lục Ngu thật sự không nghĩ ra nên đi đâu chơi cho thú vị.
Tống Giản Lễ lúc này mới buông cậu ra, chỉ nói "Được" nhưng Lục Ngu không biết từ "được" ấy là đồng ý đi đâu, hay là đồng ý cả hai chỗ. Tuy nhiên, cậu cảm thấy tâm trạng của Tống Giản Lễ hôm nay không ổn lắm, vì vậy cũng không dám nói nhiều.
Khi Tống Giản Lễ thay đồ xong, hai người ra khỏi nhà thì đã nửa tiếng trôi qua. Lục Ngu ăn vài miếng bánh kem trên bàn trà, no bụng rồi lại thấy buồn ngủ. Nếu không phải vì trong lòng vẫn muốn đi chơi với Tống Giản Lễ, thì cậu đã lăn ra ngủ luôn trên ghế sofa rồi.
Thấy Lục Ngu ngáp ngắn ngáp dài ở hàng ghế sau trong xe, Tống Giản Lễ chu đáo điều chỉnh điều hòa ấm hơn một chút, rồi nghiêng vai về phía Lục Ngu: "Đi công viên giải trí hơi xa một chút, em ngủ một lát đi."
Vai của hắn đã nghiêng sang hẳn như thế, ý tứ đã quá rõ ràng. Lục Ngu vui mừng khôn xiết, vội vàng ôm lấy tay Tống Giản Lễ, nhưng không lập tức ngả đầu xuống. Cậu quay đầu, lém lỉnh dụi dụi đầu lên cánh tay Tống Giản Lễ, thật lòng nói: "Anh ơi, hôm nay anh có gì đó lạ lắm nha."
Tống Giản Lễ khẽ cuộn ngón tay lại một chút rồi hỏi: "Lạ ở chỗ nào?"
Lục Ngu vui vẻ cười: "Chỉ là cảm thấy lạ thôi, hôm nay anh đặc biệt tốt với em."
Vừa nói xong, cậu lại cảm thấy câu nói chưa được hay lắm nên vội vàng bổ sung: "Đương nhiên là trước giờ anh cũng rất tốt với em rồi, chỉ là hôm nay là tốt nhất luôn á."
Tống Giản Lễ nhìn khuôn mặt nghiêm túc giải thích của cậu, khóe môi khẽ cong lên. Hắn nghiêng người, nhẹ nhàng kéo đầu Lục Ngu dựa vào vai mình: "Ngủ một chút đi."
Nhưng Lục Ngu lại ngẩng đầu dậy, nghiêng người sang bên, nằm lên đùi Tống Giản Lễ:
"Giản ca gầy quá, dựa đầu vào đau lắm. Em muốn nằm như vầy ngủ, được không?"
Cậu rất khôn khéo chọn cách đã làm rồi mới hỏi sau. Dù Tống Giản Lễ muốn từ chối cũng đã muộn.
Nhưng Tống Giản Lễ cũng không định từ chối: "Được."
Lục Ngu mãn nguyện nhắm mắt, khóe môi cong cong. Ăn no xong lại nằm trong không gian kín đáo, ấm áp như thế này, chẳng mấy chốc cậu đã buồn ngủ và ngủ thiếp đi.
Tống Giản Lễ cúi đầu nhìn khuôn mặt nghiêng của Lục Ngu, hàng lông mi khẽ rung nhẹ, hơi thở cũng đều đặn hơn. Tống Giản Lễ không kiềm được, đưa tay chọc nhẹ má cậu – mềm y như trong tưởng tượng.
Tang Tang, sao em lại có thể thích người khác được chứ?
——
"Nhìn kìa! Con thỏ!" Lục Ngu vui vẻ đội chiếc băng đô tai thỏ mà nhân viên rạp chiếu phim đưa cho cậu lên đầu, rồi quay đầu lại giơ hai tay hình chữ V với Tống Giản Lễ đang kiểm tra vé.
"Phòng chiếu số 8, rẽ phải phía trước." Nhân viên nói.
Tống Giản Lễ cất vé rồi nắm lấy tay Lục Ngu: "Dễ thương."
Hắn chỉ nói hai chữ.
Lục Ngu tháo băng đô tai thỏ xuống. Vì bộ phim họ sắp xem liên quan đến động vật, nên rạp phát băng đô thú dễ thương cho khách. Cái băng đô tai thỏ này là cái cuối cùng: "Anh lại lừa em rồi."
"Không có đâu, Tang Tang thật sự dễ thương mà." Tống Giản Lễ cố tình chỉnh lại giọng cho nghiêm túc hơn.
Lục Ngu khúc khích cười, trở tay nắm chặt tay Tống Giản Lễ, kéo hắn đi về phía chỗ ngồi của họ.
Khi xem phim, Lục Ngu đặc biệt chăm chú, còn Tống Giản Lễ thì vốn ít nói. Vì vậy từ đầu đến cuối bộ phim, cả hai gần như không nói với nhau câu nào, nhưng Lục Ngu vẫn luôn ôm lấy cánh tay Tống Giản Lễ như thể buông tay ra là người kia sẽ biến mất vậy.
Khi hai người rời khỏi rạp chiếu phim thì đã là hơn 3 giờ chiều.
Trời không chiều lòng người – lúc vào rạp thì nắng ráo, lúc ra ngoài thì mây đen đã kéo đầy trời, bầu trời u ám đến mức làm người ta nghẹt thở, gió cũng bắt đầu thổi mạnh.
Lục Ngu hắt hơi hai cái liên tiếp.
Giây tiếp theo, trên người cậu được khoác thêm một chiếc áo ấm áp. Tống Giản Lễ nửa ôm cậu vào lòng: "Anh gọi tài xế đến đón chúng ta nhé."
"Không cần đâu, anh..." Lục Ngu định nói, nhưng chưa kịp nói hết. Cậu không muốn về nhà sớm như vậy.
Điện thoại của Tống Giản Lễ vẫn cầm trong tay.
Lục Ngu nhìn hắn : "Mình còn có thể đi chơi trò giải mật thất mà, hoặc là..." Cậu dừng lại, như nghĩ ra gì đó rồi nói tiếp: "Hơn nữa em xem dự báo thời tiết rồi, lát nữa chỉ mưa khoảng hai tiếng thôi. Mình có thể tìm một khách sạn nghỉ một chút, về muộn cũng được mà."
Cuối cùng, cậu theo thói quen lại thêm một câu: "Được không? Anh ơi?"
Tống Giản Lễ nhìn đôi mắt đầy chờ mong của Lục Ngu: "Vì sao lại muốn về muộn?"
"Bởi vì em muốn ở bên anh lâu hơn một chút." Lục Ngu nghiêm túc nói: "Hơn nữa sáng mai không có tiết học, đêm nay mình có thể ngủ muộn một chút."
Cậu nói với vẻ mặt chân thành, không có bất kỳ ý nghĩ không đứng đắn nào. Có lẽ thật sự chỉ là muốn được ở cạnh Tống Giản Lễ lâu hơn. Nhưng Tống Giản Lễ lại không nghĩ đơn giản như vậy.
Hắn nhẹ nhàng nhéo má Lục Ngu rồi nói: "Vậy nghe lời Tang Tang, em cũng chưa ngủ trưa mà, mình tìm khách sạn nghỉ một chút nhé."
"Được ạ!" Lục Ngu sợ Tống Giản Lễ không đồng ý, nên vừa nghe hắn nhận lời là vội vàng đáp ngay, sợ hắn lại đổi ý.
Hai người đến một khách sạn lớn, cùng lúc đó còn có một cặp nam sinh khác cũng đang làm thủ tục nhận phòng. Cả hai người đó đều có ngoại hình rất nổi bật, Lục Ngu nghe thấy cậu trai trẻ hơn gọi người kia là "anh trai".
Tuy nhiên, hai người họ không giống nhau về ngoại hình, nên khi Tống Giản Lễ đang làm thủ tục, Lục Ngu đứng bên quan sát và nghĩ có lẽ mối quan hệ của họ cũng giống như giữa cậu với Tống Giản Lễ.
Lục Ngu thầm nghĩ, liệu người kia cũng thích "anh trai" của mình giống như cậu đang thích Tống Giản Lễ không? Lục Ngu không thể không suy nghĩ như vậy.
Cậu không nhận ra mình đã nhìn chằm chằm người ta khá lâu, cũng không cảm thấy hành vi đó là bất lịch sự, cho đến khi "anh trai" của cậu nam sinh kia bất chợt quay đầu liếc nhìn. Không phải với ý xấu, chỉ đơn giản là một ánh mắt. Nhưng lúc ấy Lục Ngu mới nhận ra hành vi của mình là bất lịch sự.
Cậu xấu hổ thu lại ánh mắt, bước tới nắm tay Tống Giản Lễ, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Anh."
Tống Giản Lễ không nhận ra sự khác lạ của Lục Ngu, hắn trở tay nắm lấy tay cậu, nghiêng đầu dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"
"Có chút mệt, anh làm xong thủ tục chưa?" Lục Ngu nói dối rồi nép sát vào người Tống Giản Lễ, nghĩ rằng nếu mình không nhìn thấy hai người kia nữa thì họ cũng sẽ không nhìn thấy mình.
"Xong rồi, đây là thẻ phòng của anh." Nhân viên lễ tân đưa thẻ phòng ra.
Tống Giản Lễ nhận lấy rồi kéo tay Lục Ngu đi về phía thang máy.
Hai người nam sinh lúc nãy đã không còn ở đó, chắc họ đã lên lầu trước. Lục Ngu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may là không phải gặp lại, vì cậu cảm thấy thật xấu hổ.
Thang máy nhanh chóng lên đến tầng bảy, Tống Giản Lễ liếc qua số phòng trên thẻ rồi dắt Lục Ngu đi dọc hành lang.
"Anh trai..."
Tiếng gọi "Anh trai" lần này không phải của Lục Ngu khiến cả hai người đều sững lại, vì âm thanh đó không bình thường – đầy hơi thở gấp gáp và những tiếng r.ên rỉ. Giọng nói đầy gấp gáp, vang lên câu: "Lên giường, lên giường đi anh..."
Ngay sau đó, cánh cửa căn phòng thứ hai phía trước họ vang lên tiếng đóng cửa mạnh mẽ. Lục Ngu giật mình đứng sững, rồi sau khi định thần lại, đôi tai đã đỏ bừng như sắp chảy máu. Cậu lập tức hiểu ra đó chính là hai người trẻ lúc nãy ở dưới sảnh.
Tống Giản Lễ lúc này cũng lộ rõ vẻ không tự nhiên. Vì vậy, mãi đến khi cả hai trở về phòng, họ đều không nói thêm một lời nào.
Tống Giản Lễ dần trở lại bình thường, hắn bật điều hòa trong phòng. Bên ngoài trời đã mưa to xối xả, không khí oi bức đến khó chịu. Tống Giản Lễ bước tới kéo rèm cửa lại: "Ngủ một lát đi Tang Tang."
Lục Ngu ngồi ở mép giường, ngẩng đầu nhìn Tống Giản Lễ hỏi: "Anh không ngủ à?"
"Anh không ngủ." Tống Giản Lễ giữ khoảng cách với cậu, ít nhất là để Lục Ngu không thể với tay chạm vào vạt áo hắn.
Lục Ngu lộ vẻ buồn bã: "Nhưng em cũng không ngủ được."
Tống Giản Lễ không lại gần, chỉ hỏi: "Sao vậy? Có phải em thấy không khỏe chỗ nào không?"
Lục Ngu hít mũi một cái, đột nhiên thấy ấm ức. Cậu muốn nói rằng "Anh đứng xa quá, em không chạm được đến anh."
Nhưng cậu lại hỏi về hai người lúc nãy: "Anh, hai người mình vừa gặp lúc nãy... họ là người yêu đúng không?"
"Có lẽ vậy." Tống Giản Lễ không hiểu vì sao Lục Ngu lại đột nhiên nhắc đến họ.
Lục Ngu chu môi: "Nhưng tại sao người đó lại gọi người kia là anh trai?"
"Chỉ là cách xưng hô thôi." Tống Giản Lễ đáp: "Nếu họ muốn, cũng có thể gọi nhau theo cách khác."
"Vậy chỉ có người yêu mới gọi nhau như vậy sao?" Lục Ngu tiếp tục hỏi.
Tống Giản Lễ bắt đầu cảm thấy đau đầu, nhưng Lục Ngu lại không có ý làm khó hắn, tự mình nói tiếp: "Có lẽ không phải đâu, em với anh không yêu nhau, nhưng em vẫn gọi anh là anh trai."
"Anh à, em muốn ngủ cùng anh." Lục Ngu nói ra mong muốn của mình.
"Đã lâu lắm rồi anh không ngủ cùng em. Anh nói anh không ghét em, vậy thì đừng từ chối em nữa." Lục Ngu bắt đầu đưa ra lý lẽ để thuyết phục.
Tống Giản Lễ đáp: "Tang Tang, đừng làm nũng nữa."
"Vì sao? Em đâu có làm nũng, em chỉ không hiểu, tại sao anh không còn thương em như trước? Anh luôn tránh né em, chỉ khi em giận hoặc buồn thì anh mới chịu ở bên em một chút. Nhưng như vậy không đủ, em muốn anh mãi mãi bên em." Vừa nói, Lục Ngu vừa rơi nước mắt, giọng nói ấm ức đến mức ai nghe cũng phải xót lòng.
Tống Giản Lễ càng không thể chịu được.
Hắn vội vàng tiến tới ôm lấy Lục Ngu vào lòng, giọng khàn khàn: "Là anh đã bỏ qua cảm xúc của em, anh xin lỗi."
"Em không cần anh xin lỗi, em muốn anh nói thật cho em biết: tại sao anh không còn đối xử tốt với em như trước? Có phải anh đang thích người khác rồi? Hay là... anh đã ở bên Ôn Từ rồi?" Lục Ngu đẩy Tống Giản Lễ ra. Với những người từng quen biết hai người họ, đây là lần đầu tiên thấy Lục Ngu nổi giận đến vậy.
Cậu có cảm giác nếu Tống Giản Lễ không nói rõ ràng, sau này có lẽ cậu sẽ thật sự không muốn để tâm đến hắn nữa.
Tống Giản Lễ đáp: "Anh không hẹn hò với Ôn Từ, ai nói với em như vậy?"
"Là em tự đoán. Anh à, anh thật đáng ghét. Em thích ai cũng không cần phải thích anh nữa." Lục Ngu vốn định thổ lộ tình cảm với Tống Giản Lễ, nhưng chỉ cần hắn tránh mặt cậu một chút, cậu lại không thể không suy nghĩ linh tinh.
Và vì vậy, cậu đơn phương tạo ra một cuộc tranh cãi giữa mình và Tống Giản Lễ.
Nước mắt rơi lăn dài xuống giống như hạt châu bị đứt chỉ.
Tống Giản Lễ cảm thấy tim mình thắt lại đau đớn, vì thấy nước mắt của Lục Ngu, vì câu nói của cậu: "Em thích ai cũng không cần phải thích anh nữa."
"Lục Tang Tang." Tống Giản Lễ trầm giọng gọi tên cậu.
Lục Ngu nghẹn ngào ngẩng đầu theo tiếng gọi, rõ ràng một giây trước còn đang nghĩ sẽ không phản ứng gì với Tống Giản Lễ nữa, vậy mà chỉ cần Tống Giản Lễ dùng giọng nói nghiêm túc và lạnh lùng này gọi cậu, cậu lại phản xạ có điều kiện mà ngẩng đầu lên đáp lại. Cậu thật sự rất ghét bản thân mình vì cái phản xạ ngu ngốc ấy.
Nhưng còn chưa kịp lau nước mắt và hỏi Tống Giản Lễ gọi cậu làm gì, thì ngay giây sau, một bàn tay rộng lớn đã giữ chặt gáy cậu, bắt buộc cậu ngẩng đầu lên, rồi đôi môi bị ép phải nhận lấy một nụ hôn nóng bỏng – một nụ hôn mang theo ý chiếm hữu và đầy mạnh mẽ.
Lục Ngu trợn to mắt, không thể tin được nhìn gương mặt Tống Giản Lễ đang phóng to trước mắt mình. Nụ hôn của hắn thực sự rất hung bạo, rõ ràng là mang theo ý trả thù, là sự trừng phạt. Đây là lần đầu tiên Lục Ngu bị hôn, cậu giống như một bé thỏ trắng ngây thơ chưa hiểu chuyện, bị hôn đến choáng váng, chỉ có thể đờ đẫn mà nhìn lông mi đang run lên của Tống Giản Lễ.
Ngay cả hô hấp cậu cũng quên mất. Chẳng mấy chốc, cậu đỏ cả mặt vì ngạt thở, không biết là do thiếu oxy hay vì lý do gì khác, mà tim đập loạn cả lên. Cậu bắt đầu muốn lùi lại, nhưng bàn tay của Tống Giản Lễ quá mạnh mẽ, giữ chặt gáy cậu khiến cậu không thể rút lui.
"Anh... Ưm..." Lục Ngu dùng chút sức lực cuối cùng cố đấm vào ngực Tống Giản Lễ để phản kháng.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau có thể sẽ bị khóa nên tôi sẽ điều chỉnh nội dung: kết thúc tuyến truyện hiện tại bằng một chương tổng kết, sau đó chuyển sang tuyến truyện ABO.
Về phần ABO, tôi nghĩ mùi hương pheromone của Giản ca là hương trà đắng – có chút chua xót nhưng lại thơm dịu và lắng đọng. Còn Tang Tang thì là hương mai mùa đông – cũng là kiểu mùi thơm thoang thoảng, không nồng nặc nên sẽ khiến người yêu cảm thấy không đủ an toàn.
Vào kỳ p.hát t.ình, Giản ca sẽ giống như bị bóp nghẹt, hương thơm toả ra không đủ mạnh nên sẽ dễ rơi nước mắt vì không có cảm giác an toàn. Đến lúc đó, Tang Tang phải ôm anh thật lâu để dỗ dành, sau đó thì...
Thôi, tôi sẽ viết như thế này nhé!
Bối cảnh truyện sẽ đặt trong thành phố, cả hai nhân vật chính đều đã đi làm rồi.
Tang Tang thì có phần hơi thiếu cảm giác kí.ch thí.ch với pheromone – không phải là hoàn toàn không cảm nhận được, nhưng độ nhạy cảm với pheromone không cao. Chính vì vậy, cậu sẽ càng ỷ lại vào pheromone, đến mức một khắc cũng không thể rời khỏi người mình yêu.