Tuyết rơi không ngớt, bên ngoài nhiệt độ không khí thấp lè tè, phòng vẽ tranh lại ấm áp như mùa xuân, trên cửa sổ đọng hơi sương như hạt ngọc trai, phòng vẽ tranh thật yên tĩnh, chỉ có tiếng bút vẽ sàn sạt vang lên.
Lục Ngu khi vẽ tranh thì luôn bật chế độ máy bay cho điện thoại di động, thường xuyên bận quá quên cả thời gian, hôm nay cũng vậy, đến khi cậu hoàn hồn nhìn điện thoại thì đã hơn ba tiếng rưỡi trôi qua, tin nhắn WeChat nổ ra liên tiếp, chỉ riêng Tống Giản Lễ gửi tin nhắn thôi đã hơn ba mươi cái.
May mà trước đó Lục Ngu đã nói với hắn là mình đi vẽ tranh, nếu không thì tin nhắn chắc không dừng ở con số ba mươi kia, e là người cũng đến tận nơi tìm rồi.
Lục Ngu nhấn vào khung ảnh đại diện rồi bắt đầu xem tin nhắn Tống Giản Lễ gửi đến.
【Bảo bối, buổi tối muốn ăn gì? 】
【Anh đã về đến nhà rồi, tuyết hơi to, anh tới đón em được không? 】
...... Tin nhắn rời rạc nhưng liên tục, là những lời lẩm bẩm một mình của Tống Giản Lễ.
【Tang Tang, em vẽ tranh thì có thể để ý đến anh một chút không? 】
Tin nhắn cuối cùng là ba phút trước, chính là câu này.
Lục Ngu tim khẽ run lên, không hiểu sao có chút hoảng hốt, cậu vội vàng gọi điện cho Tống Giản Lễ, bên kia cũng nhanh chóng bắt máy.
"Giản ca, điện thoại em bật chế độ không làm phiền." Câu đầu tiên Lục Ngu nói là để giải thích cho mình.
Tống Giản Lễ cũng đã quen rồi, thời gian hiện tại cũng chưa quá muộn, những bông tuyết nhỏ li ti lả tả rơi xuống, chầm chậm mà bay lượn.
"Ừm, anh biết, lần nào cũng vậy mà." Giọng Tống Giản Lễ khá trầm, nhưng Lục Ngu lại nghe ra vài phần uất ức, cậu nhịn cười, nhìn màn hình bên kia là bàn máy tính của Tống Giản Lễ, nhẹ giọng dỗ dành đối phương: "Giản ca, ngoan nào Giản ca, anh đừng giận em mà."
"Lần sau em sẽ không thế nữa." Lục Ngu đưa điện thoại chỉnh lại, để mặt mình hiện ra rõ ràng trên màn hình.
Trên màn hình là một gương mặt dịu dàng, mắt hạnh, đuôi mắt hơi cong lên, màu môi xinh xắn, ánh mắt trong veo, từ trong ra ngoài không hiểu sao toát lên cảm giác thành thục.
Áo sơ mi trắng không che được dấu vết trên cổ cậu, cũng đã là chuyện từ lâu rồi, Tống Giản Lễ thường ngày không hay trêu cậu, nhưng mỗi lần trêu một lần là khiến Lục Ngu mệt mỏi hồi lâu.
"Em lần trước cũng nói vậy đấy." Giọng Tống Giản Lễ vang lên, nhưng vẫn giấu mặt sau màn hình.
Lục Ngu bật cười khẽ, chồng cậu là một tổng tài rất có năng lực, thuộc tầng lớp thượng lưu cao nhất, là Alpha đỉnh cấp trong tầng đỉnh cấp, ai cũng cảm thấy Lục Ngu gả cho Tống Giản Lễ là phúc khí của cậu.
Nhưng Lục Ngu chưa bao giờ cảm thấy như vậy.
Bởi vì cậu là người mà chồng cậu theo đuổi suốt bốn tháng mới có được.
Tống Giản Lễ cũng không để Lục Ngu nghe những lời đó, bởi vì Tống Giản Lễ luôn luôn nói với Lục Ngu rằng, có thể gặp được và theo đuổi được Lục Ngu, là phúc khí của chính hắn.
"Giản ca, để em nhìn anh một chút đi, được không?" Lục Ngu nói chuyện thường thích thêm chữ "được không" ở sau, trước đây là thói quen, bây giờ là vì thích, đặc biệt là khi nói với Tống Giản Lễ.
Bởi vì Tống Giản Lễ chưa bao giờ nói "Không được".
Quả nhiên sau khi Lục Ngu nói xong, bên kia màn hình Tống Giản Lễ đã xoay máy, để lộ mặt mình về phía cậu.
Màn hình đột nhiên phóng to gương mặt khiến tim Lục Ngu khẽ run, gương mặt của Tống Giản Lễ này không nghi ngờ gì là xuất sắc, sống mũi cao thẳng, mắt sâu tuấn tú, nhìn về phía Lục Ngu lúc nào cũng nở nụ cười, chưa từng lạnh lùng bao giờ.
Có người từng nói với Lục Ngu rằng Tống Giản Lễ thực ra rất đáng sợ, đặc biệt là khi không cười không nói, lạnh mặt thì ở đó không ai dám thở mạnh.
Lục Ngu nhíu mày hồi tưởng một chút, hình như từ trước đến giờ chưa từng thấy qua bộ dạng lạnh lùng đó của Tống Giản Lễ.
"Nhìn đi nhìn đi." Tống Giản Lễ thoải mái mà phóng khoáng để lộ mặt mình.
Lục Ngu: "Em tưởng anh muốn khóc chứ."
"Em mà không quay lại thì anh thật sự khóc đấy." Tống Giản Lễ thuận theo lời Lục Ngu mà nói tiếp.
Lục Ngu nhìn thoáng qua thời gian, còn 30 phút nữa mới đến giờ tan của phòng vẽ: "Còn nửa tiếng nữa mới tan ca cơ."
"Tuyết rơi to thế này, anh đến đón bảo bối về nhà được không?" Tống Giản Lễ vừa nói vừa đứng dậy.
Lỗ tai Lục Ngu hơi ửng hồng, "Vậy anh lái xe chậm một chút."
Kết hôn đã 5 năm, cậu cũng 25 tuổi rồi, vậy mà vẫn bị một người hơn mình chỉ hai tuổi gọi là bảo bối.
Cậu đã từng phản đối rồi, đương nhiên phản đối cũng không có tác dụng.
Nhưng ít ra cũng giành được chút quyền lợi cho mình, đó là trước mặt người ngoài thì không được gọi như vậy, Tống Giản Lễ vẫn luôn giữ đúng điều đó.
"Ông chủ, dưới lầu có người tìm." Lầu một vang lên tiếng gọi của nhân viên, Lục Ngu lấy điện thoại ra rồi nói to trả lời dưới lầu, nói rằng mình sẽ xuống ngay.
Sau đó cậu cầm điện thoại cùng Tống Giản Lễ giải thích tình huống xong thì cúp máy.
Người đến dưới lầu chính là một nhà sưu tập, tuổi chừng năm mươi, tóc hoa râm rũ xuống hai bên vai, đội một chiếc mũ trên đỉnh đầu.
Gặp được Lục Ngu, ông nhiệt tình tiến lại bắt tay với Lục Ngu, dùng một giọng phổ thông không mấy trôi chảy để giải thích lý do mình đến tìm Lục Ngu.
Ông là người Ý đã định cư tại thành phố A, đặc biệt có hứng thú với thư họa, vừa mới đi ngang qua phòng vẽ tranh của Lục Ngu, không tự chủ được đã bị hấp dẫn ánh mắt, hy vọng có thể mời Lục Ngu vẽ cho ông một bức tranh.
Lục Ngu đương nhiên sẽ không từ chối.
Nhưng tiếp theo nhà sưu tập lại nói ông sắp tổ chức một cuộc triển lãm tranh ở thành phố A, hy vọng Lục Ngu có thể tham gia triển lãm đó, vì sợ Lục Ngu hiểu lầm nên ông đưa danh thiếp của mình ra.
HeDda.
Lục Ngu nghe thấy cái tên này thấy rất quen, đây chính là nhà sưu tập nổi đình nổi đám gần đây trên mạng, độ nổi tiếng cũng không hề thấp, ông đang đi khắp nơi mời các họa sĩ tham gia triển lãm tranh của mình, mà Lục Ngu cũng nằm trong danh sách được mời.
"Tiên sinh, lưu lại một phương thức liên lạc đi, tôi sẽ trả lời ngài sau khi suy nghĩ rõ ràng." Lục Ngu chủ động đưa ra phương thức liên lạc của mình.
Đối phương kinh ngạc mà lấy điện thoại ra thêm Lục Ngu vào danh bạ.
"Cậu Lục, tôi chờ tin tức của cậu." HeDda tháo mũ xuống, làm một lễ cúi chào đúng kiểu quý ông, sau đó rời khỏi phòng vẽ.
Hai nhân viên trong phòng vẽ chạy lại: "Ông chủ, vậy mà là HeDda tiên sinh! Ông ấy nổi tiếng lắm!"
"Hơn nữa bản thân ông ấy cũng rất tốt, bỏ tiền ra giúp đỡ rất nhiều trẻ em vùng núi, xây phòng vẽ tranh cho bọn nhỏ, còn từng lên cả tin tức nữa." Họ nhìn bóng dáng HeDda đi xa, không nhịn được cảm thán.
Lục Ngu vốn không hay lướt tin tức mà còn biết đến HeDda, huống gì là những người thường xuyên lên mạng như bọn họ, không trách cô ấy lại kinh ngạc như vậy.
"Cậu định đi không?" Một nhân viên tên tiểu Kỷ hơi cau mày hỏi, cậu ta nhíu mày chỉ vì cảm thấy hương tin tức tố Alpha trên người ông chủ mình quá đậm, cậu ta biết ông chủ đã kết hôn, hơn nữa đối tượng là một người có chiếm hữu dục đặc biệt mạnh, lại đặc biệt thiếu cảm giác an toàn, sở hữu tin tức tố vị trà đắng.
Cậu ta biết rõ đến vậy là vì hắn là Omega, mà ông chủ của cậu ta chỉ cần đến phòng vẽ là lập tức trở nên uể oải, lờ đờ buồn ngủ, mùi tin tức tố trà đắng trên người chắc chắn là nồng đậm nhất.
Tiểu Trà là Beta, đôi khi còn cảm thấy hơi choáng vì bị hương đó lấn át, may mà Lục Ngu thường ngày không hay đến phòng vẽ, có đến cũng ở lầu hai, rất ít khi tiếp xúc nhiều với bọn họ.
Lục Ngu do dự một lát, rồi cất danh thiếp vào túi: "Tạm thời chưa quyết, mọi người có thể tan ca, lát nữa anh sẽ khóa cửa."
"Dạ vâng, ông chủ vạn tuế!" Tiểu Trà phấn khích hô lên, rốt cuộc hôm nay được tan làm sớm hai mươi phút.
Lục Ngu bưng ly trà nóng nhìn theo hai người đi khỏi, sau đó mới quay lại lầu một, chỉnh lại ghế ngồi ở sảnh chính một chút, rồi ngồi lên ghế sofa bắt đầu chờ Tống Giản Lễ tới.
Trước đây cậu không quá thích uống trà, sau này ở bên Tống Giản Lễ, dần dần lại thích vị trà xanh, có lẽ vì tin tức tố của chồng cậu là vị này.
Những lời người khác nói cũng không hoàn toàn sai, Lục Ngu đích thực không phải một Omega bình thường, cậu không quá nhạy cảm với tin tức tố, vào kỳ p.hát t.ình nhất định phải có lượng lớn tin tức tố của người yêu mới có thể vượt qua.
Nếu không phải cậu có thể bị đánh dấu, thì thật ra cậu chẳng khác Beta là mấy.
Nghĩ đến đây, Lục Ngu đưa tay sờ lên sau cổ.
Nơi đó trắng nõn, trống trơn không vết tích, đúng vậy, vị trí tuyến thể của cậu cũng không bình thường, nằm ở mặt trong đùi bên phải, xác suất tuyến thể không nằm sau cổ là cực kỳ thấp, nhưng Lục Ngu lại gặp phải.
Cộc cộc cộc —— cửa kính phòng vẽ vang lên tiếng gõ.
Cửa kính là loại mờ mờ, người bên ngoài không thấy rõ bên trong và ngược lại, chỉ có thể thấy hình dáng đại khái.
Lục Ngu nhìn thấy ngoài cửa là một người dáng cao lớn, hình như mặc áo gió màu đen, dính đầy tuyết gió đi tới.
Lục Ngu không cần nghĩ cũng biết là ai, cậu vừa vặn tay lên chốt cửa thì bên ngoài đã vang lên giọng nam bị cố tình đè thấp: "Thỏ con ngoan ngoãn, mở cửa ra nào."
Lục Ngu lập tức bật cười, nhưng không lên tiếng, hai người kết hôn lâu như vậy rồi, cái gì cũng từng chơi qua không ít, kiểu đóng vai thế này cũng nhiều rồi, thậm chí còn từng có lần cậu mặc váy ren đóng vai mẹ nhỏ của Tống Giản Lễ...
Cậu không nhớ lại kỹ càng nữa: "Anh là ai vậy? Anh là sói xám sao?"
"Anh không phải, anh là thợ săn trong thôn, bên ngoài tuyết lớn lắm, có thể cho anh vào tránh tạm không?" Giọng nam cố tình đè thấp như rất thích kiểu đóng vai này.
Lục Ngu dựa vào cửa: "Không được nha, mẹ không cho em mở cửa cho người lạ đâu."
"Em mở cửa ra thấy anh rồi, chúng ta sẽ không còn là người lạ nữa mà."
Ừm... Lý lẽ nguỵ biện thật là có đạo lý.
Tuyết bên ngoài rơi dày, Lục Ngu cũng sợ Tống Giản Lễ lạnh đến hỏng mất, không nỡ tiếp tục từ chối, cậu cẩn thận mở cửa, sau đó lập tức bị ôm chầm lấy bởi một thân thể lạnh buốt.
Lạnh đến mức Lục Ngu khẽ run lên một cái.
Tống Giản Lễ cúi đầu hôn Lục Ngu, Lục Ngu vòng tay ôm cổ hắn hôn lại, chỉ một lát, sự lạnh lẽo trên người Tống Giản Lễ đã bị sự nóng bỏng trong cơ thể hun nóng.
Nhưng hắn không dám làm gì trong phòng vẽ tranh.
Hai năm trước ở phòng vẽ tranh đã quấn lấy Lục Ngu một trận, sau đó hắn bị cấm túc một tháng không được ngủ cùng Lục Ngu, điều đó khiến Tống Giản Lễ sợ hãi, chỉ sợ Lục Ngu có ngày nào đó lén chuẩn bị đơn ly hôn.
Cuối cùng Tống Giản Lễ thở hổn hển buông Lục Ngu ra, chỗ đó lại căng lên, tin tức tố của Lục Ngu quá nhạt, hương quế thoang thoảng luôn không giữ được, phải đến gần như vậy mới ngửi thấy, dỗ không tốt Tống Giản Lễ bất an: "Thỏ con bị sói xám lừa."
Lục Ngu làm như không thấy h.am mu.ốn của hắn, cười hắn: "Anh thật ấu trĩ."
"Ấu trĩ cũng là chồng của em." Tống Giản Lễ nắm tay Lục Ngu, ngửi khắp người cậu, xác nhận không có tin tức tố của người khác mới yên lòng.
Hắn không phải không tin Lục Ngu, hắn là cảm thấy Lục Ngu quá hoàn hảo, quá xinh đẹp, luôn có người âm mưu gây rối với Lục Ngu.
"Được rồi, đợi em đi lấy quần áo về nhà." Lục Ngu nhẹ nhàng đẩy Tống Giản Lễ ra, xoay người đi lấy áo khoác lại đây.
Tống Giản Lễ chủ động tiến lên nhận lấy quần áo mặc cho Lục Ngu.
Lục Ngu cũng rất hưởng thụ cách Tống Giản Lễ chiều chuộng cậu như vậy, nhưng trong lòng cậu lại mơ hồ cảm thấy Tống Giản Lễ hẳn là có dụng tâm kín đáo.
Quả nhiên, lên xe xong Tống Giản Lễ đã không làm người.
Đầu tiên là ghì người vào lòng hôn đến hai mắt mất đi tiêu cự, đại não thần trí không rõ mới dỗ dành nói: "Em có muốn thử trong xe một lần không?"
"Không, không cần......" Lục Ngu vô lực duỗi duỗi chân, cậu không thích làm ở chỗ hẹp hòi này.
Tống Giản Lễ cũng không ép buộc, tay hắn duỗi xuống sờ lấy vật nhỏ, lại đi cắn tai Lục Ngu: "Được rồi, không làm em, vậy anh đem "nước" xả sạch sẽ được không?"
Lục Ngu khựng lại vài giây, sau đó mắt đỏ hoe nghẹn ngào một chút, nước mắt đọng ở khóe mắt, chậm rãi gật đầu đồng ý.
Tống Giản Lễ trong lòng vui mừng, vén vạt áo Lục Ngu lên, gác hai chân cậu lên vai rồi cúi xuống, hôn hai cái lên tuyến thể của Lục Ngu sau, cẳng chân Lục Ngu không ngừng run run......