• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời tiết dần trở lạnh, khi về đến biệt thự đã hơn mười một giờ đêm. Gió lạnh buốt thổi qua, cuốn theo những chiếc lá rụng trên mặt đất rồi lùa vào lùm cây, làm những tán lá xào xạc rung động.

Tống Giản Lễ cởi áo khoác và khoác lên người Lục Ngu. Chiếc áo rộng thùng thình che luôn cả đầu cậu, chặn lại những cơn gió lạnh.

Hắn bế Lục Ngu xuống xe. Cậu vẫn còn ngủ say, hoàn toàn không cảm nhận được những âm thanh bên ngoài. Quản gia đã đứng đợi ngoài cửa một lúc lâu, thấy vậy thì vội vàng mở cửa rộng hơn.

Vào trong nhà, không khí ấm áp lập tức bao trùm.

Tất cả mọi người trong biệt thự đều im lặng.

Tống Giản Lễ bế Lục Ngu về phòng, cẩn thận cởi áo khoác và giày cho cậu.

"Giản ca..." Lục Ngu hơi cựa mình, nhưng mí mắt lại nặng trĩu, không thể mở ra nổi.

Tống Giản Lễ vỗ nhẹ lưng cậu, dịu dàng nói: "Tớ đây, ngủ đi."

Giọng hắn rất khẽ, sau đó cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên đuôi mắt Lục Ngu. Cậu khẽ cau mày một chút, nhưng ngay lập tức được trấn an và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

Chiếc gối mềm mại, đầu Lục Ngu vùi vào trong, tạo thành một vết hõm nhẹ. Ánh đèn bàn mờ nhạt rọi lên khuôn mặt cậu, phủ một tầng ánh sáng dịu dàng, như mang theo sự ấm áp của Phật quang.

Thật đẹp. Tang Tang của hắn thật đẹp.

Tống Giản Lễ chăm chú nhìn Lục Ngu thật lâu, cuối cùng rút ra kết luận đó. Sau khi kết luận xong, hắn lập tức hành động theo bản năng — cúi xuống đặt một nụ hôn thật nhẹ lên môi cậu.

Hắn vẫn còn công việc chưa xử lý xong, nhưng Lục Ngu lại níu lấy góc áo hắn mà ngủ. Tống Giản Lễ không nỡ gỡ tay cậu ra, quyết định cũng cởi bớt quần áo ngoài và chui vào chăn.

Thôi kệ, ngủ vậy.

Hắn yên tâm ôm Lục Ngu vào lòng rồi nhắm mắt lại.

Mùa thu ở đây mưa nhiều.

Nửa đêm, Tống Giản Lễ nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp bên cửa sổ, hắn kéo chăn dịch xuống một chút, đắp kín hơn cho Lục Ngu rồi lại tiếp tục ngủ.

Một đêm bình yên, không mộng mị.

Lục Ngu ngủ sớm nên cũng thức dậy sớm hơn bình thường một chút.

Cậu còn chưa mở mắt đã nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài, từng giọt từng giọt tí tách trên cửa sổ. Lá cây bị gió thổi vang lên những tiếng xào xạc khe khẽ.

Cậu từ từ mở mắt, phát hiện mình đang được Tống Giản Lễ ôm vào lòng. Vừa mở mắt ra đã thấy ngay gương mặt ngủ yên của hắn.

Ngũ quan của Tống Giản Lễ sắc nét, bình thường lúc cười thì vẫn dễ gần, nhưng khi không cười lại mang theo một vẻ uy nghiêm, lạnh lùng khó tả. Chỉ khi ngủ, gương mặt hắn mới trông có chút dịu dàng hơn.

Lục Ngu nhẹ nhàng rút tay ra khỏi vòng ôm của hắn, định xuống giường. Nhưng cậu vừa mới thả chân xuống thì bên hông bị một cánh tay kéo lại, ngay sau đó, một lồng ng.ực ấm áp dán sát vào lưng cậu.

Bờ vai cậu hơi trĩu xuống, bên tai vang lên giọng nói khàn khàn của Tống Giản Lễ mới tỉnh ngủ: "Ngủ thêm một lát nữa đi?"

"Cậu bị tớ đánh thức sao?" Lục Ngu nghiêng đầu nhìn hắn.

Tống Giản Lễ lắc đầu, giọng có chút tiếc nuối: "Không, nhưng lát nữa tớ phải đi làm."

Lục Ngu nhíu mày: "Trung thu cũng phải làm sao?"

Tống Giản Lễ lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương: "Đúng vậy, Tang Tang à, tớ khổ quá đi."

"Không đi được không?" Lục Ngu xoay người lại, rút chân lên giường, ngồi đối diện hắn.

Tống Giản Lễ bật cười: "Không nỡ xa tớ à?"

"Ừm." Lục Ngu gật đầu.

Cậu vừa mới thức dậy, tóc vẫn còn rối, đôi mắt cũng chưa tỉnh hẳn, có chút mơ màng.

"Tớ sẽ về sớm thôi, ở nhà đợi tớ nhé?" trong lòng Tống Giản Lễ tràn đầy ngọt ngào, hắn đưa tay vuốt tóc Lục Ngu, phát hiện trên đầu cậu có một lọn tóc cứng ngắc chỉa lên, giống hệt con người cậu — vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu.

"Được rồi, cậu phải về sớm đó." Lục Ngu nhăn mày, trông rất tội nghiệp.

Tống Giản Lễ suýt chút nữa thì gọi ngay cho trợ lý bảo hôm nay khỏi đến công ty.

Nhưng công ty đang có việc quan trọng cần hắn giải quyết. Chờ xử lý xong, Tống Trầm cũng sắp về nước, khi đó hắn có thể dành thời gian bù đắp cho Lục Ngu rồi.

"Tang Tang, đoán xem tớ đang muốn làm gì?" Tống Giản Lễ nhìn cậu chăm chú, hỏi.

Lục Ngu giơ tay che miệng hắn lại, bất lực nói: "Chưa đánh răng, không được!"

"Tang Tang thông minh thật, đoán trúng rồi."

Tống Giản Lễ cười đầy sủng nịch, nhưng vẫn cố chấp ghé tới gần, hôn lên ngón tay cậu.

Lục Ngu nhanh chóng rụt tay về: "Không cho hôn!"

Sau đó cậu vội vàng xoay người xuống giường, xỏ dép lê chạy ra ngoài.

"Giản ca, cậu bình tĩnh lại đi!"

Nói xong, cậu chui tọt vào phòng tắm, xoạt một tiếng, cửa đã bị khóa lại.

Tống Giản Lễ chỉ biết bật cười mà không nói gì.

——

Lục Ngu thoát được một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi lúc thay quần áo, bị Tống Giản Lễ ép vào tủ quần áo mà trêu chọc một hồi lâu.

Chân Lục Ngu mềm nhũn, đứng không vững, chỉ có thể dựa vào cánh tay đặt bên hông của Tống Giản Lễ để giữ thăng bằng. Tống Giản Lễ ép cậu đến mức rơi mấy giọt nước mắt mới chịu buông tha.

Cuối cùng, Lục Ngu còn dựa vào vai hắn mà thút thít một lúc. Tống Giản Lễ đã nắm được cậu thì không cho cậu lấy một chút cơ hội để thở d.ốc. Lục Ngu mấy lần còn tưởng mình sắp ngạt thở đến nơi.

Tống Giản Lễ dỗ dành rất lâu mới khiến cậu nín khóc.

Nghĩ đến chuyện này, trong văn phòng, Tống Giản Lễ bất giác nở nụ cười hạnh phúc, những mệt mỏi giữa chân mày lập tức tan biến.

Trợ lý đang sắp xếp tài liệu bên cạnh chớp chớp mắt, còn tưởng mình nhìn nhầm. Bộ dáng này chẳng phải là bị tình yêu thấm vào rồi sao?

Chẳng lẽ lời đồn trong công ty là thật? Rằng tiểu Tống tổng đã có người yêu, còn giấu rất kỹ trong nhà?

Nhưng cũng quá sớm để kết hôn đi? Nếu đã đính hôn thì chắc cũng phải có nhẫn chứ? Hơn nữa, tiểu Tống tổng nhìn qua cũng giống chỉ mới hơn hai mươi thôi mà. Trợ lý không khỏi tò mò về người yêu bí ẩn mà Tống Giản Lễ giấu kín.

Dù hiếu kỳ là vậy, nhưng công việc vẫn phải hoàn thành. Tuy không biết vì sao Tống Giản Lễ đột nhiên chú ý đến chuyện làm ăn của tập đoàn Lâm Khải, nhưng anh ta đã từng hợp tác với vài ông chủ bên đó. Anh ta hiểu rõ những tài liệu này có thể là để nhắm đến một doanh nghiệp nào đó của Lâm Khải.

Cùng lúc đó, ở thành phố Lâm Khải —

Hôm qua thời tiết đã báo hiệu hôm nay sẽ có bão lớn. Mưa gió vần vũ, cơn lốc như muốn nhổ bật những hàng cây hai bên đường. Rác rưởi bị gió cuốn bay khắp nơi, thùng rác cũng bị thổi đổ lăn lóc.

Trên đường, rất ít xe qua lại, càng không có bóng người đi bộ. Các cửa hàng đều đóng kín cửa, đường phố chìm trong nước mưa.

Tiếng sấm nổ vang trời, tia chớp xé toạc bầu trời đen kịt.

Một khung cảnh chẳng khác nào ngày tận thế.

Thật kỳ lạ, theo lý mà nói, vùng ven biển rất hiếm khi có mưa bão lớn như vậy. Cảm giác áp lực nặng nề đến mức không thể thở nổi.

Những đám mây đen dày đặc cuồn cuộn, giống như những búi bông bẩn thỉu.

Một tia sét xé ngang trời, ánh chớp rọi vào phòng qua khe rèm cửa, đánh thức người đàn ông trên giường.

Lục Thành Danh giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa, ngồi trên giường thở hổn hển, tim đập nhanh một cách kỳ lạ, trong lòng có một dự cảm không lành.

Trong phòng tối đen như mực, hương thơm nhàn nhạt lan tỏa, xen lẫn một hơi thở kỳ lạ nào đó. Động tĩnh của ông lớn đến mức làm người phụ nữ bên cạnh cũng tỉnh giấc.

Hạ Chỉ Nhu ngồi dậy, đôi mắt còn ngái ngủ, vươn tay bật đèn đầu giường.

Tiếng "tách" vang lên, căn phòng lập tức sáng bừng.

"Chồng, anh sao vậy?" Hạ Chỉ Nhu ngáp một cái, hỏi Lục Thành Danh.

Lục Thành Danh mồ hôi túa ra, trên người vẫn còn lưu lại dấu vết ân ái. Ông vươn tay kéo Hạ Chỉ Nhu vào lòng, bóp nhẹ cổ tay bà ta, chạm vào chiếc vòng ngọc trên tay bà ta.

"Không có gì, chỉ là gặp ác mộng thôi." ông nói.

Hạ Chỉ Nhu áp mặt vào ngực ông: "Chồng, không sao đâu, em ở đây mà."

Giọng bà ta mềm mại như nước, ánh mắt dịu dàng, mang theo nét quyến rũ tự nhiên khiến Lục Thành Danh lập tức quên mất giấc mộng ban nãy. Ông lật người, đè bà ta xuống dưới, chuẩn bị tiếp tục chuyện ban nãy.

Hạ Chỉ Nhu đẩy ông ra, e lệ nói: "Trời sắp sáng rồi, đừng mà..."

Giọng bà ta nũng nịu.

Lục Thành Danh cắn nhẹ vào cổ bà ta, nói: "Sợ gì chứ, hôm nay mưa to thế này, chúng ta cứ ở nhà đi."

Hạ Chỉ Nhu bị cù nhột, không chịu nổi, nhưng vì sự bá đạo của ông, bà ta vẫn ngoan ngoãn dang tay ôm lấy ông.

Ngay lúc đó, điện thoại trên đầu giường đổ chuông.

Lục Thành Danh mặc kệ, nhưng Hạ Chỉ Nhu đẩy ông: "Anh nghe điện thoại đi."

Lục Thành Danh không vui, nhưng vẫn với tay lấy điện thoại. Ông vẫn đè lên người Hạ Chỉ Nhu, không có ý định rời đi. Hạ Chỉ Nhu liếc nhìn ông rồi lại kéo vạt áo trên người chỉnh lại một chút.

Giây tiếp theo, giọng nói tức giận của Lục Thành Danh vang lên: "Cái gì?!"

Hạ Chỉ Nhu giật mình, người mềm nhũn run lên, còn Lục Thành Danh đã bật dậy, vội vàng tìm quần áo.

Hạ Chỉ Nhu ngồi dậy, nhanh chóng mặc quần áo vào.

"Được, các người nhất định phải trông chừng cô ta! Tôi lập tức đến công ty!" Lục Thành Danh cúp máy, sau đó hoảng loạn tìm một bộ quần áo mặc vào, chuẩn bị rời đi.

Hạ Chỉ Nhu quỳ trên giường, hỏi: "Chuyện gì vậy, chồng?"

Lục Thành Danh nói: "Không có gì, Trang Ninh Nguyệt đến công ty gây chuyện, anh phải đi xem sao."

Hạ Chỉ Nhu vốn là người thứ ba chen chân vào hôn nhân của ông, nghe đến tên Trang Ninh Nguyệt lập tức sợ hãi. Bà ta vẫn luôn e ngại người phụ nữ mạnh mẽ kia.

Nếu Trang Ninh Nguyệt biết được chuyện năm xưa thì hoàn toàn có khả năng lột da bà ta.

"Không phải hai người đã ký đơn ly hôn rồi sao? Tài sản chung của hai người anh cũng chưa lấy mà? Bây giờ cô ta còn đến làm gì?" Hạ Chỉ Nhu sốt ruột hỏi.

Lục Thành Danh lắc đầu: "Anh làm sao biết được. Em cứ nghỉ ngơi đi, anh đến công ty xem sao."

Hạ Chỉ Nhu không hiểu chuyện làm ăn, cũng không có gan đến công ty đối diện với Trang Ninh Nguyệt, nghe ông nói vậy, bà ta chỉ có thể gật đầu.

Thấy Lục Thành Danh mở cửa định đi, bà ta dặn dò: "Chồng, bên ngoài mưa lớn, anh đi đường cẩn thận nhé."

"Ừ."

Lần này đúng là chuyện gấp thật. Bình thường dù có vội, Lục Thành Danh cũng sẽ trêu chọc bà ta vài câu trước khi đi, nhưng bây giờ chỉ để lại một chữ rồi rời đi ngay.

Nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, Hạ Chỉ Nhu mới xuống giường, chân trần bước đến cửa sổ.

Không đến một phút sau, bà ta thấy xe của Lục Thành Danh rời khỏi biệt thự.

Nhìn lên đồng hồ treo tường, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm bất an.

Ngay giây tiếp theo, cánh cửa phòng bị mở ra.

Hạ Chỉ Nhu quay đầu nhìn lại —

Là con trai của bà ta.

"Mẹ, con muốn tiền, con muốn đi chơi ở Ý." Lục Hạo Nhiên ngồi phịch xuống bàn.

Hạ Chỉ Nhu đi đến bên cạnh nó, nói: "Cục cưng ngoan, hai ngày này mẹ không ra ngoài đi đâu hết, mẹ và ba con sắp kết hôn, chờ sau khi kết hôn, cả nhà chúng ta sẽ đi du lịch nước ngoài."

"Thật sự mẹ muốn kết hôn với ông ta à?" Lục Hạo Nhiên tròn mắt không thể tin được.

Hạ Chỉ Nhu nhíu mày: "Con nói cái gì vậy? Nếu mẹ không kết hôn với ông ấy thì kết hôn với ai?"

"Con tưởng mẹ muốn kết hôn với chú tiểu Chu chứ." Lục Hạo Nhiên chán nản khảy khảy chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay.

Hạ Chỉ Nhu ho nhẹ một tiếng: "Mẹ biết chú tiểu Chu đối xử tốt với con, nhưng con không nên nghĩ ai tốt với con là quan trọng nhất. Người có tiền mới là đạo lý cứng rắn, hiểu không? Con trai ngoan."

Lục Hạo Nhiên đứng dậy, nó cười hì hì với Hạ Chỉ Nhu, nói: "Con biết rồi, sau này ông ấy — Lục Thành Danh — chính là ba ruột của con."

Nói xong, Lục Hạo Nhiên nhấc chân rời đi. Hạ Chỉ Nhu sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út, không biết trong lòng đang tính toán điều gì.

Cùng lúc đó, Lục Thành Danh đang lái xe băng qua cơn mưa gió. Tài xế không dám chạy quá nhanh, nên Lục Thành Danh chỉ có thể ngồi trong xe lo lắng vô ích.

Ông không hiểu sao Trang Ninh Nguyệt lại đột nhiên đến công ty, lúc trước khi làm thủ tục ly hôn, cơ bản đều là luật sư của bà đứng ra xử lý.

Sau đó, ông chỉ nghe nói Trang Ninh Nguyệt đã đuổi theo Lục Ngu đến thành phố C.

Nghĩ đến Lục Ngu, Lục Thành Danh bỗng nhiên rùng mình. Ông vừa rồi không nhớ mình đã mơ thấy gì, nhưng giờ mới nhớ ra — ông mơ thấy Lục Ngu.

Ông mơ thấy ngày hôm đó ông đánh Lục Ngu, mũi Lục Ngu chảy máu không ngừng, ánh mắt đầy oán hận nhìn chằm chằm mình. Sau đó, cảnh tượng trong mơ lại biến thành ông rơi xuống hồ nước, tất cả mọi người đứng nhìn lạnh lùng, mặc kệ ông chìm dần xuống.

Cảm giác ngạt thở đó chân thật đến đáng sợ.

Ông không phải không cảm thấy áy náy với Lục Ngu, nhưng chút áy náy đó cũng không quá mạnh mẽ. Ông biết mọi chuyện mà Lục Ngu phải chịu đều là do ông gây ra, nhưng chẳng lẽ Trang Ninh Nguyệt và những người bên bà hoàn toàn không có lỗi sao?

Lục Thành Danh đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

Trong cơn mưa gió xối xả này, cuối cùng Lục Thành Danh cũng đến được công ty. Hiện tại đang trong kỳ nghỉ Trung thu, trong công ty cũng không có nhiều người trực ban.

Xuống xe, ông vội vàng chạy vào văn phòng.

Đứng trước cửa văn phòng, ông hít sâu hai hơi. Dù đã cẩn thận nhưng trên người vẫn bị dính nước mưa, hơn nữa trong văn phòng lại bật điều hòa khiến ông cảm thấy dính dớp khó chịu.

Nhưng điều khiến ông khó chịu hơn chính là sự sợ hãi mà bản thân luôn dành cho Trang Ninh Nguyệt.

Ông giơ tay, đẩy cửa bước vào.

Trang Ninh Nguyệt đang ngồi trên ghế sofa, trong tay cầm tách cà phê mà trợ lý của ông đã pha cho mình. Sau lưng bà có bốn, năm người đứng, trong đó có vài người Lục Thành Danh nhận ra — đều là luật sư từng xử lý thủ tục ly hôn của bà.

Trang Ninh Nguyệt đeo kính râm, trang điểm sắc sảo, hai chân bắt chéo, cả người toát lên khí thế mạnh mẽ của một nữ cường nhân.

Bà đã tức tốc chạy về thành phố Lâm Khải suốt đêm, sau đó về biệt thự Tây Sơn gặp ba mẹ, xử lý một số việc trong công ty rồi mới đến đây. Tổng thời gian nghỉ ngơi cộng lại chưa đến vài giờ.

Hiện tại, dù đã trang điểm nhưng vẫn không thể che được quầng thâm dưới mắt, vì vậy bà mới đeo kính râm.

"Cô đến đây làm gì?" Câu đầu tiên Lục Thành Danh thốt ra là giọng điệu chất vấn.

Trang Ninh Nguyệt lạnh lùng nhìn ông. Người đàn ông này tinh thần có vẻ rất tốt, xem ra thời gian qua ông sống cũng không tệ.

Bà nhếch môi. Lục Thành Danh không muốn gặp bà, vậy bà lại càng muốn gặp ông.

"Vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề." Trang Ninh Nguyệt giơ tay ra hiệu.

Luật sư phía sau bà lập tức tiến lên, lấy từ trong cặp một xấp tài liệu sao chép đặt lên bàn trà.

"Đây là những khoản vay mà công ty của ngài đã nhận từ chủ tịch trong suốt những năm qua, bao gồm tiền mặt và đất đai. Còn có tòa nhà văn phòng trên đường Quảng Văn — đều là ngài mượn dưới danh nghĩa công ty. Đương nhiên, ngài có thể yên tâm, những khoản tiền hay đất đai mà chủ tịch tự nguyện giúp đỡ công ty ngài không nằm trong số này." Luật sư đặt từng tài liệu xuống bàn.

Lục Thành Danh sững sờ, không thể tin nổi: "Lúc trước cô ta đã nói không cần trả lại! Cô ta nói giữa chúng tôi không cần tính toán những thứ này!"

Luật sư dường như đã lường trước được câu này, hỏi tiếp: "Xin hỏi, ngài có lập văn bản thỏa thuận với chủ tịch không? Ngài có bằng chứng nào chứng minh chủ tịch đã hứa như vậy không? Nếu có, điều đó sẽ có lợi cho ngài."

"Làm gì có! Lúc đó đều là người một nhà, ai mà đi làm mấy cái giấy tờ này? Trang Ninh Nguyệt, có phải cô từng nói không cần trả lại không?" Lục Thành Danh biết rõ hôm nay bà tìm đến đây không có chuyện gì tốt.

Trang Ninh Nguyệt cười nhạt: "Tôi đã nói vậy sao? Không có đúng không?"

"Được rồi, thưa ngài, chủ tịch chưa từng nói vậy, và ngài cũng không có bằng chứng chứng minh điều đó. Vậy thì chúng tôi sẽ tiếp tục trình bày bằng chứng. Đây là các tài liệu và thủ tục vay mà chính ngài đã chủ động ký tên, mời ngài xem qua." Luật sư mở tài liệu ra đưa cho Lục Thành Danh.

Lục Thành Danh lập tức nổi giận: "Nói vớ vẩn! Tôi không chấp nhận! Tôi chỉ làm màu cho có thôi, ai ngờ cô ta lại thật sự giữ lại?"

Mấy năm đó, việc kinh doanh của Lục gia thực sự trì trệ, gần như hoàn toàn dựa vào Trang Ninh Nguyệt duy trì mới có thể vượt qua. Ban đầu, bà có thể trực tiếp giúp ông một, hai lần, nhưng lâu dần, ông bắt đầu ngại.

Vì không muốn người ngoài nhìn ra ông là kẻ ăn bám, là kẻ dựa vào đàn bà để sống, ông mới chủ động ký những giấy tờ đó cho Trang Ninh Nguyệt như một hình thức đảm bảo.

Ông biết Trang Ninh Nguyệt chỉ giữ lại như một hình thức tượng trưng, vì chính miệng bà đã nói không cần tính toán. Ông cũng không để mấy khoản nợ đó trong lòng, ngược lại, còn yên tâm dựa vào bệ đỡ phía sau để đưa công ty từ từ leo lên vị trí hiện tại.

Nhưng ông không ngờ rằng Trang Ninh Nguyệt lại chọn thời điểm quan trọng này để rút toàn bộ số tiền mà bà đã đầu tư tài chính.

Hơn nữa, hiện tại ông và ông chủ Hoàng đang bàn bạc về một thương vụ lớn. Một khi thương vụ thành công, trong thời gian ngắn sẽ cần một khoản tiền khổng lồ. Việc Trang Ninh Nguyệt làm như vậy rõ ràng là để trả thù.

"Chuyện là thế này, nếu ngài không hợp tác, những tài liệu này sẽ được giao cho cơ quan có thẩm quyền làm bằng chứng. Chúng tôi sẽ khởi kiện ngài. Ngài cũng có quyền thuê luật sư bào chữa cho mình." Vị luật sư từ đầu đến giờ vẫn giữ bộ dạng tự tin, dường như đã liệu trước mọi chuyện.

Lục Thành Danh lảo đảo một chút, đầu óc như bị ai đó giáng cho một cú trời giáng. Ông lắc mạnh đầu để giữ cho mình tỉnh táo hơn một chút: "Trang Ninh Nguyệt, cô nhất định phải nhẫn tâm đến vậy sao?"

Trang Ninh Nguyệt như nghe thấy điều gì buồn cười lắm. Bà đứng lên, tiến lại gần Lục Thành Danh rồi chất vấn: "Nhẫn tâm? Anh nói tôi nhẫn tâm ư? Anh tự hỏi lương tâm mình đi, ai mới thực sự độc ác hơn? Anh đã đẩy tôi, đẩy gia đình này đến mức này, vậy mà còn hỏi tôi có nhẫn tâm không sao? Tôi nói cho anh biết, Lục Thành Danh, đây mới chỉ là món quà chào hỏi tôi dành cho anh mà thôi. Chúng ta cứ chờ tiếp xem."

Trang Ninh Nguyệt hận không thể tát thẳng vào mặt Lục Thành Danh ngay lúc này, nhưng bà cảm thấy đụng vào ông một chút cũng khiến bản thân ghê tởm. Vì vậy, bà chỉ cầm lấy túi xách bên cạnh rồi rời đi.

Vị luật sư sắp xếp lại tài liệu, bình tĩnh lên tiếng: "Ngày mai, chúng tôi sẽ gửi cho ngài bản điều khoản chi tiết về khoản nợ. Ngài có bảy ngày làm việc để chuẩn bị số tiền thanh toán. Nếu không chấp nhận, ngài có thể thuê luật sư biện hộ. Đến lúc đó, chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa án."

Người đến đã khiến ông khốn đốn, kẻ đi rồi vẫn để lại gánh nặng cho ông.

Lục Thành Danh loạng choạng, trợ lý vội vàng chạy đến đỡ.

"Anh... anh học luật, vậy nói tôi nghe xem, nếu tôi thuê luật sư biện hộ thì tỷ lệ thắng là bao nhiêu?" Lục Thành Danh hỏi trợ lý bên cạnh.

Trợ lý cau mày, vẻ mặt đầy khó xử: "Những tài liệu đó đều do chính ngài ký tên và soạn thảo. Kiện tụng chỉ khiến ngài mất thời gian thôi. Hơn nữa, khả năng thắng kiện..."

Ngập ngừng một chút, trợ lý bổ sung: "Cách tốt nhất vẫn là chuẩn bị tiền để trả nợ."

Lục Thành Danh nhắm mắt lại.

Ông biết mà.

Trang Ninh Nguyệt quả nhiên là con gái được gia đình Trang gia nuôi dạy bài bản. Dù đã kết hôn với ông, bà vẫn giữ cho mình một lối thoát về mặt tài chính, không để ông kiểm soát hoàn toàn. Không ngạc nhiên khi năm đó, lúc ông đưa hợp đồng cho bà ký, Trang Ninh Nguyệt ngoài miệng bảo không cần như vậy, nhưng khi giấy tờ được đưa đến trước mặt, bà vẫn ký tên mà không hề phản đối.

Lục Thành Danh không ngờ rằng Trang Ninh Nguyệt lại ra tay như vậy, nhưng công ty của ông giờ đây đã không còn là công ty niêm yết nhỏ bé như trước nữa.

Số tiền Trang Ninh Nguyệt rút đi tuy nhiều, nhưng sẽ không gây tổn thất nghiêm trọng đến công ty. Chỉ là mất đi một khoản tiền lớn mà không có lý do rõ ràng, bất cứ thương nhân nào cũng sẽ cảm thấy đau lòng.

"Hãy thuê một luật sư. Ngày mai kiểm tra kỹ càng bản điều khoản nợ. Nếu phát hiện bất kỳ sai sót nào, chúng ta sẽ kiện ngược lại vì hành vi lừa đảo." Lục Thành Danh nói như vậy, nhưng trong lòng ông hiểu rõ, Trang Ninh Nguyệt không thể ngu ngốc đến mức để ông nắm được điểm yếu.

Một cuộc chiến âm thầm sắp bùng nổ.

——

Thành phố C vừa có một cơn mưa không quá lâu. Bầu trời lúc bốn giờ chiều trở nên trong trẻo, gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương ẩm ướt của đất sau cơn mưa khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Ở sườn tây của khu biệt thự Kim Đế có một bãi cỏ rộng lớn. Quản gia đã mua về một con diều để cho Lục Ngu chơi. Lúc này, mọi người đang cùng nhau giúp cậu thả diều.

"Lục thiếu gia, như thế này này, khi dây chùng thì kéo căng lên, khi căng thì nới lỏng ra một chút. Cậu thử xem nào."

Diều rất khó khăn mới bay lên được. Lục Ngu vẫn không dám chạm vào, lo lắng rằng mình sẽ làm nó rơi xuống.

Dì Thu và quản gia không ngừng động viên cậu thử một chút.

Lục Ngu ngẩng đầu nhìn con diều bay trên không trung, ánh mắt tràn đầy niềm vui: "Nếu nó rơi xuống thì sao?"

"Thế này đi, thiếu gia, tôi sẽ đứng bên cạnh quan sát. Nếu nó rơi xuống, cậu đưa lại cho tôi, tôi sẽ thả lên lại." Dù sao cũng là đưa cậu ra ngoài chơi, chẳng lẽ chơi cả buổi trời mà ngay cả dây diều cũng chưa từng chạm vào?

Lục Ngu háo hức vươn tay ra, nhận lấy dây diều rồi bắt chước động tác của quản gia, điều chỉnh dây kéo.

"Nó bay cao quá..." Lục Ngu nhìn chằm chằm con diều trên bầu trời.

Đó là một con diều mùa xuân, màu sắc rực rỡ, càng bay càng cao.

"Cao quá! Nó bay cao quá!" Lục Ngu vui vẻ kéo dây, chạy vài bước. Đây là lần đầu tiên cậu thả diều, cảm giác mới mẻ này khiến cậu quên đi mọi thứ xung quanh.

Dì Thu lấy điện thoại ra ghi lại rất nhiều video, trên mặt luôn nở nụ cười hiền từ.

Nhưng khi con diều đã lên cao, gió bất ngờ yếu đi khiến nó lắc lư dữ dội, trông như sắp rơi xuống. Lục Ngu đứng sững lại, không biết phải làm thế nào để cứu nó.

Biểu cảm của cậu lập tức trở nên hoảng hốt, theo bản năng nhìn về phía quản gia. Quản gia cũng nhanh chóng chạy lại, chuẩn bị nhận lấy dây diều từ tay cậu.

Nhưng đột nhiên, một bàn tay từ đâu xuất hiện, nắm lấy sợi dây trong tay Lục Ngu. Người này thao tác rất thành thạo, chỉ kéo vài cái đã giúp sợi dây căng lên khiến con diều ổn định trở lại.

Mọi người đều đang tập trung vào con diều, không ai để ý có người mới đến. Lục Ngu bị người lạ bất ngờ tiến lại gần làm cho sợ hãi, vội vàng lùi về sau nửa bước. Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt người kia, cậu lập tức cảm thấy yên tâm hơn, đồng thời cũng đầy tò mò.

Bởi vì cậu nhận ra người này.

"Thẩm Tiến?" Lục Ngu thử gọi một tiếng.

Ở đây chỉ có vài người đang chơi, quản gia không ngờ lại có người đột nhiên tiến lên. Thấy người đó đứng gần Lục Ngu như vậy, trong lòng ông hơi lo lắng. Nhưng nhìn biểu cảm của Lục Ngu lúc này, có vẻ như hai người họ quen biết nhau.

Thẩm Tiến buông tay ra, cười nhẹ: "Lục Ngu cuối cùng cũng nhớ ra tôi rồi."

Ánh mắt y cong lên, nụ cười dịu dàng, giọng nói cũng ấm áp, trông chẳng khác nào một công tử nhà quyền thế nhã nhặn.

Lục Ngu đưa sợi dây diều trong tay cho quản gia, có chút ngại ngùng nói: "Hai lần trước thật ngại quá, tôi không hay nhớ được những người không thường gặp."

Vì sao lại nói như vậy?

Bởi vì cậu và Thẩm Tiến thực sự chỉ chạm mặt hai lần. Lần đầu tiên là khi Lục Ngu mới quay lại trường, có vài biểu mẫu cần điền. Thẩm Tiến với tư cách là tình nguyện viên của hội học sinh, đã dẫn cậu đi lấy giấy tờ. Khi đó, Thẩm Tiến hỏi tên cậu, nhưng Lục Ngu không hỏi lại, cũng chẳng biết y là người của hội học sinh.

Lần thứ hai là vào dịp Tết Trung thu, trường phát bánh trung thu cho học sinh, Thẩm Tiến là người mang bánh đến ký túc xá của Lục Ngu. Khi Lục Ngu mở cửa, đối phương vừa nhìn đã gọi tên cậu và chào hỏi, còn cậu thì chẳng có chút ấn tượng nào về y.

Nhưng lần này, cuối cùng Lục Ngu cũng nhớ được người này.

"Không sao, lần đầu gặp mặt tôi cũng đâu có nói tên mình." Thẩm Tiến lớn hơn Lục Ngu một khóa, về lý thì cậu phải gọi y là đàn anh.

Gặp người cùng trường ở đây khiến Lục Ngu cảm thấy rất mới mẻ, vì thế hai người trò chuyện thêm một lúc, chủ yếu nói về những chuyện trong trường học.

Cuối cùng, họ còn trao đổi thông tin liên lạc.

Nhưng Lục Ngu đã chơi bên ngoài khá lâu rồi, gió cũng đã lặng, cậu nói với quản gia rằng không thả diều nữa.

Thẩm Tiến giúp cậu thu lại dây diều.

"Cảm ơn đàn anh." Lục Ngu đưa dây diều cho quản gia rồi mới cảm ơn Thẩm Tiến.

Y chỉ cười nhẹ, nói không cần khách sáo.

"Nhà tôi ở hộ 14 bên kia, nhà cậu ở đâu vậy? Sau này chúng ta có thể cùng chơi." Thấy Lục Ngu định rời đi, Thẩm Tiến vội vàng hỏi.

Lục Ngu mím môi, cậu không muốn tiết lộ chỗ ở của mình, vì cảm thấy bản thân và Thẩm Tiến chưa thân thiết đến mức đó.

Thẩm Tiến nhanh chóng nhận ra sự do dự của cậu, vội nói: "Xin lỗi, tôi không có ý gì khác."

Lục Ngu lắc đầu nói không sao, nhưng vẫn chỉ phất tay chào tạm biệt.

Quản gia quay đầu lại nhìn Thẩm Tiến một cái, còn y thì chỉ cười dịu dàng hơn. Ánh mắt nhìn theo bóng lưng Lục Ngu cũng trở nên ôn nhu hơn rất nhiều.

"Lục thiếu gia và cậu ta rất thân thiết sao?" Quản gia tò mò hỏi.

Lục Ngu lắc đầu: "Gặp qua một hai lần thôi."

"Nhưng cậu ta trông có vẻ rất thân với cậu đấy."

Lục Ngu nhíu mày, không hiểu rõ lắm: "Không biết nữa, có lẽ tính cách anh ta vốn vậy."

"Giản ca có phải sắp về nhà rồi không?" Lục Ngu không còn nghĩ đến chuyện của Thẩm Tiến nữa, cậu nhớ trước khi ra ngoài, Tống Giản Lễ có nói còn hơn một tiếng nữa sẽ về.

Quản gia thấy Lục Ngu không để tâm đến Thẩm Tiến nữa, cũng không nhắc lại chuyện đó. Ông nhẹ giọng nói: "Thiếu gia đang trên đường về rồi."

"Vậy à!" Gương mặt Lục Ngu lại rạng rỡ hẳn lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK