"Lục thiếu gia, cậu có muốn ăn gì không? Hiện tại dì Thu đang ở siêu thị, muốn ăn gì cứ để bà ấy mua mang về cho cậu." dì Hân ngồi ở ghế phụ quay người lại hỏi Lục Ngu.
Lục Ngu dựa vào lưng ghế phía sau, ngước nhìn lên trần xe, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chỉ cần mua một túi khoai lát là được."
"Giúp con cảm ơn dì Thu nhé." Lục Ngu nghiêng đầu, mỉm cười nói.
Chiếc xe rẽ vào đường Thành Hoàng, mặt đường bắt đầu gồ ghề xóc nảy. Lục Ngu hạ cửa sổ xe xuống một chút, không hiểu sao lại có cảm giác không ổn.
"Chú, có chuyện gì vậy?" Lục Ngu rõ ràng cảm nhận được tốc độ xe đang nhanh hơn.
Tài xế cố giữ vẻ bình tĩnh, mỉm cười trấn an: "Không có gì đâu, đường ở đây hơi cũ kỹ, cậu cứ ngồi vững là được."
Nhưng ông đang chăm chú nhìn vào kính chiếu hậu, theo dõi sát chiếc xe đằng sau đang bám theo họ.
Lục Ngu nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Dì Hân ngồi ở ghế phụ cũng đã nhận ra tình hình không ổn, bà quay đầu lại, mỉm cười với Lục Ngu: "Lục thiếu gia, cậu đừng lo lắng, họ —"
Chưa kịp nói hết câu, chiếc xe đột ngột phanh gấp. Tiếng ma sát giữa lốp xe và mặt đường chói tai vang lên, khiến đàn chim đậu trên cây hai bên đường giật mình bay tán loạn.
Lục Ngu ngồi ghế sau vốn không có thói quen thắt dây an toàn, may mà trước khi đi, Tống Giản Lễ đã giúp cậu cài dây lại, nếu không cậu đã bị lao mạnh về phía trước và đập vào ghế trước rồi.
Cậu hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhìn ra phía trước để xem nguyên nhân của cú phanh gấp.
Một chiếc ô tô màu đen đang chắn ngang đường, chặn hoàn toàn lối đi của họ.
Lục Ngu siết chặt dây an toàn: "Chuyện gì thế này?"
"Không sao đâu, không sao đâu, Lục thiếu gia đừng hoảng hốt." dì Hân trấn an cậu, nhưng giọng bà lại lộ rõ vẻ lo lắng.
"Mau liên lạc với thiếu gia." tài xế bình tĩnh dặn dò dì Hân.
Bà gật đầu rồi gọi ngay cho Tống Giản Lễ.
Lúc này, Tống Giản Lễ cũng đã phát hiện có điều bất thường và đang vội vàng quay xe trở lại: "Tang Tang đâu?"
"Thiếu gia, cậu ấy không sao."
"Người của chúng ta đã đến, sẽ bảo vệ cậu ấy cho tốt."
Tống Giản Lễ siết chặt điện thoại, lúc này trong lòng hắn chỉ muốn gi.ết ch.ết Lục Cẩn Luật.
----------
"Không xuống xe sao?"
Giọng nói quen thuộc, từng ám ảnh cậu trong giấc mơ, giờ đây vang lên ngay bên ngoài xe.
Lục Ngu thấy người đó từ phía sau xe của họ chậm rãi đi về phía bên trái.
"Lục thiếu gia, cậu đừng sợ, để tôi xuống xem tình hình." tài xế quay đầu lại trấn an cậu.
Lục Ngu có thể cảm nhận được rõ ràng tình huống này không ổn chút nào, người bên ngoài kia dường như đang nhắm vào cậu.
Cái người tự xưng là "anh trai" của cậu đã tìm đến rồi.
Lục Ngu vội vã đưa tay kéo lấy áo tài xế, lo lắng nói: "Đừng xuống! Nguy hiểm lắm!"
Giọng cậu run rẩy, các khớp ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
Tài xế nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu. Tôi sẽ xuống nói chuyện trước, nếu không bọn họ sẽ có cách ép chúng ta phải xuống xe."
Hốc mắt Lục Ngu đỏ lên. Cảnh tượng này... cậu chỉ từng thấy trên TV.
"Chú... hãy cẩn thận." Lục Ngu buông lỏng tay ra, tài xế lập tức mở cửa xe và bước xuống.
Nhưng ngay khi ông vừa xuống xe, hai tên vệ sĩ lập tức lao tới, khống chế chặt lấy ông.
"Chậc." Lục Cẩn Luật khẽ tặc lưỡi, giọng đầy vẻ mất kiên nhẫn.
"Tang Tang, theo anh về nhà đi."
Kính xe là loại một chiều, anh ta không nhìn thấy được bên trong xe, cũng không biết giờ phút này Lục Ngu có biểu cảm thế nào.
Nhưng anh ta biết chắc rằng, lúc này Lục Ngu hẳn đang sợ hãi, đang run rẩy, đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng tất cả những điều đó không quan trọng.
Điều quan trọng là hắn phải đưa Tang Tang về nhà trước đã. Theo tin báo về, Tống Giản Lễ đã phát hiện có điều không ổn, thời gian của anh ta không còn nhiều nữa.
Lục Ngu đưa tay che miệng, không dám phát ra tiếng động. Đôi mắt mở to, trái tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt, khiến cậu hô hấp khó khăn. Mồ hôi túa ra từ thái dương, từng giọt từng giọt lăn xuống.
Dù điều hòa trong xe đã bật ở mức thấp, nhưng trên cánh tay cậu vẫn nổi đầy da gà.
Giọng nói của Lục Cẩn Luật như mang theo nọc độc, len lỏi vào không khí, thấm vào từng góc nhỏ, không có kẽ hở nào để trốn thoát.
Lục Ngu im lặng không nói gì, khiến Lục Cẩn Luật khẽ nhíu mày.
"Tang Tang, em vẫn còn giận anh sao?"
"Cậu tránh xa Lục thiếu gia ra một chút! Chính vì có bọn người các người mà thiếu gia mới không vui! Giờ cậu ấy khó khăn lắm mới có thể sống tốt, vì sao cậu còn muốn đến làm phiền?"
Tài xế bị khống chế vẫn không kiềm được mà mắng lớn.
Lục Cẩn Luật nhíu mày đầy khó chịu.
Anh ta ghét những âm thanh lạc lõng và lỗi thời này, cũng ghét bị người khác chỉ trích.
Anh ta bước đến trước mặt tài xế, cúi đầu nhìn xuống ông rồi bất ngờ vung tay tát mạnh một cái.
Lục Ngu suýt nữa thì bật mở cửa xe lao ra ngoài, may mà dì Hân kịp giữ chặt cậu lại.
"Lục thiếu gia, đừng ra ngoài."
Giọng bà rất nhỏ, chỉ đủ để mình cậu nghe thấy.
Dựa vào âm điệu, có thể nhận ra bà cũng đang rất sợ hãi.
Hai người kia, chỉ vì cậu mà bị cuốn vào nguy hiểm.
Sự áy náy dâng trào trong lòng Lục Ngu, từng chút một gặm nhấm cậu.
"Nhiều lời." Lục Cẩn Luật nheo mắt lại: "Tôi đối xử với em trai mình thế nào, đến lượt một kẻ ngoài như ông lên tiếng sao? Nếu không phải vì cái tên Tống Giản Lễ khốn kiếp kia —"
"Ông chủ, thời gian không còn nhiều nữa."
Một người bên cạnh tiến lên, nhỏ giọng nhắc nhở anh ta.
Lục Cẩn Luật nuốt lại lời chưa nói hết, liếc nhìn tài xế một cái rồi lại quay sang nhìn vào cửa sổ xe phía sau.
"Tang Tang, anh..." chữ "xin lỗi" cuối cùng bị nghẹn lại trong cổ họng vì có quá nhiều người ở đây.
"Tóm lại, hôm nay em phải về cùng anh. Những chuyện khác có thể từ từ giải quyết. Em đã rời đi quá lâu rồi." Giọng Lục Cẩn Luật dịu xuống. Anh ta không muốn vì giọng điệu không tốt của mình mà khiến Lục Ngu sợ hãi.
Đây là lần gần Lục Ngu nhất trong suốt bốn tháng qua.
Anh ta chậm rãi đưa tay ra, đặt lên tay nắm cửa xe. Ngay khi sắp mở cửa, anh ta lại hỏi ý kiến đối phương: "Có thể em vẫn còn giận anh, nhưng bây giờ em nên về nhà rồi. Trong thời gian em không có ở đó, mẹ và anh đều rất nhớ em."
Lục Cẩn Luật nhắc đến Trang Ninh Nguyệt, nghĩ rằng có lẽ Lục Ngu sẽ mềm lòng vì mẹ. Anh ta nhấn tay xuống, mở cửa xe.
Nhưng ghế sau trống không. Người đáng lẽ phải ngồi ở đó đã biến mất.
Phía bên kia xe hơi trũng xuống. Góc nhìn của Lục Cẩn Luật bị khuất bởi chiếc xe đối diện. Vì xe đỗ sát mép đường, đường Thành Hoàng không có lan can bảo vệ.
Từ con đường này xuống rừng cây bên dưới có một bậc thang cao gần hai mét. Lục Ngu đã nhảy xuống từ đó.
Cậu đã trốn đi ngay lúc Lục Cẩn Luật đang quở trách tài xế.
Đây là một khu rừng rậm. Trong rừng có những con đường nhỏ, nhưng chúng đan xen ngoằn ngoèo, chỉ khiến người ta lạc lối.
Lục Ngu không có khả năng định hướng. Không nghi ngờ gì nữa, cậu sẽ hoàn toàn mất phương hướng trong khu rừng này. Không tìm thấy lối ra, cậu sẽ sợ hãi, cô độc và bật khóc.
Trái tim Lục Cẩn Luật như bị ai đó giáng cho một cú đấm mạnh khiến anh ta choáng váng trong thoáng chốc, suýt nữa vì thiếu oxy mà khuỵu xuống tại chỗ. May mà anh ta nhanh chóng vịn vào cửa xe, các khớp ngón tay siết chặt đến mức gân xanh nổi lên, lực mạnh đến nỗi suýt để lại vết lõm trên khung cửa.
Anh ta nghiến răng nói từng chữ một: "Tìm! Tìm cho ra!"
Lục Ngu không có gan lớn như vậy. Chắc chắn có người đã xúi giục cậu bỏ trốn!
Anh ta quét ánh mắt nghi ngờ về phía dì Hân đang ngồi ở ghế phụ.
Bảo vệ phía sau cũng lập tức lao vào rừng. Những người mặc đồ đen tản ra, truy lùng cậu thiếu niên đang sợ hãi bỏ chạy.
Lục Cẩn Luật nhận ra có lẽ mình đã quá nhẹ nhàng. Chính vì thế, Lục Ngu mới chọn cách trốn chạy như vậy.
Nhưng không thể phủ nhận, ngay cả khi biết rõ bản thân sẽ lạc trong khu rừng này, Lục Ngu vẫn chấp nhận mạo hiểm. Chỉ để thoát khỏi anh ta.
Có lẽ, cậu vẫn luôn mắc kẹt trong khu rừng này mà không tìm được lối thoát.
Cậu muốn tự tìm con đường sống cho chính mình.
——
Lục Ngu, chạy đi! Chạy thật nhanh! Trong lòng cậu có một giọng nói thúc giục cậu phải chạy, mà không ai xúi giục cả.
Trước mắt tối đen, cậu chưa từng đi qua con đường nào gập ghềnh như thế này. Lầy lội, quanh co, khúc khuỷu, không có điểm dừng.
Bên tai chỉ có tiếng gió rít gào, cành cây làm xước cánh tay cậu, dây leo níu chân cậu, những viên đá sắc nhọn cứa vào đầu gối cậu.
"Giản ca..." Lục Ngu nức nở một tiếng, nhưng vẫn bò dậy, tiếp tục chạy. Lại bị dây leo quấn chân, như những móng vuốt của ác quỷ muốn kéo cậu trở lại vực sâu bất tận.
Không, không! Buông tha cho tôi!
Lục Ngu lại bò lên. Trên tay cậu loang lổ những vết máu đỏ tươi, bùn đất trộn với thịt da. Cậu không thể thấy rõ con đường phía trước.
Nhưng cậu vẫn chạy mãi. Dù chân bị thương, cậu vẫn không dừng lại. Cành cây xé rách quần áo cậu. Cậu không biết mình đã chạy bao lâu.
Chỉ biết rằng thể lực của cậu sắp cạn kiệt. Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực. Lồng ng.ực đau đến không chịu nổi, phổi khô rát, hơi thở ngày càng khó khăn.
Cho đến khi trước mắt bỗng xuất hiện một tia sáng.
Hóa ra cậu đã chạy đến rìa khu rừng, tìm thấy con đường duy nhất để thoát ra.
Cùng lúc đó, khu rừng đã giam cầm cậu bấy lâu nay chủ động mở ra một lối đi đầy hoa. Cuối con đường, ánh sáng rực rỡ chói lóa. Cậu lao thẳng về phía trước.
Từ giây phút đó, dây leo khô héo, cành cây gãy rụng, bùn lầy biến mất. Không còn gì vây hãm cậu nữa.
Cậu thoát ra rồi.
Nhưng đứng giữa không gian rộng lớn, cậu lại cảm thấy bối rối và bất an. Cậu không biết mình đang ở đâu. Điện thoại cũng hết pin. Cậu phải đi đâu tiếp theo?
Lục Ngu loạng choạng bước đi trên con đường nhỏ giữa cánh đồng, cho đến khi gặp một người phụ nữ đang trở về từ chợ.
Người phụ nữ xách giỏ rau, dường như rất ngạc nhiên khi thấy một thiếu niên hoảng loạn xuất hiện ở nơi này.
Gương mặt cậu lấm lem bùn đất, nhưng đôi mắt vẫn trong trẻo và xinh đẹp như trước. Ai từng thấy rồi sẽ không thể quên được.
Người phụ nữ nhìn cậu hồi lâu rồi mang theo vẻ nghi hoặc mà hỏi: "Là Tang Tang sao?"
Lục Ngu đã rất mệt, cậu đã chạy rất lâu, không biết mình đã chạy bao xa trong khu rừng rậm vô tận này, cũng không biết đã bị dây leo vướng ngã bao nhiêu lần.
Khi gặp được người, đầu óc cậu trở nên chậm chạp, theo bản năng lùi lại nửa bước, thể hiện rõ sự sợ hãi và cảnh giác.
"... biết tôi sao?" Lục Ngu không nhìn rõ người trước mặt, thậm chí không phân biệt được giọng nói đó là của nam hay nữ. Khi mở miệng nói câu đầu tiên, cậu mới nhận ra giọng mình đã khàn đặc đến mức không còn ra hình dạng gì nữa.
Xác nhận đối phương là người quen, người phụ nữ ấy mới lộ ra nụ cười thoải mái. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng tả tơi của Lục Ngu, trong mắt bà hiện lên sự lo lắng. Bà bước lên phía trước, nói: "Là dì đây, thiếu gia Tang Tang, dì là dì La đây."
La Anh Lan năm đó bị bệnh và phải điều trị hóa chất, khiến dung mạo thay đổi rất nhiều, người gầy đi trông thấy nên cũng không trách được Lục Ngu không nhận ra bà.
Bà không ngờ lại có thể gặp lại đứa trẻ này ở nơi này.
Nhưng trạng thái của Lục Ngu dường như không ổn chút nào.
Là người quen.
Những dây thần kinh căng cứng của Lục Ngu trong khoảnh khắc như bị đứt hết, cả người như mất đi điểm tựa, ngã thẳng về phía trước. La Anh Lan nhanh tay đỡ lấy cậu.
"Thiếu gia Tang Tang, con sao vậy?" La Anh Lan tái mặt. Ban nãy Lục Ngu đã không ổn rồi, giờ lại nằm yên bất động trong lòng bà, hơi thở yếu ớt đến mức khó mà nhận ra.
Bà run rẩy lấy điện thoại ra, vội vàng gọi cho chồng mình.
...
Khi Tống Giản Lễ chạy đến nơi, hiện trường chỉ còn lại rất ít người. Lục Cẩn Luật đã đưa người đi tìm Lục Ngu, tài xế cũng đã rời đi, chỉ còn dì Hân ở lại.
Khi nhìn thấy Tống Giản Lễ, dì Hân ngay lập tức nước mắt giàn giụa chạy đến trước mặt hắn: "Thiếu gia, Lục thiếu gia mất tích rồi!"
Trên đường đến đây, tài xế đã nói sơ qua tình hình với Tống Giản Lễ. Hắn đã gọi vô số cuộc điện thoại cho Lục Ngu, nhưng tất cả đều báo tắt máy.
Ngay cả tin nhắn WeChat cuối cùng cũng không có hồi âm.
Tống Giản Lễ gật đầu, trấn an: "Tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý chuyện này."
Hắn bước qua dì Hân, đi thẳng đến trước mặt Lục Cẩn Luật.
Lục Cẩn Luật đứng dựa vào xe, sắc mặt cô đơn, ánh mắt đầy phức tạp, chân mày nhíu chặt, thể hiện rõ ràng tâm trạng rối bời lúc này.
Hai người đối diện nhau một lần nữa, nhưng lần này, Tống Giản Lễ không còn giữ bộ dáng hòa nhã như trước, vẻ mặt hắn lạnh lùng đến đáng sợ.
Hắn không nói lời nào, chỉ trực tiếp tung một cú đấm về phía Lục Cẩn Luật.
Là một người đàn ông trưởng thành, cú đấm này không nhẹ chút nào.
Lục Cẩn Luật bị đánh lùi về sau nửa bước, khóe môi bị rách, máu chảy ra. Anh ta đưa tay lên lau vết máu trên mu bàn tay, ánh mắt trầm xuống.
Lục Cẩn Luật ngước lên nhìn Tống Giản Lễ. Cú đấm này anh ta chấp nhận, vì Tang Tang thật sự mất tích vì anh ta.
"Nếu Tang Tang có bất kỳ chuyện gì xảy ra, tôi nhất định không tha cho anh." Tống Giản Lễ nghiến răng nói.
Lục Cẩn Luật cười nhạt, ánh mắt đầy nỗi cô đơn, nhưng vẫn cứng miệng: "Tống Giản Lễ, cậu nghĩ mình là gì đối với em ấy?"
"Vậy còn anh? Còn tưởng mình vẫn là anh trai của cậu ấy sao? Nếu thật sự là vậy, cậu ấy đã không bỏ chạy." Tống Giản Lễ cố kiềm chế cơn giận, không tiếp tục đấm thêm lần nữa.
Những lời này mới thật sự làm Lục Cẩn Luật đau lòng.
Biết rõ mình có thể lạc đường trong rừng, chỉ vì không muốn về nhà, Lục Ngu vẫn quyết định bỏ trốn.
Lục Cẩn Luật gằn từng chữ: "Là cậu đã nói gì với em ấy đúng không? Em ấy chưa bao giờ có gan như vậy, cũng chưa từng nhẫn tâm như thế..."
"Đến bây giờ anh vẫn cho rằng anh không sai sao?" Tống Giản Lễ bật cười đầy châm chọc: "Lục tiên sinh, để tôi nhắc nhở anh một câu, sự tự tin chưa bao giờ là điểm mạnh của anh."
"Kỳ thực, dùng từ bảo thủ để miêu tả anh còn chính xác hơn. Anh có thời gian ép Tang Tang quay về, chi bằng sửa lại tính tình của chính mình đi. Nghĩ xem, tại sao Tang Tang không chịu tha thứ cho anh?"
Lời của Tống Giản Lễ không hẳn là cảnh cáo, mà giống như một lời nhắc nhở.
Nhưng với tính cách của Lục Cẩn Luật, anh ta chắc chắn sẽ không chịu tiếp thu. Anh ta sẽ không nhận rằng mình đã sai.
Nhưng hôm nay, anh ta đã hiểu ra một điều — Lục Ngu từ đầu đến cuối chưa từng có ý định quay về với anh ta.
Lục Ngu thật sự không cần cái gọi là gia đình đó nữa.
Tống Giản Lễ không muốn nói thêm gì với anh ta. Hắn lập tức dẫn người vào rừng tìm kiếm Lục Ngu.
Không lâu sau, xe cảnh sát cũng đến.
Lục Cẩn Luật đứng giữa đám đông, xung quanh có rất nhiều người đang nói chuyện, nhưng anh ta không nghe thấy gì cả.
Tang Tang, anh... chỉ là muốn đưa em về nhà thôi.
Khi nhận ra mình đã đánh mất thứ quan trọng nhất, những ký ức trong quá khứ cứ không ngừng hiện lên trong đầu anh ta — những lời nói, những khoảnh khắc đã qua.
"Anh cả, chào buổi sáng."
"Anh cả, phải nghỉ ngơi thật tốt nha. Anh đã rất lâu rồi chưa được nghỉ ngơi mà."
"Anh cả, anh là tuyệt nhất!"
"Anh cả, đừng giận nữa, anh vẫn còn có em mà!"
.........
Hiện tại, những ký ức ấy lại tái hiện trong đầu anh ta, như đang nhắc nhở rằng anh ta sắp sửa vĩnh viễn mất đi tất cả sao?
——
Trên trần nhà của căn nhà trệt thấp bé treo một chiếc đèn mờ nhạt, căn phòng ngủ không lớn nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp một cách bất ngờ. Bên ngoài cửa sổ, gió rít từng cơn, không lâu sau, mưa lớn ào ào trút xuống.
Những hạt mưa và gió mạnh liên tục đập vào khung cửa kính.
Dưới tầng, trong bếp tỏa ra hương thơm nồng của cơm nóng, bắp đã được rửa sạch và cắt khúc rồi bỏ vào nồi nấu.
La Anh Lan điều chỉnh nhỏ lửa, rồi quay lại nhìn người chồng vừa đi từ trên lầu xuống.
"Thiếu gia Tang Tang sao rồi?"
"Vẫn đang ngủ, trông có vẻ rất mệt." Chồng bà - Phương Kỳ - là một người thật thà chất phác, chỉ cần nhìn vẻ mặt cũng có thể nhận ra ông là người dễ gần.
La Anh Lan lo lắng nhìn lên lầu, hạ giọng nói: "Em thấy thằng bé vẫn còn hoảng sợ. Lúc em gọi mấy lần mà nó không hề đáp lại."
"Cánh rừng đó tối mịt, làm sao nó có thể một mình chạy ra từ đó? Bộ dạng khi em nhìn thấy nó chẳng khác nào gặp phải quỷ." La Anh Lan là người hiểu rõ hoàn cảnh của Lục Ngu khi còn ở Lục gia, vì vậy trong lòng bà có chút nghi ngờ.
Phương Kỳ nhấp một ngụm nước rồi nói: "Trên người và mặt cũng có vài vết thương, nhưng không quá sâu. Chỉ có đầu gối là bị ngã khá nặng."
"Đợi nó tỉnh rồi hỏi tình hình cụ thể xem sao." Phương Kỳ nói thêm.
La Anh Lan gật đầu. Phương Kỳ chợt nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, lúc nãy anh đã sạc điện thoại của nó. Nó ở đây một mình lâu như vậy mà điện thoại còn tắt nguồn, không biết trong nhà có ai đang tìm nó không."
"Được rồi, anh đi nghỉ một lát đi, để em nấu chút canh cho thằng bé uống." La Anh Lan bảo chồng đi nghỉ ngơi. Ban nãy Phương Kỳ là người xử lý hết vết thương cho Lục Ngu, bây giờ chắc cũng mệt rồi.
Nhưng vừa lúc bà xoay người vào bếp, trên lầu vang lên tiếng chuông điện thoại.
Điện thoại của hai vợ chồng họ không có loại nhạc chuông này, mà Phương Kỳ vừa mới nói ông đã sạc điện thoại của Lục Ngu.
Vậy thì chắc chắn đó là điện thoại của Lục Ngu đang reo.
Hai vợ chồng cùng lên lầu.
Vừa mở cửa phòng, chuông điện thoại ngừng reo. Có lẽ tiếng chuông đã đánh thức Lục Ngu, vì họ thấy cậu đang nghe điện thoại.
"Giản ca..." Giọng Lục Ngu khàn đặc, La Anh Lan vội vàng rót cho cậu một ly nước ấm.
"Tang Tang! Tang Tang, cậu đang ở đâu? Cậu có bị thương không? Cậu vẫn còn trong rừng à? Đừng sợ, tớ sẽ lập tức cho người truy tìm vị trí của cậu..." giọng nói gấp gáp của Tống Giản Lễ vang lên từ điện thoại.
Lục Ngu nghe ra sự hoảng loạn của hắn, cũng nhận ra rằng Tống Giản Lễ đang cố tỏ ra bình tĩnh. Xung quanh hắn có tiếng mưa lớn, chứng tỏ hắn vẫn còn đang ở bên ngoài.
"Giản ca, tớ không sao..." Lục Ngu ho khan một tiếng: "Cậu về đi, bên ngoài mưa lớn lắm..."
"Cậu đang ở đâu?" Tống Giản Lễ nghe thấy bên phía Lục Ngu quá yên tĩnh, trong lòng càng thêm bất an. Hắn lo lắng rằng sự yên lặng ấy là do người của Lục gia đã tìm thấy cậu trước mình.
Lục Ngu nhìn La Anh Lan bên cạnh, hốc mắt bỗng đỏ lên, giọng nói cũng mang theo sự nghẹn ngào. Trước khi ngất đi, cậu đã nhìn rõ gương mặt của bà ấy. Sau đó, trong cơn mê man, cậu lại mơ thấy rất nhiều ký ức về bà. Đến khi tỉnh lại, cậu không biết phải diễn tả cảm xúc đặc biệt này như thế nào.
"Tớ gặp được dì La, dì ấy đã đưa tớ về nhà, không phải người xấu đâu Giản ca, cậu đừng lo lắng cho tớ..."
"Dì La?" Không phải người của Lục gia thì có lẽ là điều tốt nhất rồi. Nhưng Tống Giản Lễ và Lục Ngu lớn lên cùng nhau, hắn biết rằng trong ký ức của Lục Ngu, người mang họ La chỉ có một người — đó là bảo mẫu từng chăm sóc cậu.
Lục Ngu lại tình cờ gặp được bà ấy ở đây, chuyện này có hơi trùng hợp quá.
Cùng lúc đó, người bên cạnh Tống Giản Lễ đã sử dụng thông tin từ cuộc gọi để xác định vị trí của Lục Ngu.
Kết quả cho thấy cậu không còn ở trong rừng, mà đang ở một ngôi làng nhỏ.
"Chính là dì ấy đã chăm sóc tớ hồi nhỏ." Lục Ngu giải thích.
Tống Giản Lễ giơ tay ra hiệu cho người bên cạnh dừng lại việc xuất phát tìm kiếm. Hắn hỏi tiếp: "Vậy cậu có thể xác nhận vị trí hiện tại không? Tớ sẽ đến đón cậu về nhà."
Lục Ngu khựng lại một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn La Anh Lan. Bà chỉ vào điện thoại trong tay cậu, ra hiệu cho cậu đưa điện thoại cho bà.
Lục Ngu dùng hai tay đưa điện thoại ra ngoài.
"Tống thiếu gia, tôi là La Anh Lan. Cậu không cần lo lắng cho thiếu gia Tang Tang. Hiện tại cậu ấy đang ở nhà tôi, địa chỉ là thôn Bích Nguyên, đường Thành Hoàng Bắc, khu ××. Cậu có thể hỏi thăm ở cổng thôn, người dân sẽ chỉ đường đến nhà tôi."
La Anh Lan từng chăm sóc Lục Ngu từ nhỏ, vì vậy bà cũng biết Tống Giản Lễ. Ngay khi nghe Lục Ngu gọi tên hắn, bà đã đoán được người gọi đến là ai.
"Được, làm phiền bà chăm sóc cậu ấy giúp tôi. Tôi sẽ đến ngay." Nghe được lời của La Anh Lan, Tống Giản Lễ mới hơi yên tâm một chút.
Hắn ra hiệu cho những người bên cạnh, rất nhanh sau đó, một chiếc xe đã dừng lại ven đường.
Sau khi cúp máy, Tống Giản Lễ lập tức lên xe.
——
Lục Ngu nhận lấy chiếc điện thoại di động mà La Anh Lan đưa qua, ngẩng đầu nhìn bà. Cậu đã nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ gặp lại bà nữa.
Không biết là do vận may của cậu tốt, hay là ông trời thương xót, mà lại để cậu, trong lúc tuyệt vọng, có thể một lần nữa gặp được người phụ nữ dịu dàng như một người mẹ này.
"Dì La... Con luôn rất nhớ dì, con tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại dì nữa. Mấy năm nay dì vẫn chưa quay lại thăm con..." Lục Ngu mím môi, ấm ức đến mức nước mắt lăn dài.
La Anh Lan lập tức đau lòng ngồi xuống mép giường, kéo cậu vào lòng mình: "Ai da, thiếu gia Tang Tang, đừng khóc, đừng khóc, con khóc là dì cũng đau lòng lắm đây."
"Nhà con đã có bảo mẫu mới, dì đến cũng không tiện. Nhưng dì cũng rất nhớ con mà."
Hai năm đầu sau khi rời đi, La Anh Lan luôn mơ thấy Lục Ngu. Vì cậu trạc tuổi con bà, bà thực lòng thương yêu cậu. Bà biết rõ người Lục gia đối xử với cậu không tốt, đều thấy hết trong mắt.
Nhưng với tư cách là một người ngoài, bà có thể làm gì được đây?
Có những khi trong giấc mơ, bà thấy Lục Ngu khóc lóc gọi mình. Tỉnh dậy, bà cũng nước mắt giàn giụa.
Bây giờ có thể gặp lại cậu, cảm giác mất rồi tìm lại này thậm chí còn vui mừng hơn cả việc đứa con ruột thịt của mình quay về.
"Đứa nhỏ ngoan, sao con lại một mình ở đó? Người nhà con đâu? Trang phu nhân đâu?" La Anh Lan lấy khăn tay lau nước mắt cho cậu.
Lục Ngu không biết.
Cậu không biết người nhà của mình là ai, cũng không biết "Trang phu nhân" trong miệng bà là ai.
Cậu chỉ có thể vừa khóc vừa lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Con không biết..."
La Anh Lan nghĩ cậu sợ quá nên nhất thời không nhớ ra được chi tiết gì. Bà nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, an ủi: "Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Con có đói bụng không? Dì nấu canh sườn hầm bắp cho con, không biết bây giờ con còn thích ăn không?"
Trên mặt Lục Ngu có vài vết trầy xước, ở cổ cũng có dấu vết bị cành cây cứa vào. May mà Phương Kỳ bôi thuốc rất cẩn thận, lúc này vết thương đều đã đóng vảy.
Trong mắt La Anh Lan, Lục Ngu đã cao lên rất nhiều, nhưng trên người lại chẳng có bao nhiêu thịt. Có lẽ từ sau chuyện năm đó, cậu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
Lục Ngu dùng tay lau nước mắt, khẽ đáp: "Đói, con muốn ăn."
La Anh Lan mỉm cười, chịu ăn là tốt rồi.
Bà bảo chồng mình là Phương Kỳ lấy một chiếc áo khoác mang đến: "Đây là áo của chú Phương, quần áo của con nhiều chỗ bị rách rồi, chú Phương đã giúp con giặt sạch, mai khô rồi dì sẽ khâu lại cho con."
Lục Ngu ngoan ngoãn để La Anh Lan mặc áo khoác cho mình, sau đó được bà nắm tay dẫn ra khỏi phòng.
"Đến đây, con ngồi chờ một chút, dì đi dọn cơm cho con." La Anh Lan để Lục Ngu ngồi trên sofa.
Lục Ngu rất nghe lời. Đôi mắt cậu vẫn long lanh nước mắt, ánh đèn phản chiếu vào khiến đôi mắt trong veo, trông vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương.
"Dì hôm nay nhìn thấy bộ dạng con như vậy thật sự rất sợ hãi. Dù thế nào đi nữa con cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, uống chút canh nóng. Một lát nữa Tống thiếu gia sẽ đến đón con về nhà."
La Anh Lan cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Từ lúc điện thoại của Lục Ngu được mở nguồn đến giờ, chỉ có Tống Giản Lễ gọi điện và nhắn tin cho cậu. Những người thân trong gia đình cậu, trong ký ức của bà, lại không có lấy một cuộc gọi hay một tin nhắn hỏi thăm.
Bà chợt nghĩ, có khi nào Lục Ngu bỏ nhà đi hay không?
Nhìn cậu ngoan ngoãn ăn canh, bà ngồi xuống bên cạnh, thử dò hỏi: "Thiếu gia Tang Tang, con đến đây một mình sao?"
Ánh mắt Lục Ngu lóe lên, một giọt nước mắt lăn xuống rơi vào trong chén. Cậu nức nở lắc đầu: "Con không biết... Có người xấu đuổi theo con, muốn bắt con về."
Bộ dạng thật sự rất tội nghiệp.
La Anh Lan đau lòng cau mày, trong mắt toàn là thương xót. Bà nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, an ủi: "Không sao đâu, đừng nghĩ ngợi nữa. Uống chút canh nóng rồi ngủ một giấc, mai thức dậy mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Lục Ngu thực sự đã đói lả. Bữa sáng cậu ăn từ rất sớm, trưa thì chưa ăn gì đã gặp phải chuyện như vậy. Cả buổi chiều chạy trốn trong rừng, thể lực đã tiêu hao hết.
Sau đó lại nằm trong nhà La Anh Lan hơn một tiếng, một giọt nước cũng chưa uống. Bây giờ trước mặt là món ăn mà hồi nhỏ cậu thích nhất, Lục Ngu không kìm được mà ăn hai bát lớn.
Ăn ngấu nghiến đến mức không nói nên lời.
La Anh Lan nghiêng đầu nhìn cậu, trên mặt tràn đầy thương yêu và xót xa.
"Ăn từ từ thôi con, trong nồi còn nhiều lắm." Bà nhìn cậu ăn vội vàng đến mức suýt bị bỏng thì nhắc nhở.
Chờ Lục Ngu ăn xong, La Anh Lan lại cẩn thận bôi thuốc lên những vết trầy xước trên tay cậu.
Khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài truyền đến tiếng phanh xe gấp, ngay sau đó là tiếng gõ cửa dồn dập.
Phương Kỳ bước lên mở cửa.
Lục Ngu cuộn người trong chiếc áo khoác, quay đầu nhìn ra phía ngoài.
Tống Giản Lễ đứng đó, tóc vẫn còn ướt. Quần áo trên người chắc là mới thay vội, nhăn nhúm chẳng ra dáng gì. Ống quần thì ướt sũng, cả người trông như vừa bị dội nước mưa.
Hắn một đường chạy đến đây, hơi thở còn chưa kịp điều chỉnh, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Lục Ngu vừa nhìn thấy hắn thì lập tức kích động đứng bật dậy, đôi mắt sáng lên vài phần.
Nhìn thấy Lục Ngu bình an vô sự đứng đó, Tống Giản Lễ cuối cùng cũng buông xuống tảng đá đè nặng trong lòng. Hắn bước nhanh về phía trước, ôm chặt lấy Lục Ngu vào lòng.
"Tang Tang, Tang Tang..." Tống Giản Lễ lẩm bẩm gọi tên cậu hai lần, giọng nói run rẩy: "Cậu làm tớ sợ muốn chết."
"Giản ca, đừng sợ, tớ không sao." Lục Ngu cũng giơ tay ôm lấy Tống Giản Lễ, cảm nhận được giọng nói run run và cánh tay siết chặt của hắn. Trên người Tống Giản Lễ mang theo hơi lạnh từ bên ngoài, Lục Ngu nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, Giản ca, tớ không bị bắt."
Nhưng không chỉ là không bị bắt, Lục Ngu thậm chí còn không hề sợ hãi kẻ đó. Nếu sau này gặp lại, cậu nhất định sẽ kiên định từ chối anh ta, nói rõ ràng rằng mình sẽ không quay về cùng anh ta.
"Là tớ sai." Tống Giản Lễ ôm lấy tất cả lỗi lầm về phía mình.
Giọng hắn vẫn run rẩy, lẫn cả sự khàn đặc như sắp bật khóc. Chỉ mất Lục Ngu trong vài tiếng ngắn ngủi, tim hắn đã đập loạn nhịp không biết bao nhiêu lần, hối hận cũng đã không biết bao nhiêu lần.
Hai người cứ lặng lẽ ôm nhau như vậy, chỉ vỏn vẹn hai phút mà dài như cả thế kỷ. Cuối cùng, Tống Giản Lễ mới chậm rãi buông tay, thả Lục Ngu ra.
"Hiện tại vẫn chưa an toàn, chúng ta về nhà trước. Đợi hai ngày nữa, tớ sẽ cùng cậu đến cảm ơn dì La." Ở đây không phải nơi an toàn, Lục Cẩn Luật có thể lần theo dấu vết hắn mà tìm đến.
La Anh Lan biết từ nhỏ hai người đã rất thân thiết, nhưng bây giờ nhìn lại, cảm giác đã có gì đó khác trước.
"Thiếu gia Tang Tang, con hãy về cùng Tống thiếu gia trước đi. Thương tích trên người con chúng ta chỉ xử lý sơ qua, trở về rồi hãy kiểm tra cẩn thận hơn." La Anh Lan biết Lục Ngu phải đi, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Bà còn chưa kịp nhìn ngắm đứa trẻ này cho thật kỹ.
Lục Ngu tiến đến trước mặt La Anh Lan, ôm lấy bà một cái, nghẹn ngào nói: "Con thực sự không nỡ xa dì. Hai ngày nữa con nhất định sẽ lại đến thăm."
Hiện tại cậu không muốn mang phiền phức đến cho La Anh Lan.
"Được, dì sẽ chờ con." La Anh Lan gật đầu, dõi theo hai người rời khỏi phòng khách.
Tống Giản Lễ ôm lấy bả vai Lục Ngu, một tay cầm ô che chắn cho cậu đi vào xe.
"Tống thiếu gia, có thể chờ một chút không? Tôi có chuyện muốn hỏi cậu." La Anh Lan đợi đến khi Lục Ngu ngồi ổn định trong xe mới lên tiếng gọi.
Tống Giản Lễ dường như đã đoán được bà muốn hỏi điều gì. Hắn cúi xuống nói vài câu với Lục Ngu, sau đó đóng cửa xe rồi đi về phía La Anh Lan.
"Người nhà của Tang Tang đâu?"
Từ lúc Lục Ngu tỉnh lại đến giờ đã gần một tiếng, dù bà đã cố tình hay vô ý nhắc đến chuyện này, cậu cũng chưa từng đề cập đến gia đình mình.
La Anh Lan cảm thấy, hoặc là Lục Ngu bỏ nhà ra đi, hoặc là cậu đã bị họ bỏ rơi.
Tống Giản Lễ biết vị trí của La Anh Lan trong lòng Lục Ngu. Hắn do dự vài giây, sau đó kể lại tình trạng bệnh của cậu, nhưng đã lược bỏ chuyện những kẻ đó điên cuồng tìm Lục Ngu để đưa cậu về.
Không có lý do gì đặc biệt, hắn chỉ cảm thấy La Anh Lan chưa chắc đã hoàn toàn đáng tin. Nếu như bà cũng nghĩ rằng Lục Ngu nên trở về thì sao?
*Tác giả có lời muốn nói:
Đây chính là đoạn mà anh cả đã gieo bóng ma tâm lý cho Tang Tang, cuối cùng cũng đến lúc hoàn toàn nhổ bỏ nó.
Từ khoảnh khắc cậu chạy trốn khỏi khu rừng, sự mệt mỏi đã đè nặng lên tâm trí bao năm qua của Lục Ngu cuối cùng cũng tìm được lối thoát.
Anh cả quá kiêu ngạo rồi.
Tiếp theo, hãy cùng chờ xem tiểu Tống tổng sẽ phản kích ra sao vì tình yêu của mình và Tang Tang sẽ kiên quyết tuyệt tình như thế nào.