• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau cơn mưa nhỏ ở Lâm Khải...

Không khí thoang thoảng mùi ẩm ướt của đất bùn và cỏ xanh, tươi mát đến lạ.

Tiếng chim hót và côn trùng kêu vang xen lẫn, trong đó dường như có tiếng nức nở rất nhẹ.

"Cậu là ai? Cậu mới chuyển đến à? Sao cậu lại khóc thế?" Một giọng trẻ con non nớt, mơ hồ từ trên bức tường thấp truyền xuống, liên tiếp hỏi ba câu.

Tống Giản Lễ dùng ống tay áo quệt nước mắt, theo tiếng nói nhìn lên. Trên bức tường thấp quả nhiên có một đứa nhỏ đang nằm bò, chừng bốn, năm tuổi, mũm mĩm, trên khuôn mặt trắng nõn dính một ít bùn đất. Đôi mắt mở to tròn xoe, đầy tò mò nhìn Tống Giản Lễ đang khóc.

Nhóc vừa lau khô nước mắt thì lại không kìm được mà rơi xuống, những giọt nước mắt to như hạt đậu cứ thế lăn dài, trông tội nghiệp vô cùng.

"Who are you?" Tống Giản Lễ hỏi lại, giọng nói non nớt, tiếng nức nở càng rõ ràng hơn.

Nhóc mới từ nước ngoài trở về, vì cha mẹ là người Trung Quốc nên có thể nghe hiểu và nói tiếng Trung, chỉ là theo bản năng mà nói tiếng Anh.

"Oa, cậu là người nước ngoài sao?" Lục Ngu bắt đầu đung đưa đôi chân ngắn ngủn của mình, cố gắng ngồi vững trên bức tường thấp, trong mắt tràn đầy tò mò.

Tống Giản Lễ nhìn đứa nhỏ: "Cậu là ai?"

Phát âm tiếng Trung vẫn chưa chuẩn lắm.

Nhưng Lục Ngu có thể hiểu.

"Tớ là Lục Ngu." Lục Ngu sống ở đây lâu như vậy, những đứa trẻ nhà hàng xóm xung quanh đều lớn hơn bé nhiều, không chơi hợp. Giờ thấy nhà hàng xóm mới chuyển đến có một người bằng tuổi mình, giọng bé phấn khích hơn rất nhiều.

"Sao cậu lại ở trên tường thế?" Tống Giản Lễ đáng lẽ muốn hỏi Lục Ngu tại sao lại trèo tường, nhưng ý diễn đạt lại thay đổi.

Lục Ngu nghi hoặc: "Vì tớ leo lên mà."

Tống Giản Lễ không còn rơi nước mắt nữa, nhưng nước mắt trên mặt cũng chưa khô.

"Cậu gan thật đấy, dám leo cao như vậy." Tống Giản Lễ ban đầu ngồi dưới đất khóc, nhưng bây giờ đã đứng dậy chủ động đi đến dưới chân Lục Ngu.

Lục Ngu nghe xong thế mà còn có chút đắc ý, bé chống tay lên eo, nhếch mày kiêu ngạo nói: "Tớ giỏi lắm đó."

Nhưng nếu Tống Giản Lễ có thể nhìn thấy, nhóc sẽ biết Lục Ngu đã dẫm lên rất nhiều thùng giấy nhỏ để leo lên.

Lục Ngu nói tiếp: "Cậu hỏi tớ nhiều câu hỏi quá, nhưng cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ đâu?"

Bé nói đến ba câu hỏi mà nhóc đã hỏi khi vừa gặp mặt.

"Tớ là Tống Giản Lễ." Tống Giản Lễ chỉ trả lời câu hỏi này.

Lục Ngu có chút không hài lòng, tưởng đối phương không nhớ mình đã hỏi gì nên lại lặp lại câu hỏi cuối cùng một lần nữa, hỏi Tống Giản Lễ tại sao lại khóc.

"Ba mẹ tớ đều không ở nhà, không có ai chơi với tớ." Tống Giản Lễ quả nhiên không nhớ Lục Ngu đã hỏi gì.

Lục Ngu nghe xong đôi mắt đều sáng lên.

Tống Giản Lễ nhìn đôi mắt bé, càng buồn hơn vì mẹ đã nói với nhóc rằng sao chỉ có trên trời mới có, nhưng nhóc lại thấy chúng trong mắt người này.

"Thật hả? Tớ cũng không có bạn bè, tụi mình chơi cùng nhau nhé!" Lục Ngu kéo chân đang đặt bên kia tường lại, ra vẻ muốn nhảy xuống từ bức tường thấp này.

Tống Giản Lễ cũng vui vẻ hẳn lên: "Thật hả?"

"Đương nhiên! Tớ đến tìm cậu chơi ngay đây, cậu đỡ tớ một chút nhé." Hai đứa nhỏ không có khái niệm gì về độ cao, bức tường thấp cao hai mét. Lục Ngu dẫm thùng giấy xếp từ lớn đến nhỏ thành hình cái thang, nhưng Tống Giản Lễ không biết, nhóc thật sự nghĩ rằng Lục Ngu tự mình leo lên.

Hơn nữa, khi Lục Ngu nói chuyện, nhóc cứ nhìn chằm chằm vào mắt đối phương nên cũng chẳng biết Lục Ngu nói gì mà cứ gật đầu nói được.

Lục Ngu lau mồ hôi trên đầu, vết bùn đất trên ống tay áo lại để lại một vệt trên mặt.

"Tiểu thiếu gia! Tiểu thiếu gia! Nguy hiểm quá, con mau xuống đi!" Khi Lục Ngu chuẩn bị nhảy, phía sau truyền đến một giọng đàn ông trung niên, ngữ khí rất lo lắng.

Chú Chu sợ đến mức hồn phách đều muốn bay ra ngoài.

Gần như vừa chạy vừa bò chạy đến bên tường thấp, ông chỉ mới mười mấy phút không thấy Lục Ngu thôi mà.

Lục Ngu cũng bị tiếng chú Chu đột nhiên xuất hiện làm giật mình.

Sau đó, chân trượt một cái đã ngã xuống, Tống Giản Lễ mở rộng hai tay ra đỡ.

Dưới chân là cỏ xanh mềm mại, Lục Ngu không bị thương nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng là ngã từ trên tường rào xuống, một đứa ngã đau, một đứa bị đè đau.

Thế là hai đứa trẻ sau một hồi nhìn nhau:

"Oa —"

"Oa oa —"

Hai tiếng khóc non nớt của trẻ con không hẹn mà đồng loạt vang lên, khiến những con chim đang đậu trên cành cây sợ hãi bay mất.

Chú Chu sốt ruột cũng định dẫm lên thùng giấy mà trèo qua tường, nhưng thím Trương vội vàng chạy đến níu chặt lấy ông: "Đi cửa chính, cửa chính!"

Sau đó chú Chu chân mềm nhũn chạy về phía cổng lớn biệt thự Tống gia, còn thím Trương thì quay vào biệt thự gọi điện thoại cho cha mẹ Lục Ngu.

Sân sau của Tống gia đột nhiên xuất hiện hai tiếng khóc xé lòng, đương nhiên cũng thu hút những người trong biệt thự đến. Quản gia nhìn thấy một đứa trẻ lạ xuất hiện trong sân cũng sững sờ, vội vàng tiến lên ôm hai đứa nhỏ lên.

Ông còn chưa dỗ được hai câu thì bảo mẫu nhà họ đã dẫn chú Chu chân mềm nhũn đi tới.

Chú Chu vội vàng xin lỗi bảo mẫu và quản gia, thấy Lục Ngu khóc đến lem luốc thì vội vàng tiến lên đón Lục Ngu vào lòng: "Tiểu thiếu gia, con ngã vào đâu? Chỗ nào đau thế? Trời ơi, con đừng dọa chú sợ mà."

Quản gia Tống gia cũng lau nước mắt cho Tống Giản Lễ. Ông vẫn chưa rõ cụ thể chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng đoán được sơ sơ.

"Chú ơi, chú ơi, mông con đau quá, đau quá đi..." Nước mắt nước mũi của Lục Ngu đều dính hết vào quần áo chú Chu.

Tống Giản Lễ cũng khóc lóc nói mình đau mông.

***

Cuối cùng, họ được bác sĩ gia đình khám tại biệt thự Tống gia. Đến khi bác sĩ nói không có vấn đề gì, chú Chu mới thở phào nhẹ nhõm rồi liên tục xin lỗi quản gia Tống gia.

Ông nói Lục Ngu còn nhỏ không hiểu chuyện, không nên trách Lục Ngu và cũng nói là mình chăm sóc không chu đáo.

Mấy người còn chưa nói được hai câu thì chuông cửa lại vang lên. Bảo mẫu ra mở cổng, trước cửa là một quý bà có vẻ ngoài dịu dàng, bà dẫn theo hai bác sĩ mặc áo khoác trắng xuất hiện ở cửa.

Vu Trúc Y lúc này mặt đầy mồ hôi, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, tay không hiểu sao khẽ run: "Chào dì, tôi là mẹ của Tang Tang."

"Tang Tang là ai cơ?" Bảo mẫu quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi nghi hoặc hỏi.

"Chính là đứa bé không cẩn thận bị rơi vào sân sau nhà dì, cháu bé tên là Lục Ngu." Có thể thấy Vu Trúc Y rất muốn vào, giọng nói vừa gấp gáp vừa lo lắng, ánh mắt như muốn dính vào trong phòng, hận không thể bay thẳng đến bên cạnh Lục Ngu.

Bảo mẫu lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng tránh đường: "Phu nhân, mời vào."

Vu Trúc Y dẫn hai bác sĩ phía sau vào phòng.

"Tang Tang? Tang Tang, bảo bối của mẹ, mẹ đến muộn rồi." Ánh mắt bà đầu tiên thấy hai đứa nhỏ đang úp mông trần trên ghế sofa, cả hai đều không còn khóc nữa, nhưng mặt mũi đều lem luốc, mũi và mặt cũng đỏ bừng, trong mắt còn vương nước, vừa nhìn là biết đã khóc rất to.

Vu Trúc Y vừa nhìn thấy Lục Ngu đã bật khóc, nước mắt cứ thế tuôn ra như mưa. Bà ngồi xổm trước mặt Lục Ngu, đau lòng đến muốn chết. Lúc đó nghe chú Chu nói Lục Ngu bị ngã từ tường thấp xuống, Vu Trúc Y suýt nữa ngất xỉu, gần như không ngừng nghỉ mà phóng xe từ công ty về.

Bà lấy khăn tay lau sạch nước mắt và bùn đất còn vương trên mặt Lục Ngu, giọng nói khàn khàn đầy áy náy: "Là lỗi của mẹ, mẹ không nên hôm nay ra ngoài làm việc, Tang Tang con không thoải mái ở đâu? Chúng ta đi bệnh viện nhé?"

Lục Ngu để mặc Vu Trúc Y lau mặt cho mình, sau đó dùng bàn tay nhỏ mũm mĩm lau nước mắt cho Vu Trúc Y: "Mẹ ơi, con không sao, mẹ đừng khóc."

Bé đưa tay kéo tay Tống Giản Lễ: "Là cậu ấy đỡ con, nhưng mà con mập quá..."

"Tang Tang không mập đâu." Vu Trúc Y sửa lời Lục Ngu trước.

Sau đó mới nhìn về phía Tống Giản Lễ đang úp mặt bên cạnh Lục Ngu, cũng lấy khăn tay lau sạch mặt Tống Giản Lễ, dùng giọng điệu đầy xin lỗi nói với Tống Giản Lễ: "Con ngoan, con không bị thương ở đâu chứ? Nghe chú Chu nói là Tang Tang nhà cô đã đè phải con, xin lỗi con, Tang Tang tính cách nó hoạt bát quá, gan cũng to, tuyệt đối không có ý xấu với con đâu."

Tống Giản Lễ ngoan ngoãn lắc đầu nói: "Là con không đỡ được cậu ấy."

Lúc này quản gia Tống gia cầm điện thoại đi đến, ông nói với Tống Giản Lễ: "Thiếu gia, điện thoại của phu nhân."

Tống Giản Lễ nhận điện thoại, là cuộc gọi video. Đường Uyển Quân vừa nhìn thấy Tống Giản Lễ thì không ngừng hỏi han tình trạng của nhóc.

Tống Giản Lễ tuy tuổi nhỏ nhưng nói năng rõ ràng, nói chuyện cũng rất có logic, không bao lâu đã làm Đường Uyển Quân ở đầu dây bên kia an tâm. Nhóc không nói Lục Ngu tại sao lại rơi vào sân sau nhà mình, chỉ nói bản thân hiện tại không có vấn đề lớn.

Vu Trúc Y và Lục Ngu từ cuộc đối thoại của họ nghe ra Đường Uyển Quân lúc này đang ở nước ngoài, còn cha nhóc cũng đang đi công tác ở nơi khác, thảo nào Tống Giản Lễ bây giờ lại ở nhà một mình.

Mông của hai đứa nhỏ đều hơi đỏ, ba bác sĩ thay phiên kiểm tra xong đều nói không có vấn đề.

Đảm bảo Lục Ngu không bị thương gì rồi Vu Trúc Y mới nhẹ nhàng hỏi rõ ngọn ngành câu chuyện.

"Vì cậu ấy nói cậu ấy ở nhà một mình, không có ai chơi cùng, mà con cũng ở một mình nên con muốn làm bạn với cậu ấy." Lục Ngu nói như vậy.

Tống Giản Lễ cũng gật đầu phụ họa: "Bạn bè!"

Vu Trúc Y bật cười, trong lòng lại càng áy náy, nước mắt lại vô thức lăn dài.

Lúc mang thai Tang Tang, bà chỉ nghĩ cho con một môi trường trưởng thành tốt, nhưng không ngờ xung quanh biệt thự không có đứa trẻ nào cùng tuổi Lục Ngu. Khi bà bận công việc, cũng không có ai chơi cùng Lục Ngu.

"Mẹ sai rồi, tối về chúng ta nói với ba, mình chuyển đến chỗ nào có nhiều bạn nhỏ ở được không?" Vu Trúc Y ôm Lục Ngu lên.

Nếu là trước đây Lục Ngu có thể sẽ đồng ý, nhưng bây giờ bé lại lắc đầu từ chối: "Nhưng mẹ ơi, con với cậu ấy đã là bạn thân rồi, nếu chúng ta chuyển nhà, cậu ấy sẽ lại không có bạn bè."

Lục Ngu từ người Vu Trúc Y thoát xuống, chủ động nắm tay Tống Giản Lễ, cả hai đều đứng dưới đất, tay nắm tay, trông rất đáng yêu.

Vu Trúc Y sững sờ, nhưng quản gia Tống gia lại đến cầu xin: "Thưa phu nhân, thiếu gia nhà chúng tôi mới từ Mỹ về, cậu ấy không thích nghi lắm với cuộc sống trong nước, đã gần bảy tuổi rồi mà vẫn không muốn đi học, đến giờ bên cạnh cũng không có bạn bè nào cả. Tôi thấy hai đứa nhỏ hợp ý nhau như vậy, không biết bà có bằng lòng..."

Lời còn chưa dứt, Lục Ngu bên cạnh Vu Trúc Y thế mà đã học được cách chen lời: "Con bằng lòng! Con muốn chơi cùng anh trai!"

Bé từ chỗ quản gia đã phán đoán ra Tống Giản Lễ lớn hơn mình.

Nên đã gọi Tống Giản Lễ là anh trai.

Vu Trúc Y quay đầu nhìn ánh mắt tràn đầy mong chờ của Lục Ngu, trái tim bà lập tức mềm nhũn, bà dịu dàng gật đầu: "Tang Tang nói gì thì là cái đó."

Chỉ cần con trai mình muốn, bà sẽ hái cả những ngôi sao trên trời xuống cho Lục Ngu.

Thế là hai gia đình vốn dĩ không có bất kỳ mối quan hệ làm ăn nào lại vì hai đứa trẻ mà có sự qua lại chặt chẽ.

Lục Ngu cũng đúng tuổi đi nhà trẻ, Tống Giản Lễ ở nước ngoài đã học một năm trước tiểu học, vốn dĩ nên lớn hơn Lục Ngu một bậc, nhưng Tống Giản Lễ kiên quyết muốn học cùng lớp với Lục Ngu. Việc nhóc chịu ở lại trong nước đi học đã khiến Tống Trầm cảm ơn trời đất rồi nên yêu cầu nhỏ này căn bản không đáng kể.

Thế nên vào ngày đầu tiên ở nhà trẻ, hai bạn nhỏ dưới sự sắp xếp của Tống Trầm đã trở thành bạn cùng lớp.

 

 

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi tự viết mà cũng tự thấy đáng yêu quá đi!

Tôi đã tìm hiểu cụ thể về quy tắc và hỏi kỹ biên tập viên. Biên tập viên nói có thể viết ABO 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK